Buổi tiệc không thể nói là quá thịnh soạn này được tổ chức ở một hải đảo du lịch nổi tiếng ở bán cầu Nam.
Ngũ Nguyệt cũng có một hòn đảo do nàng đặt tên, là vì mấy năm trước khi nàng thành niên, ba Tần đã mua, xem như món quà cho lễ thành nhân tặng của nàng.
Một hòn đảo nhỏ thuộc sở hữu tư nhân.
Hôn lễ bí mật của Ngũ Nguyệt và Thường Yến Thanh được tổ chức ngay trên hải đảo trôi nổi này.
Trong buối lễ không có bất cứ người nào khác, chỉ có bạn bè thân thích số lượng không nhiều của hai bên, chứng kiến một đôi tân nhân khoác lên mình bộ váy cưới, bước về phía cung điện hôn nhân.
Họ cũng đã chứng kiến bảy năm sau đó bình thản nhưng không hề nhạt nhẽo của hai người.
Lúc mới mua, hòn đảo này không có tên.
Ngũ Nguyệt đặt tên cho nó là Tinh Đảo.
Tinh Đảo chứa đựng quá nhiều ký ức vui vẻ của Thường Yến Thanh và Ngũ Nguyệt.
Họ ở nơi này ước định cả đời với nhau.
Họ nắm tay nhau tản bộ trên bờ biển khi mặt trời lặn.
Ngọn gió đêm thổi mát rượi.
Gió thổi tung mái tóc.
Họ đứng trong gió, hôn nhau.
Họ còn xây một ngôi nhà ở chỗ này, bày trí theo phong cách bản thân yêu thích, lại lắp đặt một cái cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy mặt biển, sau đó dưới ánh nắng sớm và hoàng hôn bao phủ, họ ở trước cửa sổ điên cuồng làm yêu.
Mấy năm sau đó, khi có thời gian rảnh, hai người đều sẽ đến chỗ này ở lại một khoảng thời gian.
Đây là một vùng trời thuộc về riêng hai người họ, không bị bất cứ ai quấy rầy, cũng không cần thấp thỏm lo sợ.
Nhưng bữa tiệc lần này cũng không phải tổ chức ở đây, mà là ở một thắng cảnh du lịch nổi tiếng cách chỗ này không xa lắm.
Ngũ Nguyệt cũng không quá muốn công khai căn cứ bí mật của hai người họ.
Tốt nhất mãi mãi giấu làm của riêng, mãi mãi không ai có thể tìm thấy được.
Chọn một nơi lân cận là vì mùa đông ở bán cầu Nam tương đối ấm áp.
Nơi đó vừa vặn phù hợp, cũng thuận tiện sau khi họ dự tiệc thì có thể đi thẳng đến Tinh Đảo nghỉ ngơi khoảng thời gian cuối cùng.
Qua hết năm nay thì sẽ phải tiến hành tính toán bước tiếp theo.
Những người hâm mộ được rút trúng, cầm vé máy bay của Ngũ Nguyệt, từ khắp nơi bay đến, lại cùng nhau lên thuyền.
Những người tiếc nuối vì không được rút trúng kia chỉ có thể thở dài, trông mong một buổi liverstream tại hiện trường.
Nhưng những người đi đến chỗ của Ngũ Nguyệt đã nói rồi.
Không livestream cũng sẽ không có video, tốt nhất là không chụp ảnh đăng lên mạng, kín tiếng một chút, không muốn vì chuyện này mà lại lên hotsearch.
Cho nên lần này, fan đã hẹn trước với nhau sẽ không đem theo máy ảnh, suy nghĩ đến lúc đó dùng điện thoại chụp lén vài tấm làm kỷ niệm là được rồi.
Tất ca mọi người đều cho rằng, chuyện này tất nhiên là một ký ức khó quên trong cuộc sống truy tinh hoặc thậm chí là cả đời này của họ, là ký ức độc nhất vô nhị thuộc riêng về bản thân.
Thang Thang đang ở trên thuyền đi đến hải đảo.
Giờ phút này, trong lòng cô ấy vô cùng mong đợi.
Lúc trước, cô ấy chỉ suy đoán Thường Yến Thanh và Ngũ Nguyệt đã kết hôn, lại còn sinh con.
