Một nhà ba người ở với ba mẹ tại nhà cũ khoảng hơn nửa tháng, cuối cùng Tinh Duyệt không chịu được nữa.
Đối với người trưởng thành mà nói, khoảng thời gian được ở bên cạnh người mình yêu, không chỉ không cần phải làm việc mà khi nhàm chán còn có thể đi dạo xung quanh hóng gió một chút này hệt như câu thơ cổ đã nhắc đến, "Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn.
Kết lư tại nhân cảnh, nhi vô xa mã huyên*." Không cần phải nói suиɠ sướиɠ đến cỡ nào.
*Trích từ bài thơ Ẩm tửu kỳ 5 của Đào Tiềm: Dịch nghĩa 4 dòng trên
Hái cúc dưới bờ rào phía đông
Thong thả ngắm ngọn núi hướng nam
Xây nhà giữa chốn thế gian này
Nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng ồn ào của ngựa xe
Nhưng trẻ con lại không giống vậy, chúng đang trong độ tuổi đầy sự tò mò, vô cùng hiếu kỳ với phồn hoa náo nhiệt của thế giới.
Quan trọng nhất chính là cần được chơi đùa với bạn bè cùng tuổi.
Cuối cùng có một ngày, Tinh Duyệt không kiềm nén được cảm xúc, lúc xem TV sau khi ăn cơm tối xong, ôm lấy cổ Meo Meo, vùi trong bộ lông màu trắng của nó khóc thút thít.
Meo Meo chớp mắt, lắc lắc đầu mấy cái, cũng ẳng ẳng sủa theo.
Lúc bé con khóc, không phải là kiểu khóc rống lên, trên mặt viết "Con đang muốn kiếm chuyện", không đạt được mục đích thì không từ bỏ, mà là âm thầm rơi nước mắt, sau khi khóc xong thì yên lặng lau nước mắt đi, hiểu chuyện đến mức khiến cho người ta đau lòng.
Thường Yến Thanh trùng hợp bắt gặp cảnh tượng này.
Cô không biết tình huống như thế này có phải chỉ mới xảy ra lần đầu tiên hay không, nhưng cô biết bây giờ, con gái của mình chắc chắn vô cùng buồn bã.
Trước đó, bé con đã từng hỏi cô: "Mẹ ơi, khi nào con mới có thể đi nhà trẻ ạ?"
Lúc đó, Thường Yến Thanh đã trả lời bé: "Còn phải đợi thêm một lúc nữa.
Trong khoảng thời gian này, ở nhà với mẹ được không?"
Hai người họ muốn đợi ổn định lại rồi mới cho bé con đến trường.
Thường Yến Thanh cũng có chút tư tâm muốn nhân cơ hội này ở bên cạnh con gái nhiều một chút.
"Dạ." Tinh Duyệt trông rất thất vọng.
Bé nhớ cô giáo và bạn bè rồi.
Tiết mục diễn xuất cho ngày 1/6 trước đó đã chuẩn bị xong lại vì xin phép nghỉ ở nhà mà bỏ lỡ.
Bộ trang phục phù thủy đi mua cùng mẹ cũng không có cơ hội để mặc.
Nỗi tủi thân chồng chất, năng lực chịu đựng của trẻ con lại quá thấp.
Tất cả nhân tố bất ổn lại đột nhiên bộc phát ngay trong giờ phút này.
Trên TV chiếu một đoạn phim ngắn, là một đám bạn nhỏ đang làm trò chơi.
Thường Yến Thanh trông thấy là biết ngay con gái tức cảnh sinh tình, bị moi móc ra những nỗi nhớ tìm tàng.
Cô đi qua đó, đối diện với Tinh Duyệt đang ngồi trên tấm thảm dưới đất, sau khi nhìn bé con vài lần mới vuốt đầu bé, hỏi: "Nhớ bạn bè à?"
Biểu hiện trên mặt của Tinh Duyệt vẫn rất ảm đạm, chỉ là không còn rơi nước mắt nữa.
Bé con mở miệng, giọng nói vừa yếu ớt lại vừa uất ức: "Mẹ ơi, con muốn đi học."
Thường Yến Thanh nhớ đến kết quả mà cô và Ngũ Nguyệt đã bàn bạc mấy ngày nay, quyết định thông báo với Tinh Duyệt, dù sao sớm muộn gì bé con cũng phải biết thôi.
