Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc


Thẩm Khê không phủ nhận, chấp nhận suy đoán của nàng, sau đó bắt đầu phàn nàn: "Cậu ta còn có mặt mũi tìm mình tái hợp à? Cái đồ chết tiệt gì vậy.

Cậu ta là gay đó, cậu biết không?"
"Ngu nhất vẫn là mình.

Chia tay lâu như vậy rồi mới biết được cậu ta là gay.

Quá châm chọc rồi.

Cậu ta coi Thẩm Khê mình là ai chứ? Máy rút tiền tự động à?"
Mấu chốt là bản thân còn hẹn hò với cậu ta tận nửa năm, quá hoang đường.
Một ngụm rượu này của Ngũ Nguyệt thực sự đã phun ra hết.

Cái gì gọi là mới biết chứ? Không phải cô ấy đã biết từ lâu rồi sao? Chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Lúc đầu tại sao hai người chia tay vậy?" Nàng không kiềm chế được muốn truy hỏi lý do cụ thể.
Thẩm Khê vứt cho nàng một cái liếc mắt: "Điều này quan trọng lắm à?"
"Không quan trọng." Ngũ Nguyệt rén: "Vậy tình hình bây giờ là thế nào?"
Thẩm Khê oán hận nói: "Ảnh của cậu ta và bạn trai bị chụp lén.

Có người muốn chơi cậu ta, cậu ta không giấu được nữa, cầu xin mình bảo đảm cho cậu ta..."
Hai chữ "bạn trai" này, Thẩm Khê cắn răng nghiến lợi để nói.

Nếu không phải người đại diện nói cho cô ấy biết Chúc Thiên Duệ là gay, cô ấy sẽ cứ mãi mơ mơ màng màng.
Mặc dù vốn dĩ cũng không có ý định tái hợp, nhưng nếu như không phải biết được sự thật, dưới sự cầu cứu của Chúc Thiên Duệ, có lẽ Thẩm Khê thực sự sẽ từ bi giúp cậu ta một tay.
Bây giờ? Dẹp đi.

Thẩm Khê này là một người bình thường, không phải thánh mẫu Maria, thích phổ độ chúng sinh.

Đàn ông cặn bã đến từ chỗ nào thì cút về chỗ đó, đừng xuất hiện làm chướng mắt cô ấy.
Xem như thời gian, tiền bạc và tình cảm nửa năm nay đều cho chó ăn chứ sao.
Ngũ Nguyệt nghe xong trợn mắt há mồm.

Tên đàn ông cặn bã này, thực sự tuyệt lắm.
Nhưng mà nàng sợ rằng đứa bạn ngốc này của mình thực sự có thể như vậy rồi mà vẫn còn do dự với tên đàn ông cặn bã kia.
"Bây giờ cậu định giúp cậu ta à?"
Thẩm Khê không kiềm chế được lại ghét bỏ liếc nàng một cái: "Mình nhìn giống đồ đần lắm à?"

"Không giống." Ngũ Nguyệt mỉm cười trả lời, trong lòng âm thầm thở phào một hơi.

Xem ra Thẩm Khê vẫn chưa bị đoạn tình cảm hết hạn này làm choáng váng đầu óc.
Về phần tên đàn ông cặn bã kia là trừng phạt đúng tội rồi.

Phía sau có lẽ không cần nàng phải ra tay, tự sẽ có người xử lý, đợi xem kịch hay là được.
Thổ lộ xong những chuyện này, Thẩm Khê cũng không cảm thấy thoải mái hơn bao nhiêu.

Điều khiến cho cô ấy phiền não nhất chính là Tần Ngũ Dật...
Tên đàn ông chết tiệt này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy! Thỉnh thoảng gửi đến vài tin nhắn làm phiền.

Cô ấy nhắn lại cho cậu thì cậu lại không quan tâm.
Sao? Không phải thích tôi sao? Thích tôi mà lại bắt tôi theo đuổi à? Cái khẩu vị hút người này của cậu tính là anh hùng hảo hán gì chứ.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ tự nhiên bị một đứa em trai đùa giỡn, xoay mòng mòng.