Cho đến sau này, hai người họ công khai, cô ấy mới thực sự xác nhận chuyện này.
Nhưng Thang Thang không biết họ đã kết hôn được bảy năm rồi.
Ngày Ngũ Nguyệt công khai, Thang Thang còn kinh ngạc một lúc lâu, là bởi vì bảy năm này đã chứng tỏ khoảng thời gian họ quen biết nhau còn lâu hơn thế nữa.
Thường Yến Thanh cũng không giống một người kết hôn chớp nhoáng.
Ảnh hậu nhà họ từ khi xuất đạo đến nay cũng chỉ tầm mười năm.
Một cái bảy năm thì đã chiếm hơn quá nửa.
Quá khứ không ai biết đến chắc chắn càng có nhiều cơ duyên và trùng hợp.
Còn có rất nhiều ngọt ngào ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài, là bí mật mà người ngoài không thế nào theo dõi được.
Một phần tình cảm có thể một mực che giấu bảy năm trời.
Thang Thang cảm thấy có chút tủi thân thay cho hai người.
Không thể nói, lại không dám nói, trốn trốn tránh tránh, không thể để lộ ra ánh sáng như thế này, đổi lại bao nhiêu người có thể tiếp nhận được?
Nhưng Thường Yến Thanh lại không giống vậy.
Cô là ngôi sao nữ hot nhất hiện tại.
Cô nhất định phải chịu trách nhiệm với hình tượng, với người hâm mộ của mình.
Cô kiềm nén được.
Ngũ Nguyệt cũng nhất định phải cùng chịu đựng chung với cô.
Cho nên bây giờ có thể dũng cảm đứng ra, cùng người mình yêu bước ra trước tầm mắt của công chúng, tất nhiên hai người đã chuẩn bị sẵn sàng để gánh chịu những khả năng sẽ xảy ra, cho dù kết quả cuối cùng là tốt hay xấu.
Bây giờ xem ra, mặt xấu có vẻ hơi chiếm thế thượng phong rồi.
Thang Thang đứng trên boong tàu, đón vầng thái dương mới đang nhô lên từ phía đường chân trời, không hiểu sao lại muốn thở dài.
Bởi vì suy nghĩ này luôn khiến cho cô ấy cảm thấy vô cùng nặng nề.
Nếu như có thể, cô ấy hi vọng khắp nơi trên thế giới này tràn ngập ánh nắng.
Chiếc thuyền lướt đi trên mặt biển, mang thèo từng đóa bọt nước trắng xóa.
Gió biển mát mẻ ập lên mặt của đoàn người đang đứng trên boong thuyền.
Trên những gương mặt đó viết rõ chữ hưng phấn và lo lắng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Đám người ríu ra ríu rít đang bàn luận chuyện gì đó, nói tới nói lui đều là sự chờ mong đối với chuyến đi lần này, cười nói vui vẻ.
Bóng dáng của hòn đảo phía xa càng ngày càng gần.
Lúc xuống thuyền, hướng dẫn viên do công ty du dịch phái đến tiếp đón mọi người.
Thường Yến Thanh từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện.
Không được tụ họp với hai nhân vật chính, cả đám có chút thất vọng, nhưng khoảng thời gian quan trọng như ngày kỷ niệm kết hôn thế này, họ muốn trải qua thế giới hai người thì họ cũng có thể hiểu được.
Buổi sáng, họ hoàn toàn chính là khách du lịch bằng công phí, đi theo hướng dẫn viên du lịch chơi hết những hạng mục ở nơi đó vài lần.
Thắng cảnh du lịch không hổ danh là thánh địa.
Cả đám kinh ngạc thán phục thiên nhiên kỳ diệu, đồng thời lại được khí hậu thoải mái an ủi, chơi vui đến mức quên cả trời đất, suýt chút nữa đã quên mất mục đích đến đây lần này.
Lúc chạng vạng tối, cuối cùng hai người đã xuất hiện.
Đám người vui đùa suốt cả ngày, lúc này đang nghỉ ngơi trên bờ cát, vốn dĩ định mở mang kiến thức một chút về mặt trời lặng trên biển ở bán cầu Nam, lại bị hai bóng người ở phía xa xa hấp dẫn ánh mắt.