"Tinh Duyệt nè, chúng ta sẽ đổi một ngôi trường mới.
Đến lúc đó, có thể làm quen được rất nhiều, rất nhiều bạn mới."
Trường học lúc trước không còn phù hợp để học tiếp nữa.
Ngũ Nguyệt muốn tìm cho bé con một nhà trẻ có các biện pháp an ninh tốt hơn.
Thông tin cá nhân riêng tư của bé con tuyệt đối phải được giữ bí mật, bảo đảm sẽ không giẫm lên vết xe đổ, bị một vố đau một lần nữa.
Thủ tục chuyển trường đã làm xong.
Thường Yến Thanh chuẩn bị thông báo dần dần, cũng không biết bé con có thể thích ứng được với hoàn cảnh mới hay không.
Tinh Duyệt nghe xong, thay đổi sắc mặt trong nháy mắt: "Vậy còn mấy bạn Nữu Nữu, Hà Vũ thì sao ạ?" Chuyện này đối với bé mà nói cũng không phải tin tức tốt lành gì.
Thường Yến Thanh có dự cảm Tinh Duyệt sẽ lại khóc tiếp, bắt được tay của bé, kéo bé vào trong lòng, dỗ dành: "Có thể thường xuyên nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho các bạn ấy." Chỉ là không thể tiếp tục chơi đùa với nhau mỗi ngày nữa thôi.
Tinh Duyệt nhận ra sau này không thể chơi đùa với các bạn giống như lúc trước nữa, tâm trạng mới ổn định lại một lần nữa trở nên sa sút, nằm sấp trong ngực mẹ, quang minh chính đại khóc lớn.
Thường Yến Thanh không biết nên dỗ bé con như thế nào mới ổn, chỉ có thể ôm chặt lấy bé con, lắc lư, giống như lúc ôm bé, dỗ bé đi ngủ.
Ba Tần, mẹ Tần cơm nước xong xuôi đã đi ra ngoài tản bộ.
Phòng khách chỉ còn lại hai người họ.
Tiếng khóc của bé con vang lên trong không gian yên tĩnh, vô cùng rõ ràng.
Ngũ Nguyệt tắm rửa xong xuôi, bước ra khỏi phòng tắm, xa xa chỉ nghe thấy tiếng khóc của con gái mình, vội vội vàng vàng chạy đến, nhìn thấy hình ảnh vợ mình đang ôm con gái lắc lư.
Nàng im lặng làm khẩu hình với Thường Yến Thanh, hỏi tình huống như thế nào.
Thường Yến Thanh lắc đầu.
Ngũ Nguyệt đi đến đón lấy con gái, dùng chiêu thức quen thuộc của nàng để dỗ bé con, chỉ mới dăm ba câu thì bé con đã không còn khóc nữa, còn tiện tay moi ra được lý do bé con khóc.
Chăm trẻ con nhiều năm như vậy, đã sớm có kinh nghiệm dỗ con nít.
"Ngày mai, ngày mai đưa cục cưng của chúng ta đi học nhé." Ngũ Nguyệt đưa ra lời hứa hẹn với bé con, đồng thời dặn dò: "Ở trường học phải hòa thuận với bạn bè mới, không được bắt nạt người khác, cũng không được để người khác bắt nạt, biết không?"
Tinh Duyệt vừa nấc vừa nói: "Dạ."
Hai người cùng nhau dỗ dành Tinh Duyệt, dùng hết lời ngon tiếng ngọt, cố gắng chọc bé con vui vẻ, cuối cùng cũng dỗ dành được bé con trước khi hai ông bà về nhà.
Ngũ Nguyệt cảm thấy nếu như nàng dỗ không xong thì chắc chắn nàng sẽ bị ba mẹ mình mắng.
Đặc biệt là mẹ của nàng sẽ nói: "Con nhìn xem con trông bé con thế nào kìa.
Sao lại chọc ghẹo cục cưng Tinh Duyệt của chúng ta không vui rồi."
Sau khi ông ngoại, bà ngoại về nhà, chủ động tiếp nhận nghĩa vụ chăm nom bé con.
Vợ vợ hai người có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi ngủ, Thường Yến Thanh tựa vào đầu giường, nhớ đến một màn đối đáp của nàng và Tinh Duyệt, không kiềm chế được muốn xác nhận lại một lần: "Ngày mai sẽ đưa Tinh Duyệt đến trường học mới à?"