Tần Ngũ Dật, thực sự chỉ có một mình cậu thôi.
Nếu không phải vì Tần Ngũ Dật là em trai của bạn thân, nếu không phải Thẩm Khê cô thích sĩ diện thì chắc chắn cô ấy sẽ chỉ vào mũi của Tần Ngũ Dật, hỏi cậu: "Cậu còn không theo đuổi sao? Không theo đuổi thì dẹp đi.

Chị không đợi được cậu."
Nhưng bây giờ cái tình huống lúng túng này, loại chuyện lúng túng này, cô ấy không làm được.
Chị ruột của người ta đang ngồi ở phía đối diện.

Thẩm Khê muốn mở miệng hỏi một chút, cũng cảm thấy xấu hổ không hỏi ra được.

Cô ấy chỉ có thể kêu cho Ngũ Nguyệt một ly rượu giống mình, kêu nàng uống với mình.
Ngũ Nguyệt nghĩ đến tâm trạng của Thẩm Khê, bất đắc dĩ phải phá luật, cầm chai rượu lên uống với cô ấy, uống đến mức trời đất quay cuồng.
Qua vài lần rượu, hai người đều đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, nằm trên quầy bar ngủ tối trời tối đất.

Những chai rượu được xếp gọn gàng trước mặt họ thể hiện hai người đã uống không ít rượu.
Tửu lượng của Thẩm Khê tốt hơn Ngũ Nguyệt một chút, mặc dù uống nhiều hơn Ngũ Nguyệt nhưng cô ấy vẫn có thể tỉnh dậy được, lắc đầu một cái, mở mắt nhìn thời gian.

Khoảng hơn mười giờ, cô ấy lập tức lấy điện thoại trên người của Ngũ Nguyệt ra, gọi điện thoại cho Thường Yến Thanh đến đón nàng.
Sau khi dùng vân tay của Ngũ Nguyệt để mở khóa, cô ấy mở danh bạ nhấn vào tên của Thường Yến Thanh, gọi điện thoại đi, lại không chú ý bản thân nhấn sai, gọi cho Tần Ngũ Dật.
Sau khi điện thoại kết nối, không đợi đối phương mở miệng, cô ấy hít sâu một hơi nói liền một mạch: "Đến quán bar Thành Nam một chuyến đón vợ của chị đi." Sau đó không chống đỡ được nữa, đại não dần dần mê man, ngủ thiếp đi.
Tần Ngũ Dật đang tăng ca ở công ty thì nhận được điện thoại của Ngũ Nguyệt gọi đến, lẳng lặng nghe xong, chính là giọng điệu say rượu ra lệnh của Thẩm Khê và tiếng hít thở ngủ mất tiêu của cô ấy, đập vào trong micro, thổi bên tai.
Cậu nhìn thoáng qua số điện thoại, là của Ngũ Nguyệt không sai, lúc này đã hiểu ra.

Sau khi cậu gọi điện thoại xác nhận địa điểm với Thường Yến Thanh xong thì cậu ngừng tăng ca, lái xe từ công ty thẳng đến quán bar.
Khi Thường Yến Thanh đến, Tần Ngũ Dật đã ở đó.

Hai con ma men đang say ngủ, bất tỉnh nhân sự.
"Tỉnh nào, Nguyệt Lượng." Thường Yến Thanh vỗ nhè nhẹ lên mặt nàng, muốn kêu nàng tỉnh dậy.
Ngũ Nguyệt bị quấy rầy, giơ tay hất tay cô ra, giống như vung một con ruồi, rồi xoay sang phía bên kia ngủ tiếp.
Thường Yến Thanh hết cách với nàng.

Mắt nhìn thấy Thẩm Khê ở bên cạnh cũng không còn tri giác, đành phải xin nhờ Tần Ngũ Dật đưa cô ấy trở về.

Hai con ma men này không thể nào đưa về cùng một lúc được.
Tần Ngũ Dật gật gật đầu, nhận lời đề nghị của Thường Yến Thanh, hai tay bế Thẩm Khê lên rời đi trước.
Lúc cậu ôm lấy Thẩm Khê, Thẩm Khê trong nháy mắt mất trọng lượng, hai tay ôm chặt lấy cổ của Tần Ngũ Dật để giữ thăng bằng, cho dù bản thân cô ấy cũng không biết mình đã bắt trúng thứ gì.
Sau khi hai người bỏ đi, Thường Yến Thanh thử gọi Ngũ Nguyệt.