Không phải Thường Yến Thanh và Ngũ Nguyệt thì còn ai vào đây nữa.
Họ nhìn thấy hai người tay nắm tay, chậm rãi dạo bước trên bờ biến dưới hoàng hôn.
Ánh nắng chiều trải dài trên mặt biển, phủ lên người, lên tóc họ, dát lên một tầng ánh sáng dịu dàng.
Nước biển ngập qua mắt cá chân của hai người, chơi đùa với những bước đi của họ.
Ngũ Nguyệt ngửa mặt lên trời, đang mỉm cười.
Thường Yến Thanh cũng đang cười.
Mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được nhất định là vậy.
Khung cảnh kia tốt đẹp hệt như một bức tranh, nhất thời không có người nào dám tiến đến làm phiền, chờ khi cả đám kịp phản ứng thì họ đã rời đi.
Tiệc tối được tổ chức trên bờ cát ngoài trời.
Họ biết hai người chắc chắn sẽ xuất hiện.
Quả nhiên, tám giờ kém, Thường Yến Thanh và Ngũ Nguyệt cùng nhau bước vào sân.
Ánh mắt của tất cả mọi người không giống nhau.
Có người đang nhìn gương mặt của Thường Yến Thanh, có người đang nhìn gương mặt của Ngũ Nguyệt, còn có người đang nhìn đôi tay nắm chặt của hai người, nhưng đều không ngoại lệ, cảm thấy vô cùng xúc động.
Ngũ Nguyệt giơ ly rượu lên, ra hiệu chào hỏi mọi người, cuối cùng dứt khoát vui vẻ uống một hơi cạn sạch, cầm ly nhét vào tay của Thường Yến Thanh, lại bỏ Thường Yến Thanh ở một bên, một mình đi về phía sân khấu được dựng tạm.
Nói là dựng tạm, nhưng vẫn rất ra dáng.
Mặt sân khấu có trải thảm.
Bối cảnh thậm chí còn được dựng một bức tường đầy hoa.
Trên sân khấu đặt một chiếc dương cầm, phía trên cũng có một bó hoa tươi, lại cộng thêm ánh sáng thuần trắng ấm áp ở bốn phía, giống như sắp diễn ra chút chuyện gì đó, cho nên mọi người mới chắc chắn hai người nhất định sẽ xuất hiện.
Ngũ Nguyệt đi đến giữa sân khấu, cầm micro lên nói thử một chút, giống như muốn nói điều gì đó.
Nàng vừa mới đi lên thì đã hấp dẫn sức chú ý của mọi người.
Người ở dưới sân khấu vừa chú ý động thái của nàng, vừa không kiềm chế được lén lút liếc nhìn Thường Yến Thanh đang đứng một mình ở bên cạnh.
Những người ở gần còn phải kiềm chế không kêu thành tiếng.
Trên sân khấu, ảnh mắt của Ngũ Nguyệt lướt qua đám người, đến chỗ của Thường Yến Thanh thì lại thể hiện một cái wink vừa đáng yêu lại vừa tinh nghịch.
Sau khi chọc cô cười mỉm, nàng mới thỏa mãn cầm micro lên, chậm rãi mở miệng.
"Tôi biết, rất nhiều người trong số các bạn nghĩ tôi vô cùng không biết xấu hổ."
Thực sự là không nói mấy lời khiến cho người ta kinh ngạc đến chết thì không được mà.
Mới mở miệng nói câu đầu tiên thì đã hù dọa mọi người.
Họ kinh ngạc, đồng thời cũng có chút buồn cười, không biết tại sao Ngũ Nguyệt lại nói như vậy.
Thường Yến Thanh chỉ hơi mím môi, khẽ nhíu mày, chốc lát sau lại giãn ra, dường như đã yên lòng.
Giọng nói nhẹ nhàng, còn có chút bất đắc dĩ, có thể nghe ra được mang theo ý tự giễu.
Là một câu nói đùa thôi.
Sau đó, Ngũ Nguyệt lập tức đóng vai một nhân vật phản diện, lộ ra biểu cảm khinh thường, ghét bỏ, bắt đầu xoi mói "bản thân": "Cô xem cô ta kìa.
Bắt có ảnh hậu nhà chúng ta mà còn muốn tổ chứ ngày lễ kỉ niệm gì đó để khoe khoang nữa chứ, giả vờ cái gì chứ."
Vẻ mặt vừa xốc nổi lại vừa muốn bị đánh.
Mọi người đều hiểu được ý của nàng, có vẻ như đã bị chọc cười, không hề che giấu mà bật cười.
Bầu không khí trong thời khắc này dường như đột nhiên trở nên sinh động.
Lần này, Ngũ Nguyệt lại trở nên kiêu ngạo: "Không sai, mình cố ý đó.
Một thần tượng chất lượng cao như vậy, bây giờ đã là của mình, còn không cho phép mình đắc ý một chút sao?"
Đám người truyền đến từng tiếng "Phì", "Sao lại không được chứ?", "Đương nhiên có thể rồi", "Bạn thì lợi hại rồi."
Thường Yến Thanh nghiêng tai lắng nghe.
Sự vui vẻ kia thể hiện rõ trên mặt.
Ít nhất khi mọi người lén lút nhìn thì trên gương mặt cô luôn mang theo vẻ dịu dàng, tràn đầy hào quang, đang ngẩng mặt lên nhìn về phía người trên sân khấu.
"Hồ đồ rồi, chị ấy vẫn luôn là của mình mà." Trên sân khấu, Ngũ Nguyệt đột nhiên vỗ nhẹ lên trán, hối hận vì lần "lỡ miệng" của mình.
Một câu nói show ân ái lộ liễu như thế này đổi lại là những tiếng "chậc" càng mãnh liệt hơn.
Ngũ Nguyệt tiếp nhận âm thanh ghen tức, cười vô cùng tự nhiên và xinh đẹp, trên mặt phơi phới.
Đó là một thứ nhìn không thấy, sờ không được nhưng có thể cảm nhận được mang tên hạnh phúc.
"Mình cũng giống như mấy bạn vậy.
Mình cũng là fan của chị ấy, cũng yêu thương chị ấy như các bạn.
Chỉ là, so với các bạn, mình may mắn hơn một chút, đến sớm hơn một chút, lừa gạt chị ấy về nhà trước."
"Vậy thì cũng không thể trách mình được, có phải không.
Ai bảo mấy bạn không tích cực chứ."
Đâm vô chỗ đau của người ta thì cũng thôi đi, nàng lại còn muốn cắn ngược một cái: "Không tích cực yêu đương, tư tưởng có vấn đề."
Âm thanh than vãn dưới sân khấu lại càng lớn hơn.
Mặc dù đồng ý với quan điểm này, nhưng bạn nói như vậy chính là có chút tổn thương người khác đó.
Cười mãi cười mãi thì có người khóc rồi: Xem đó.
Tôi nói sao không chịu ra tay sớm một chút đi.
Nói không chừng Thường Yến Thanh đã có thể là của tôi rồi.
Khóc mãi khóc mãi lại bật cười: Ồ, có sớm cỡ nào đi nữa thì hình như Thường Yến Thanh cũng sẽ không ngó ngàng đến tôi.
Thật là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga.
Cười càng lúc càng hung hăng ngang ngược.
Âm thanh ho nhẹ của Ngũ Nguyệt ngăn lại sự nhốn nháo.
Giọng nói trở nên trịnh trọng.
"Những năm Thanh Thanh làm diễn viên, người ngoài thì nhìn thấy thuận buồm xuôi gió, chỉ có người thấu hiểu mới biết được có bao nhiêu khó khăn trắc trở.
Có thể có được ngày hôm nay, đều là dựa vào thực lực của bản thân chị ấy.
Về điều này, chị ấy thực sự rất đáng gờm."
Còn có những sự bài xích trong bóng tối, cố ý hất nước bẩn lên người Thường Yến Thanh.
Quá tăm tối, Ngũ Nguyệt không nói rõ.
Fan dưới sân khấu tràn đầy cảm xúc với những câu nói này của nàng.
Trên thực tế, người thực sự có liên quan đến sự nghiệp của Thường Yến Thanh, vẫn là fan bọn họ.
Đóng phim vốn chẳng phải là một cuộc sống thoải mái.
Thường Yến Thanh đã cố gắng và kính nghiệp đến cỡ nào, người hâm mộ đều đặt vào mắt, ghi vào lòng.
Tình cảm sùng bái cũng càng ngày càng khắc sâu.
Không giống những diễn viên trẻ tuổi hiện nay, một chút khổ cũng không chịu được, bị chút vết thương nhỏ thì lại muốn đăng weibo cầu sự thương hại của mọi người, cầu được cưng chiều, làm bộ làm tịch, hoàn toàn quên mất đây là những khó khăn mà một diễn viên nên chịu đựng.
So với những khó khăn Thường Yến Thanh từng trải qua, đếm cũng đếm không hết.
Có ai nhìn thấy mà không nói một câu "Thường Yến Thanh không tầm thường" chứ?
Bởi vì lúc trước, bối cảnh gia đình của Ngũ Nguyệt bị đào ra hết, mọi người ở hiện trường đều biết, thế là có người đặt ra câu hỏi sao nàng không giúp đỡ cho Thường Yến Thanh.
Ngũ Nguyệt thính tai nghe thấy, trả lời ngay tại chỗ: "Câu hỏi hay.
Tại sao lại không giúp nhỉ? Còn chẳng phải là vì ảnh hậu nhà mấy bạn quá cao ngạo, rõ ràng có thể đi đường tắt nhưng cứ nhất quyết phải tự nỗ lực hay sao."
Vừa nói, nàng vừa ra vẻ đau khổ, hỏi lại: "Có phải ngốc nghếch lắm không?"
Một lần nữa, fan ở hiện trường đều hùa theo câu ngốc nghếch này của nàng, vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
Sự không tham danh cầu lợi này của Thường Yến Thanh đối với họ mà nói chính là ngây thơ đến mức đáng yêu.
Ổn định lại cảm xúc một chút, Ngũ Nguyệt bắt đầu nói đến những lời tối nay thực sự muốn nói.
"Hôm nay, đúng lúc là năm thứ bảy tụi mình kết hôn..
Trước đó vẫn luôn không nói cho các bạn biết, thực sự rất xin lỗi.
Thật ra, tụi mình vẫn luôn suy nghĩ chọn ra một thời điểm thích hợp để đường đường chính chính tuyên bố chuyện này, nhưng không ngờ lại bị lộ ra bằng cách thức như vậy."
Nói đến đây, nàng hơi cúi đầu bày tỏ sự áy náy này.
"Thực sự xin lỗi vì đã cướp vợ của các bạn, nhưng thật ra đổi lại một góc độ khác để suy nghĩ.
Tình hình như hiện tại thì chỉ là có thêm mình chăm sóc chị ấy với mọi người thôi.
Nghĩ như vậy thì có phải đã bớt đau lòng hơn rồi không?"
Đây thực sự là thiên tài logic.
Kẻ ngốc một chút nói không chừng đã tin rồi.
May mà họ thông minh, không bị dắt đi vòng vòng.
Dưới sân khấu có người cười nói ồn ào, nói lý do an ủi người khác của nàng vô cùng sứt sẹo, không có sức thuyết phục.
Sau khi Ngũ Nguyệt cười theo, ở trước mặt mọi người đưa ra một lời cam kết: "Giao chị ấy cho mình thì các bạn cứ yên tâm."
Sau đó, nàng lại tinh nghịch nháy mắt với đám người, điềm nhiên nói: "Trong tương lai, cũng xin mọi người hãy tiếp tục yêu thương Thanh Thanh của chúng ta nhé."
Sau khi kết thúc lời phân trần, ánh mắt của Ngũ Nguyệt cuối cùng đặt lên người Thường Yến Thanh.
Thế là ánh mắt của mọi người cũng nhìn về phía Thường Yến Thanh.
Giờ phút này, cô trở thành tâm điểm của hiện trường.
Tất cả mọi người có thể nhìn thấy ánh mắt Thường Yến Thanh nhìn về phía Ngũ Nguyệt lóe sáng rực rỡ, phát ra hào quang ngày thường không nhìn thấy.
Khóe miệng của cô mang theo một nụ cười nhẹ, là cưng chiều, là tán thưởng, là biểu cảm của sự yêu thích mà người nào sáng suốt cũng sẽ nhìn ra được.
Cả đám có mất người bắt đầu ồn ào, kêu Thường Yến Thanh nói vài câu.