Cũng không phải là không muốn đưa bé con ra ngoài, mà bởi vì "ngày mai" thực sự là một ngày đặc biệt.
Thường Yến Thanh lại nói: "Ngày mai là sinh nhật của em."
Ngũ Nguyệt bôi xong mỹ phẩm dưỡng da, vỗ vỗ mặt đợi nó hấp thụ xong, rồi lại đổ một ít lên tay, bò lên giường, dán lên mặt Thường Yến Thanh, nói: "Đúng vậy.
Ngày mai đưa bé con đến trường học.
Chúng ta quay về với thế giới hai người, không tốt sao?"
Hai người ở bên nhau, lại có thời gian rảnh rỗi, cũng không tệ, Thường Yến Thanh nghĩ, ngửa đầu hưởng thụ quá trình phục vụ mat-xa trên mặt mình của nàng: "Muốn đón sinh nhật như thế nào?"
Ngũ Nguyệt thỏa thích xoa nắn gương mặt của cô, thờ ơ nói: "Giống như những năm trước."
Những năm trước nếu không phải Tinh Duyệt đón sinh nhật với nàng thì cũng là nàng bay đi đón sinh nhật với vợ mình, rất hiếm khi có đủ hết cả nhà.
Năm nay tốt xấu gì cũng còn có thể ngồi ăn tối chung với cả nhà, đã rất tốt rồi.
"Ừm, ngày mai chúng ta đi hẹn hò." Thường Yến Thanh đột nhiên nói như vậy.
Ngũ Nguyệt ngừng lại đôi tay đang phục vụ Thường Yến Thanh, ngạc nhiên cúi đầu nhìn cô, nhìn ra được cô đang đưa ra lời đề nghị vô cùng nghiêm túc.
Ây da, vợ nàng được khai sáng rồi.
Vậy mà lại nói muốn đi hẹn hò với nàng.
"Đi đâu hẹn hò đây?" Bây giờ tâm trạng của nàng có chút vui sướng.
Thường Yến Thanh nhân cơ hội che che giấu giấu: "Không nói cho em biết."
"Không nói thì không nói." Ngũ Nguyệt hừ một tiếng, nhấc tay rời khỏi mặt cô, vỗ vào không khí hai lần, cũng nằm xuống.
Không nói thì thôi, dù sao ngày mai cũng sẽ biết.
Thường Yến Thanh thuận tay trượt vào trong chăn, từ phía sau lưng ôm lấy nàng, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì câu nói không nói cho em biết kia của Thường Yến Thanh, từ lúc sáng sớm thức dậy, Ngũ Nguyệt đã bắt đầu chờ mong, không biết đối phương sẽ mang đến cho nàng niềm vui bất ngờ gì.
Mặc dù có câu nói là "không mong đợi thì sẽ không có tổn thương" nhưng nếu như là Thường Yến Thanh thì nàng vẫn có thể chờ mong một chút.
Hai người tuân thủ lời hứa, đúng giờ đúng phút đưa Tinh Duyệt đến trường mới, giao vào tay cô giáo.
Người mẹ hay lo Ngũ Nguyệt chỗ này cũng không yên lòng, chỗ kia cũng không yên lòng, dặn dò một đống chuyện rồi mới bị Thường Yến Thanh kêu dừng lại.
Giáo viên trong trường đều là người chuyên nghiệp, không cần nói nhảm quá nhiều, vừa đủ là được rồi.
Lúc mới đến, Tinh Duyệt đối với hoàn cảnh xa lạ còn có chút khó chịu, nắm lấy tay mẹ không chịu buông ra.
Ngũ Nguyệt ôn tồn dỗ dành một hồi, mới thuyết phục được bé con đi vào với mấy bạn nhỏ.
Hai người làm xong việc cũng không vội rời đi, ở một nơi bí mật gần đó quan sát, nhìn bé con dần dần hòa mình vào những bạn nhỏ khác rồi mới lặng lẽ rời đi.
Cho đến khi Thường Yến Thanh dẫn nàng đến trước cổng trường học cũ của nàng, Ngũ Nguyệt mới nhận ra vợ nói muốn hẹn hò là muốn dẫn nàng về lại chốn cũ?
Thường Yến Thanh dẫn nàng xuống xe.
Hai người đều đeo khẩu trang, giống như lúc trước tay nắm tay, đi dạo trong sân trường.