Sau vài tiếng kêu, nàng vẫn không hề phản ứng lại.
Thường Yến Thanh lập tức ngồi xuống vị trí bên cạnh Ngũ Nguyệt, kéo Ngũ Nguyệt qua, để nàng tựa vào người mình ngủ, dù sao cũng dễ chịu hơn là ngủ trên bàn.
Mặt bàn quá cứng, trán của Ngũ Nguyệt bị cấn lộ ra một mảng ửng đỏ.
Thổi thổi chỗ bị cấn trên trán của Ngũ Nguyệt, Thường Yến Thanh lại ở bên tai nàng thử kêu nàng dậy: "Cục cưng à, đừng ngủ, về nhà rồi ngủ tiếp."
Ngũ Nguyệt vô cùng nhạy cảm với hai chữ "cục cưng" này bởi vì Thường Yến Thanh không thường kêu nàng như vậy.

Có đôi khi nàng lại đặc biệt muốn nghe vợ mình xưng hô thân mật với mình như vậy, cho nên thỉnh thoảng sẽ lừa cô kêu vài tiếng.
Thực sự chỉ là thỉnh thoảng thôi.

Số lần cái từ này phát ra từ miệng Thường Yến Thanh có thể đếm trên đầu ngón tay.
Có lẽ nghe thấy hai chữ này, cuối cùng Ngũ Nguyệt cũng phản ứng.

Đôi mắt chậm rãi mở ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy là Thường Yến Thanh, cười hì hì.
"Ỏ, sao chị lại ở đây dạ?"
Hai tay nàng vòng lên cổ của Thường Yến Thanh, đầu tựa lên vai cô điều chỉnh tư thế một chút để bản thân có thể ngủ được thoải mái hơn.
Thường Yến Thanh không nói gì, cười khẽ, còn có thể đến đây làm gì chứ...
"Chúng ta về nhà nhé?"
Ngũ Nguyệt nặng nề gật đầu, cằm lại đặt lên bờ vai của Thường Yến Thanh: "Được."
Thường Yến Thanh nhận được câu trả lời chắc chắn, đứng dậy, đỡ Ngũ Nguyệt lên chậm rãi đi ra ngoài.


Ngũ Nguyệt đã tỉnh táo hơn một chút, phối hợp với bước đi của cô, chỉ là bước chân có chút nhẹ bẫng, phải dựa vào Thường Yến Thanh dìu thì mới có thể tiến lên.
Đi đến ngoài cửa, gió đêm thổi, Ngũ Nguyệt lại càng thêm tỉnh táo.

Sau khi run lên một cái, nàng tách khỏi người Thường Yến Thanh, nắm lấy tay cô, ung dung chậm rãi dạo bước, tiếp tục lôi kéo đi về phía trước.
Đi đến một con đường yên tĩnh không một bóng người, Ngũ Nguyệt hất tay cô ra, một mình xông về phía trước, thân hình lảo đảo, vô số lần xém chút đã ngã sấp mặt.
Thường Yến Thanh nhanh chân đuổi theo, chính là vì để khi nàng té thì có thể kịp thời đỡ lấy nàng, nhưng Ngũ Nguyệt chỉ lắc qua lắc lại, chưa có lần nào thực sự té ngã.
Sau khi một mình xông về phía trước, có lẽ cảm thấy nhàm chán, Ngũ Nguyệt dừng lại, đứng yên tại chỗ quay mặt về phía Thường Yến Thanh, đợi cô đi đến trước mặt mình.
Thường Yến Thanh giữ nguyên tốc độ của mình, đi về phía Ngũ Nguyệt, cho đến khi đi đến trước mặt nàng, cô nói: "Không đi nữa à..."
Không đi thì quay về thôi, chẳng có mục đích chạy đến chỗ này, cách bãi đỗ xe rất xa.
Lời còn chưa nói hết, Ngũ Nguyệt đã đi vài bước đến gần, hai tay ôm eo của cô, đưa môi lưỡi đến.
Dưới tác dụng của cồn, Ngũ Nguyệt hôn vô cùng mạnh bạo, vươn lưỡi tùy ý cướp đoạt, hơi thở tỏa ra đều mang theo mùi cồn nồng nặc.