Đợi tiếng kêu càng lúc càng lớn, Thường Yến Thanh mới chầm chậm bước lên sân khấu.
Ánh mắt của Ngũ Nguyệt vẫn luôn đặt trên người cô, cho đến khi cô đứng ngay ngắn trên sân khấu, mới cầm micro đưa cho cô.
Dáng vẻ si mê như thế khiến cho mọi người dưới sân khấu ê hết răng.
Thường Yến Thanh cầm micro lên, tay còn lại cầm tay Ngũ Nguyệt.
Gương mặt hướng về phía dưới sân khấu, nhìn thấy trong từng ánh mắt đều ẩn chứa sự cổ vũ và mong đợi.
"Mười năm nay, tôi vẫn luôn sống theo sự chờ mong của tất cả mọi người, nhưng bây giờ, tôi muốn dừng lại."
Lời này vừa nói ra, có người cho rằng cô muốn rút lui khỏi giới, dọa đến mức xém chút nữa đã bật khóc.
Bầu không khí nhất thời có chút không đúng, có người không kiềm lòng được mở miệng hỏi.
Thường Yến Thanh mở miệng, bất đắc dĩ phải giải thích: "Không phải rút khỏi giới, sau này sẽ có sắp xếp công việc khác."
Vì người hâm mộ, cô cũng không thể rút khỏi giới quá sớm.
Một ngày nào đó sẽ đợi được kịch bản thích hợp, một ngày nào đó sẽ có chuyển biến tốt, bây giờ vẫn chưa đến tình trạng bết bát như vậy, không phải sao?
Thường Yến Thanh có chút đau đầu.
Sao cô vừa mới mở miệng thì đã khiến cho người ta rơi nước mắt vậy.
Tốt nhất cô không nên nói.
"Tôi không có quá nhiều chuyện muốn nói.
Những lời cần nói, Nguyệt Lượng đều đã nói rồi.
Cảm ơn sự yêu thích và ủng hộ của của mọi người cho đến lúc này.
Hi vọng mọi người mọi chuyện đều tốt đẹp."
Vẫn là giọng điệu khách quan quen thuộc.
Đây mới thực sự là Thường Yến Thanh.
Fan nhận được lời hứa sẽ không rút lui khỏi giới của cô, cảm nhận được người đang ở hiện trường thực sự là chính chủ, tâm trạng cuối cùng cũng chuyển biến tốt.
Thường Yến Thanh nói xong thì đặt micro xuống, nhìn về phía Ngũ Nguyệt đang đứng bên cạnh.
Ngũ Nguyệt tiếp nhận tín hiệu, thế là giành lấy micro trong tay cô, giải thích thay cho cô: "Ảnh hậu nhà mấy bạn không biết ăn nói.
Đừng làm khó chị ấy nữa.
Làm phiền mọi người nghe một tràng nói nhảm của tụi mình rồi.
Tiếp theo, mình sẽ hát một bài góp vui cho mọi người, hi vọng các bạn chơi vui vẻ nhé."
Mọi người dưới sân khấu vỗ tay, nói được.
Bầu không trầm thấp khó hiểu đột nhiên bắt đầu náo động.
Nhưng khi Ngũ Nguyệt kéo Thường Yến Thanh đến trước chiếc dương cầm, ngồi xuống, hiện trường lại hoàn toàn không một tiếng động, giao lại không gian cho hai người.
Ngũ Nguyệt cúi đầu nhìn hàng phím đen trắng một chút, sau đó lại quay đầu nhìn Thường Yến Thanh, nhẹ nhàng âm thầm đặt một nụ hôn trộm lên gò má của cô, rồi mới quay người lại.
Ngón tay đặt lên phím đàn, chậm rãi ấn xuống, từng nốt nhạc du dương theo giọng hát bay bổng.
"Maybe I love you.
Maybe I do.
Maybe this feeling inside me is true..."
Lúc này, Thường Yến Thanh không có động tác du thừa, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, bên tai là tiếng ca nhẹ nhàng, phiêu lãng, giống như kết nối giữa hồi ức và hiện tại.
Tình yêu sâu sắc, nhiệt liệt như vậy, từ quá khứ cho đến thực tại vẫn luôn quấn quýt, vờn quanh hai người.
Từ lúc hai người họ bầu bạn bên nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...