May mắn đang lúc lên lớp, bên ngoài không có ai, nếu không thì họ đi dạo công khai như thế này rất có nguy cơ bị người khác nhận ra.
Tốt nghiệp rất nhiều năm vẫn chưa quay lại, trường học đã thay đổi dáng vẻ.
Thảm thực vật trên cơ bản đều đã thay đổi một lần.
Sân tập được đổi mới.
Còn xây thêm hai tòa nhà mới, tòa nhà dạy học ban đầu đã bị bỏ hoang, không còn sử dụng nữa.
Mặc dù đã không còn là dáng vẻ như lúc trước, nhưng Ngũ Nguyệt vẫn rất cảm thán.
Thật tốt, đây chính là nơi bắt đầu chuyện tình của hai người họ.
Hai người dọc theo con đường trong ký ức, đi lại một lần, trong lòng bùi ngùi không dứt.
Có ai biết được hai người vừa mới rời khỏi thôi thì đã đi một mạch bảy tám năm.
Tình cờ bước qua một khúc rẽ, Ngũ Nguyệt cảm thấy cảm giác này dường như đã từng quen biết, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đã nhớ ra, kích động nắm lấy tay Thường Yến Thanh, nói: "Em đã tỏ tình với chị ở ngay chỗ này nè!"
Nàng cứ nhất định phải muốn đoạt lấy cái danh hiệu người tỏ tình trước này.
Thường Yến Thanh chỉ có thể mỉm cười dung túng nàng, khẳng định "ừm" một tiếng.
Thật ra không phải do lòng háo thắng của Ngũ Nguyệt trỗi dậy mà bởi vì trong mối quan hệ giữa hai người, chuyện gì cũng do Thường Yến Thanh đến trước, nàng cảm thấy rất ngại.
Nếu như Thường Yến Thanh đã cầu hôn trước rồi, vậy thì nàng là người tỏ tình trước.
Không ai chiếm được tiện nghi của ai.
Tình yêu là sự bình đẳng, không nên có sự nghiêng lệch.
Tình yêu mất đi sự cân bằng thì sẽ không ổn định, khó có thể vun đắp.
Đây xem như là sự quật cường trong lòng Ngũ Nguyệt đi.
Tình yêu của họ nên là một nửa và một nửa, không thể đều là một mình Thường Yến Thanh bỏ ra, như thế là không đúng.
Tòa nhà này đã bị bỏ hoang, cả tòa lầu đều không có một ai, dễ dàng cho họ nhớ về chuyện xưa.
Ngũ Nguyệt kéo cô đi vào phòng học, lướt mắt nhìn xung quanh một lượt, trong lòng tỏa ra hơi ấm, cũng không quan tâm hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu, tựa vào bàn học bị phủ mấy lớp bụi, bỗng nhiên cảm thán nói: "Chị có biết lúc đó em thích chị lắm không."
Thích đến mức một người ăn nói khéo léo như nàng khi đối diện với Thường Yến Thanh cũng không kiềm chế được mà vốn từ trở nên nghèo nàn, chỉ nghĩ đến việc nói như thế nào mới có thể khiến cho cô vui vẻ.
May mà Thường Yến Thanh cũng thích nàng, nếu không thì nàng không biết sẽ tiếc nuối đến mức nào nữa.
Cho dù sau đó có người khác rồi, vậy thì người đó cũng không phải là Thường Yến Thanh.
Đóa hoa từng khao khát thuở niên thiếu kia, cuối cùng cũng được nàng hái về nhà.
Ngón trỏ của Ngũ Nguyệt móc lấy ngón trỏ của Thường Yến Thanh, ngoắc ngoắc đầu ngón tay: "Đương nhiên bây giờ em vẫn yêu chị hơn."
Làm người thì không thể quá sa đà vào trong quá khứ.
Nhưng mỗi khi nhớ lại, Thường Yến Thanh rất sợ hãi sự thật bản thân kém chút nữa đã bỏ lỡ Ngũ Nguyệt.
Nếu không phải năm đó cô nhất thời xúc động, vậy thì mối quan hệ mập mờ này sớm đã bị một tay cô cắt đứt, triệt để bóp chết từ trong trứng nước rồi.
Có lẽ, thiếu nữ luôn luôn không thể che giấu được tâm sự.
Cho dù cô đã trải qua không ít chuyện không tốt, có một linh hồn già cỗi, nhưng trong những năm tháng như thế, khó tránh khỏi sẽ có chỗ xúc động.