Nước bọt truyền qua, khiến cho Thường Yến Thanh cũng nhiễm chút men say.
Có lẽ rượu không say nhưng lòng người say rồi.
Bởi vi chiều cao của hai người xấp xỉ nhau, không xuất hiện vấn đề ai phải nhân nhượng ai, Thường Yến Thanh cũng ra sức ôm chặt Ngũ Nguyệt vào lòng, không chỉ bị động tiếp nhận nụ hôn mà còn phát động tiến công.

Lực chiến đấu ngang nhau.
Nửa đêm trên đường, hai người hôn nhau quấn quýt khó rời.

Hai chiếc bóng lồng vào nhau dưới ánh đèn đường, tựa như hòa làm một thể.
Hai người là một thế giới.
Sau một lúc lâu, Ngũ Nguyệt buông đôi môi của Thường Yến Thanh ra, lại ngốc nghếch nói một câu: "Yo, lãng mạn ghê."
Nửa đêm canh ba, ôm hôn người đẹp dưới ngọn đèn đường mờ ảo là sự lãng mạn trước đó hai người chưa từng được trải nghiệm.

Bây giờ nếm thử, quả nhiên rất thích thú.
Sau khi say rượu, Ngũ Nguyệt đã nghĩ như vậy, cũng không biết sáng mai khi tỉnh dậy, nhớ lại đêm nay thì có khi nào sẽ muốn xuyên về quá khứ ký đầu mình cho tỉnh táo lại không.

Dù sao đây cũng là điển hình cho kiểu lôi lôi kéo kéo trên đường mà nàng không thích nhất.
Trước kia thường hay phê phán mấy người trẻ tuổi giữa đường giữa xá anh anh em em không biết xấu hổ.

Bây giờ bản thân cũng làm chuyện như vậy, chỉ sợ muốn chửi luôn cả bản thân.
Thường Yến Thanh bị ý nghĩ ngây thơ này của Ngũ Nguyệt cảm thấy rất đáng yêu.

Sau khi nàng uống say sẽ giống như lúc này, hệt như một đứa trẻ, càng thêm tùy hứng, vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu.
Vừa cười vừa hôn vài cái lên đôi môi khẽ mím của Ngũ Nguyệt, Thường Yến Thanh buông đôi tay đang ôm chặt nàng ra, cầm tay, mười ngón đan xen.
"Tiểu thư Nguyệt Lượng lãng mạn như vậy, bây giờ có thể về nhà được chưa?"
"Được rồi, về nhà thôi." Ngũ Nguyệt mơ màng, ngây thơ gật đầu đồng ý, sau đó giơ chân trái lên bước qua bên trái một bước, bị Thường Yến Thanh kéo lại.
"Bên này." Thường Yến Thanh chỉ chỉ chân còn lại của nàng, nói.
"À, được, bên này." Ngũ Nguyệt đứng im tại chỗ một lúc lâu, rút chân trái lại, sau đó duỗi chân phải ra, đi một bước về phía bên phải, trong lòng hì hì suy nghĩ, lần này chắc chắn sẽ không đi nhầm nữa đâu.
Sự ngớ ngẩn trong hành động ngốc nghếch của nàng khiến cho Thường Yến Thanh không kiềm lòng được khẽ mím môi mỉm cười, đi theo bước chân giống như say ngủ của nàng, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía trước.
Dưới ánh đèn đường, hai chiếc bòng kéo dài, rút ngắn, lại kéo dài, nhưng chúng nó từ đầu đến cuối vẫn dính lấy nhau, từ đầu đến cuối vẫn hướng về cùng một phía.
Đối với cái người đã dặn dò không được uống quá nhiều nhưng lại vẫn uống say như chết, thần trí không tỉnh táo kia đã vô cùng làm khó người nào đó.


Thường Yến Thanh chỉ có thể lần sau không để cho xảy ra tình trạng này nữa...
Bên này, sau khi Thẩm Khê đã say thì không còn dáng vẻ phách lối như trước, vô cùng ngoan ngoãn.