May mà đã xúc động.
Thường Yến Thanh chưa từng khát vọng hoàn toàn có được một người.
Ngũ Nguyệt lại cứ muốn chạy về phía cô, không buông tha.
Ngũ Nguyệt chính là trục thời gian, thiết lập lại dòng thời gian của Thường Yến Thanh.
Mỗi một ngày trôi qua đều là khởi đầu của cuộc sống mới.
Thường Yến Thanh kéo khẩu trang của mình ra, đi về phía trước, dùng sức ôm Ngũ Nguyệt ngồi lên trên bàn học.
Ngũ Nguyệt bị dọa kêu lên một tiếng.
Sau đó, Thường Yến Thanh giật khẩu trang của nàng ra, tùy tiện ném qua một bên, ngẩng đầu cùng nàng hôn nhau.
Nàng nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Đây là một nụ hôn rất dài, rất dài, khi thì vội vàng, khi thì chậm rãi, phát ra tiếng nuốt nước chụt chụt, quanh quẩn trong không gian tĩnh mịch, kéo dài không dứt.
Không biết qua bao lâu, Thường Yến Thanh buông nàng ra, tựa lên trán nàng, thở hổn hển, nói: "Khi đó...!chị đã hôn em như thế này."
Khi đó, cô tương đối khắc chế với tình cảm của bản thân.
Ngoại trừ lúc đầu hai người ép sát quá gần, cô vô cùng động tình không kiềm chế được làm càn một lần thì mỗi một động tác phía sau đều do Ngũ Nguyệt dẫn dắt, chuyển động như một cỗ máy.
Khi đó, cô còn chẳng biết yêu một người là như thế nào.
Ngũ Nguyệt nhất thời vẫn chưa bình tĩnh lại được, thở dốc, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Nàng cọ xát hai cái trán đang tựa vào nhau, cười khẽ: "Không ngờ trông chị đứng đắn như vậy, nhưng thật ra lại là một người mặt người dạ thú nha."
Thường Yến Thanh lại hôn lên khóe môi của nàng một cái, mỉm cười tiếp nhận đánh giá của nàng.
Cô cất giấu một chút tư tâm muốn trong ngày hôm nay, trong sinh nhật của Ngũ Nguyệt, trong bầu không khí tốt đẹp như thế này, nguyện ý nói một ít tiếng lòng của mình.
Chỉnh lý lại trong đầu một lúc, cô mới chậm rãi lên tiếng: "Em biết đó, con người của chị, không lãng mạn."
"Ừm." Ngũ Nguyệt nói, nàng vẫn luôn biết điều này.
Thường Yến Thanh nói tiếp: "Chị cảm thấy có thể cùng em tay trong tay, cùng nhau bước đi, đã đủ lãng mạn rồi."
"Cảm ơn em, chấp nhận cho chị bước vào cuộc sống của em."
Đồ ngốc.
Ngũ Nguyệt âm thầm thở dài.
Em mới là người phải cảm ơn chị bằng lòng tiếp nhận em, cho em quấn chặt lấy chị, để tấm chân tình của em được đền đáp đó.
Thường Yến Thanh ôm lấy eo nàng, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào mắt nàng, trong giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Cô Nguyệt Lượng, em có bằng lòng tiếp tục cùng chị bước tiếp đoạn đường lãng mạn này không?"
Núi một đường, sông một đường, lại thêm một đường lãng mạn.
Ngũ Nguyệt cảm thấy linh hồn của mình đang run rẩy.
Hình ảnh tốt đẹp Thường Yến Thanh tự thuật đang dần hiện ra trong đầu nàng.
Trên một con đường không có điểm cuối cùng, mỗi một bước đi đều là sự lãng mạn, giống như hai người thực sự đã nắm tay nhau đi hết một đời.
Ngọt đến mức khiến cho nàng rung động tâm can! Sau này ai mà nói Thường Yến Thanh không biết nói lời tâm tình thì nàng sẽ liều mạng với người đó.
Được rồi, Thường Yến Thanh sẽ không nói lời tâm tình với người khác, chỉ nói với một mình nàng thôi.
Nếu như thực sự nói với người khác thì nàng mới liều mạng ấy.
Những đóa hoa tươi trong lòng Ngũ Nguyệt được Thường Yến Thanh tưới nước, càng ngày càng nở rộ.
"Vậy, có thể hôn em thêm một lúc nữa được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...