Tần Ngũ Dật ôm nàng ra khỏi quầy bar, trên đường đi không khóc không quậy, mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Tần Ngũ Dật đặt cô ấy nằm xuống băng ghế phía sau xe của mình, vén mái tóc rối của cô ấy, rồi lại mở cửa sổ xe xuống, chừa ra một khe hở để thông gió, rồi mới lái xe chở cô ấy về nhà cũ.
Xe tắt máy, dừng lại trước cổng nhà họ Thẩm.

Tần Ngũ Dật xuống xe, muốn ôm cô ấy ra, vừa mới chen vào toa xe, quỳ gối trên nệm thì Thẩm Khê đột nhiên mở mắt.
Thật ra cô ấy đã tỉnh lại từ lâu rồi, khi còn ở quầy bar.
Điện thoại không phải do cô ấy cố ý bấm sai.

Lúc Tần Ngũ Dật đến, cô ấy cũng có hơi giật mình một chút, luống cuống tay chân không biết làm sao để đối diện với cậu nên mới giả vờ nằm ngủ.
Sau đó vẫn luôn giả vờ vẫn chưa tỉnh lại, là bởi vì cô ấy muốn biết Tần Ngũ Dật sẽ làm gì.
Hay cho một chính nhân quân tử, Tần Ngũ Dật ngoại trừ việc bởi vì cô ấy không thể di chuyển được mà ôm cô ấy lên xe thì chẳng hề làm gì cả.
Bây giờ Thẩm Khê tự vạch trần lời nói dối, không còn giả vờ ngủ nữa, là bởi vì thời cơ vừa đúng lúc, muốn có một cái kết với cậu, tránh để cậu cứ như vậy khiến cho người ta tâm phiền ý loạn.
Cô ấy nằm ở hàng ghế phía sau, không nói một lời, không rời mắt nhìn chằm chằm vào Tần Ngũ Dật, muốn xem cậu có phản ứng gì.
Lúc này, bên trong xe là một mảnh tĩnh mịch.

Ngoài trừ hai tiếng hít thở không giống nhau cùng vài âm thanh ma sát với da thuộc vang lên thì không còn âm thanh gì khác.
Tần Ngũ Dật hoàn toàn không bất ngờ vì cô ấy đột nhiên tỉnh lại.

Tỉnh lại rồi, có nghĩa là có thể tự đi.

Thế là cậu rút tay về muốn rời khỏi xe, không ngờ Thẩm Khê ôm lấy cổ của cậu, kéo cậu đến trước mặt mình.
Khuôn mặt vô cùng gần, hô hấp của hai người đều nặng nề, lồng ngực phập phồng, bên trong thình thịch rung động, trong không gian kín lại lộ ra bầu không khí mập mờ.
Khóe môi có chút giãn ra, Thẩm Khê đối diện với ánh mắt của Tần Ngũ Dật, cười vô cùng quyến rũ: "Không phải nói thích chị sao? Tại sao lại không thèm để ý đến chị?"
Tần Ngũ Dật nhìn chăm chú vào ánh mắt vẫn còn chếnh choáng men say và mê ly của cô ấy, không nói một lời.

Bàn tay đang chống trên ghế âm thầm nắm thành quyền, bán đứng cảm xúc ngay thời khắc này của cậu.
Dư quang chú ý đến gân xanh trên mu bàn tay của Tần Ngũ Dật.

Ánh mắt ở khoảng cách gần đảo qua thay đổi rất nhỏ trên gương mặt của cậu, Thẩm Khê khinh thường nói: "Cậu cho rằng chị sẽ ăn cái trò lạt mềm buộc chặt này của cậu à?"
"Tần Ngũ Dật, cậu có ấu trĩ quá không vậy?"
Nói xong câu này, ánh mắt sắc bén của cô ấy đột nhiên mềm nhũn, giống như cam chịu số phận, nói nhỏ:
"Được rồi, cậu thắng."
Lại một lần nữa chậm rãi kéo Tần Ngũ Dật xuống, khoảng cách ngày càng gần, gần hơn nữa, gần đến mức bốn cánh môi kề sát nhau.

Thẩm Khê run rẩy nhắm mắt lại, cảm nhận cái miệng không biết cách nói chuyện và thân thể cường tráng của cậu.
Tần Ngũ Dật, cái tên đàn ông chết tiệt này.
Là chị thích cậu, được chưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui