Tần Ngũ Dật tiến công vô cùng hung mãnh.
Sau khi đánh thêm vài ván, mẹ Tần càng đánh càng rầu, một ván cũng không thắng nổi.
Mẹ Thường không có lòng háo thắng như bà ấy, đánh vô cùng vui vẻ, thắng thua không đặt nặng trong lòng, sắc mặt trái lại vẫn như bình thường.
Ba Tần nhìn cục diện không thích hợp, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho con trai nhà mình, để cậu khi nào được thì nhường một chút.
Đáng tiếc, mỹ nhân ở bên cạnh, Tần Ngũ Dật thần hồn điên đảo, xem như không nhìn thấy ám hiệu của ông ấy, không đếm xỉa lời cầu xin.
Thẩm Khê ở bên cạnh nhìn không chớp mắt.
Không phải chứ, em trai này cũng quá lợi hại rồi, giống như bật hack vậy, nhìn sắc mặt của dì Tần có vẻ sắp nổi giận rồi.
Tần phu nhân nổi danh cố chấp thành thói, lần này chơi mạt chược lại thua trong tay hậu bối, thực sự không còn ánh hào quang.
Lo lắng đến sĩ diện mạnh mẽ của dì Tần, Thẩm Khê cúi đầu, cẩn thận đi qua đó, đến gần sát lỗ tai của Tần Ngũ Dật, có lòng tốt nhắc nhở: "Đừng đánh hăng như vậy, nhường mẹ cậu một chút đi, để cho bà ấy thắng vài ván,"
Tiếng nói chuyện rất nhỏ.
Cả phòng khách đều là tiếng mấy quân bài mạt chược va chạm với nhau, có thể đảm bảo chỉ một mình cậu ấy nghe thấy.
Hơi nóng phả vào bên tai, Tần Ngũ Dật mất tự nhiên nghiêng nghiêng đầu, trong cổ họng phát ra một tiếng nhỏ: "Ừm."
Sau đó, quả nhiên cậu ấy bắt đầu nhường, lại còn là nhường một cách hợp lý, trông thì có vẻ đang nghiêm túc, nhưng thật ra trong lòng lại đang đang suy nghĩ làm thế nào để không để lại dấu vết nã pháo.
Về sau, tỷ lệ thắng cơ bản chia năm năm, phương diện này, Tần Ngũ Dật rất nắm chắc, không lộ vẻ nhường bài quá rõ ràng, cũng chắc chắn mọi người ở đây đều có thể thắng được vài ván.
Cậu ấy chừa lại bao nhiêu phần sức lực, sao người mẹ ruột như mẹ Tần có thể không biết, nhưng cậu ấy tình nguyện chơi với trưởng bối thì đã khiến cho mẹ Tần vui đến mức lông mày dần dần dãn ra rồi, tìm được một chút niếm vui của trò chơi trong sự thắng lợi.
Tinh Duyệt đang chơi đùa với tóc của Thẩm Khê.
Bé con không hiểu mạt chược, nhưng lực chú ý của mọi người đều đang đặt hết lên bàn đánh bài, không ai với chơi với bé, bé không vui rồi.
Thẩm Khê thấy mạt chược cũng chẳng có gì thú vị, quay qua chơi đùa với bạn nhỏ.
Mặc dù bé con nhẹ nhưng ôm một lúc lâu, tay cũng tê cứng rồi, cô ấy thả Tinh Duyệt xuống đất, nắm tay bé con.
"Đi đi, đi tìm mẹ của con chơi đi."
Bên kia, hai người vẫn còn đang ngồi xem phim với nhau.
Là một bộ phim điện ảnh rất nghệ thuật, phim nước ngoài từng nhận được giải thưởng Gia Nạp.
Đối với Thường Yến Thanh - một diễn viên còn có không gian để tiến bộ mà nói, đó có thể là tài liệu tham khảo, nhưng đối với Ngũ Nguyệt mà nói thì chính là thần khí thôi miên.
Tình tiết phim cũng xem không hiểu, kỹ năng diễn xuất cũng không nhìn ra được chỗ nào tốt chỗ nào không tốt, đặc biệt là mấy pha quay chậm trong đó, xem đến mức khiến nàng ngáp ngắn ngáp dài, khóe mắt cũng chảy ra nước mắt sinh lý.
Quả nhiên là trong nghề xem cách thức, ngoài nghề xem náo nhiệt mà, nhưng mà hình như cũng không được náo nhiệt cho lắm?
Ngũ Nguyệt chơi với bàn tay của vợ mình, dạo chơi thiên ngoại, không biết suy nghĩ đã bay đến nơi nào.
Một lúc sau, nàng mới nghĩ đến điện thoại di động của mình, nhớ ra mình còn có nhiều người hâm mộ như vậy, có thể giúp nàng giải tỏa ưu phiền, vội vàng chạy về phòng mình, lấy điện thoại di động ra, rồi lại làm ổ bên cạnh Thường Yến Thanh.
Mở Weibo ra, phía trên vẫn là bài viết đăng lúc không giờ qua năm mới, đính kèm bức ảnh nàng đang cầm một que pháo, lại thêm một câu chúc mừng năm mới.
Hôm đó, họ đi bắn pháo hoa, Thường Yến Thanh đã chụp rất nhiều ảnh cho nàng.
Sau khi quay về, Thường Yến Thanh đã đi tâm sự với mẹ Thường.
Một mình nàng ở trong phòng lướt xem những tấm hình kia, càng xem càng vui vẻ.
Trong album ảnh phần lớn là một mình Ngũ Nguyệt, chỉ có vài bức ảnh hai người chụp chung với nhau.
Tấm ảnh nàng thích nhất chính là dưới bầu trời đầy ánh sáng, nàng chân thành hôn lên gương mặt của Thường Yến Thanh.
Thường Yến Thanh cười ngại ngùng và thẹn thùng hiếm thấy.
Dáng vẻ nàng dâu nhỏ này, đúng thật là sống lâu rồi mới nhìn thấy được.
Lúc đó, nàng đã nhấn nút chụp, dừng lại ở khoảng khắc nói không lãng mạn nhưng thật ra cũng khá lãng mạn này.
Nàng nhấn vào màn hình điện thoại, suy nghĩ, hóa ra hai người dưới ống kính chính là như vậy sao? Cách một màn hình đều là sự yêu thương không thể che giấu được, sự ngọt ngào dịu dàng chậm rãi đạp trên dòng thời gian, bước đến, ngay cả bản thân nàng cũng bị chua một chút.
Đây là ai vậy? Hạnh phúc như vậy? Hóa ra là lại chính là mình.
Ngũ Nguyệt cười một mình thành một đóa hoa, chọn chọn lựa lựa, chọn mấy bức đăng lên Weibo thì không thèm quan tâm nữa, để điện thoại xuống, không bao lâu sau thì Thường Yến Thanh quay về, mới có cuộc trò chuyện kia của hai người.
Cho đến bây giờ, nàng mới có thời gian rảnh rỗi để đọc bình luận.
Ngoài những lời khen nàng như thường lệ, còn có người đặt câu hỏi mấy bức ảnh là do ai chụp.
Nàng đi xem pháo hoa Giao Thừa với ai? Có phải hẹn hò rồi không?
Chậc, ánh mắt Ngũ Nguyệt lướt qua, âm thầm líu lưỡi.
Giác quan thứ sáu của mấy cư dân mạng này vẫn rất mạnh.
Năng lực suy đoán logic được max điểm, có tố chất làm thám tử.
Nhưng mà không phải đâu.
Không phải hẹn hò, mà là kết hôn rồi.
Trong lòng nàng thầm nghĩ.
Sau khi đọc mấy bình luận cũ nhất, nàng lại đăng một bài Weibo mới.
[Hôm nay Nguyệt Lượng không làm việc V: Cứu mạng! Sao bộ phim này lại nhàm chán như vậy chứ! Buồn ngủ chết mình rồi!]
[Bộ phim nào? Để mình xem thử, để mình xem thử!]
[Xem phim thì có gì thú vị đâu chứ? Chi bằng livestream đi chị!]
[Ăn Tết mà xem phim chung với ai vậy? Chẳng lẽ chị yêu đương thật rồi sao?!!]
[Cái gì? Chị yêu rồi? Chết tiệt, thất tình rồi hu hu hu]
[Lầu trên, tui cũng thất tình/ khóc]
[Vệ Tinh gợi cảm, thất tình online]
[Đối tượng là ai vậy? Em thực sự rất tò mò/ đầu chó]
[Là ai cũng được, chỉ cần đối xử tốt với chị của chúng ta ~ Đương nhiên có vẻ ngoài đẹp trai một chút thì càng tốt ~ Anh ấy đẹp trai không?]
[Yêu đương? Xin lỗi, thoát fan/ mỉm cười]
Vị dân mạng nói muốn thoát fan này bị tận mười mấy cái bình luận cười nhạo.
Không trách người hâm mộ không nghiêm ngặt.
Ngũ Nguyệt chỉ là một hot blogger, cũng không phải idol.
Nói chuyện yêu đương chính là chuyện của nàng, có liên quan gì đến người hâm mộ? Dù sao giữa idol và hot blogger cũng có bức tường ngăn cách, vốn dĩ không phải cùng một loại, đương nhiên cũng không cần tuân thủ cùng một quy tắc.
Nếu như thực sự hẹn hò rồi, đa số fan bọn họ đều sẽ chúc phúc.
Thất tình gì đó chỉ là đang nói đùa thôi, nhưng có một số lượng nhỏ người thoát fan cũng là chuyện không thể tránh được, thực sự muốn đi thì cũng không thể giữ lại.
Trên thực tế, cư dân mạng đưa ra suy luận "nàng yêu đương" là có căn cứ.
Gần đây, Nguyệt Lượng đăng Weibo đều rất mang không khí sinh hoạt hằng ngày.
Mỗi giây mỗi phút đều có thể nhìn thấy được tồn tại bóng dáng một người khác .
Phải biết rằng, trước kia cũng không phải như thế này, rất khó khiến cho người ta không nghĩ nhiều.
Họ cho rằng suy luận của bản thân là vô cùng chính xác, gần như đã chấp nhận việc này.
Lúc Ngũ Nguyệt nhìn thấy những bình luận này thì ngớ người rồi.
Đây là cái gì với cái gì vậy? Sao chuyện này đã đóng đinh rồi? Mặc dù là sự thật, nhưng đương sự vẫn còn chưa lên tiếng mà, sao có thể bịt mắt đâm bừa vậy? Cứ thế này thì còn phát triển đến mức nào nữa đây?
Nàng gõ gõ ngón tay muốn làm rõ chuyện này, nhưng lại nhớ đến chuyện vợ mình nói muốn công khai từ từ, vậy thì tốt nhất là đừng phủ nhận.
Nên trả lời như thế nào đây? Hay là cứ để mặc tùy ý phát triển?
Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nàng trả lời ngay phía dưới bài Weibo của mình, bình luận lấp lửng"
[Ở nhà xem phim trên TV ~ Một bộ phim rất xuất sắc nhưng thực sự rất nhàm chán ~]
Mặc dù không thẳng mặt làm rõ, nhưng cũng xem như đang nói ra sự thật.
Người tin dĩ nhiên sẽ tin, người không tin thì có nói cái gì họ cũng sẽ không tin.
Tiếp theo sẽ phát triển như thế nào thì nàng cũng không thèm quan tâm.
Để điện thoại di động xuống, nàng thở phào một hơi, miễn cưỡng tựa vào người cô.
"Sao vậy?" Thường Yến Thanh cử động thân thể, đổi một tư thế khác, để nàng dựa thoải mái hơn.
Ngũ Nguyệt chu môi: "Hình như fan của em đã phát hiện ra em không còn FA nữa, nhưng cũng chưa chuẩn bị tâm lý."
Thường Yến Thanh không biết người hâm mộ đã nói gì, nhưng cô nhìn thấu được lo nghĩ của Ngũ Nguyệt.
Cô vươn cánh tay ra phía sau, ôm sát người kia vào lòng: "Đừng lo lắng, từ từ thôi."
Một lúc sau, dường như cô nghĩ đến chuyện gì đó, nói với Ngũ Nguyệt: "Chị Châu Hàm nhận phỏng vấn cho chị."
Ngũ Nguyệt nghe xong cảm thấy tò mò: "Không phải chị không nhận tiết mục phỏng vấn sao? Sao lần này chị Châu Hàm lại..."
"Chẳng lẽ..." Nàng quay đầu nhìn cô vợ nhà mình, suy đoán có phải cô cố ý nhận không? Lại muốn nói cái gì đó làm cho người ta kinh ngạc đến chết à?
Mặt Thường Yến Thanh không đổi sắc: "Ừm, lộ ra một chút.
Chị có chừng mực."
"Chị tốt nhất nên như vậy." Ngũ Nguyệt chọt eo cô: "Phỏng vấn nào?" Không chừng đã xem rồi.
""
Một câu nói đâm trúng công tắc cười của nàng: "Hả? Tiết mục này à? Em thích xem lắm đó.
MC đó, ha ha ha ha ha ha cười chết em rồi, hay tám chuyện với khách mời, ngượng ngùng muốn xỉu, buồn cười quá đi mất..."
"Đợi đã..." Cười cả một buổi, nàng mới nhận ra chuyện này hình như có chút không đúng, bày ra vẻ mặt người da đen đầy dấu chấm hỏi, nói: "Chị lên tiết mục, nói chuyện ngượng ngùng với cô ấy à?"
Đột nhiên có chút đau lòng cho chị là sao vậy ta!
Nhưng mà vẫn chưa được bao lâu, nàng lại nói tiếp: "Ấy, em ngốc quá, lo lắng cho chị làm gì chứ.
Còn có người nào có thể nói chuyện lúng túng hơn chị nữa chứ?'
Tận mắt nhìn thấy Thường Yến Thanh nói chuyện lúng túng với người khác, thực sự quá lúng túng rồi.
Thân làm phu nhân như nàng cũng không chịu nổi, cho nên cũng vì lí do này mà nhiều năm nay mới không chịu nhận phỏng vấn, không phải sao?
MC kia đối đầu với vợ của nàng, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu.
"Em cũng muốn xem thử rốt cuộc hai người ai càng lúng túng hơn, ha ha ha..." Ngũ Nguyệt thực sự mắc cười gần chết.
Thường Yến Thanh thấy nàng một mình cười ngửa tới ngửa lui, trong miệng còn nói mình không ổn rồi, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chen vào, không biết nên trả lời nàng như thế nào mới tốt.
Có thể làm trò cười cho nàng, cũng đáng thôi.
Thẩm Khê vừa mới đi qua, nhìn thấy nàng cười như một tên ngốc, lại một lần nữa bày ra vẻ mặt chán ghét vạn năm: "Chậc chậc chậc, cười đến cái nướu cũng sắp văng ra rồi.
Chuyện gì mà buồn cười dữ vậy, nói ra để mình cũng vui vẻ nào."
Ngũ Nguyệt thu lại nụ cười: "Cút* cho chị!"
*TK dùng ngôn ngữ ngữ mạng 爪巴, chiết tự của chữ 爬 (leo, trèo).
Trong câu này có nghĩa là "cút".
Đâm chọt lẫn nhau chính là một trong những thú vui nuôi dưỡng nhiều năm qua giữa hai người họ.
Thẩm Khê không cút, nhưng Tinh Duyệt lại thực sự leo lên người hai người, đầu còn xém chút nữa đã đập vào thành ghế sô pha.
Thường Yến Thanh ôm bé con ngồi vững, không muốn bé động đậy lung tung.
"Chị." Thẩm Khê chào hỏi Thường Yến Thanh.
Cô hơi gật đầu, xem như đáp lại.
Thẩm Khê ngồi xuống ngay bên cạnh, thưởng thức khung cảnh một nhà ba người rúc vào nhau, hạnh phúc đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Trong lòng cô ấy âm thầm ngưỡng mộ.
Hai người này đã là đôi vợ vợ già rồi, mà vẫn còn ân ân ái ái, õng ẹo sến súa như thế, hâm mộ muốn chết, rồi lại nghĩ đến bạn trai của cô ấy...
"Đúng rồi, nghe Thiên Duệ nói bộ phim tiếp theo của cậu ấy là chung đoàn phim với chị ạ?"
"Ừ." Thường Yến Thanh suy nghĩ "Thiên Duệ" trong miệng cô ấy là ai, sau đó mới nhớ ra là bạn trai của cô ấy, hỏi tiếp: "Cậu ấy nói với em à?"
"Đúng vậy.
Em nhìn thấy kịch bản của cậu ấy, nghe nói nữ chính là chị.
Chị, chị phải dẫn dắt cho cậu ấy nhé.
Kỹ năng diễn xuất của cậu ấy rất bình thường.
Nếu như diễn không tốt thì chị cứ mắng cậu ấy, không cần cho cậu ấy mặt mũi đâu."
Suy nghĩ của Thẩm Khê vẫn rất đơn giản.
Bạn trai cô ấy và chị gái là nam chính và nữ chính của một bộ phim, nhất định có không ít cảnh diễn chung.
Nếu như Chúc Thiên Duệ có thể được chị của cô ấy chỉ dẫn, chắc chắn kỹ năng diễn xuất có thể tiến bộ không ít, quá lời cho cậu ta rồi.
Thường Yến Thanh gật đầu đồng ý, sau đó cân nhắc hỏi: "Em cảm thấy cậu ta...!thế nào?"
Khi cô hỏi ra vấn đề này, Ngũ Nguyệt chọt chọt cánh tay của cô, muốn cô ngậm miệng lại, đừng nói đến chuyện này, bởi vì nàng nhìn thấy ba và em trai của mình đang đi về phía bên này.
Bàn mạt chược bên kia không biết đã giải tán từ lúc nào.
Hai người mẹ đi chuẩn bị cơm trưa.
Ba Tần và Tần Ngũ Dật quay lại phòng khách.
Ngũ Nguyệt sốt ruột muốn chết, nhưng hai người đang trò chuyện, Thường Yến Thanh không có chú ý đến động tác của nàng, vẫn không thể nào ngăn cản thành công được.
Tiếp theo, Tần Ngũ Dật nghe thấy Thẩm Khê khen ngợi một đống điểm tốt của bạn trai cô ấy"
"Cậu ấy? Chị nói Chúc Thiên Duệ à? Em cảm thấy rất tốt.
Dáng vẻ đẹp trai, vóc người lại đẹp, trẻ tuổi, một viên thịt tươi, trên thị trường bây giờ thơm lắm đó.
Hơn nữa, cậu ấy vô cùng quan tâm em, theo đuổi rất lâu em mới đồng ý đó."
Mặt mày hớn hở, vô cùng vui vẻ.
Gương mặt Tần Ngũ Dật không hề có cảm xúc, tìm một chỗ phía xa xa ngồi xuống.
Lần này, Thường Yến Thanh không muốn chú ý cũng khó, lúc này mới giật mình, mới nãy hình như đã nói sai rồi.
Trái lại, ba Tần cảm thấy hứng thú, tiếp tục hỏi cô ấy: "Là đứa nhóc nhà ai vậy? Có thực sự tốt như con nói không vậy?"
"Cũng là một diễn viên.
Con cảm thấy rất tốt, còn có nhiều chỗ khác nữa." Thẩm Khê cười hì hì, nói mấy chuyện này với người lớn thực sự có chút ngượng ngùng: "Hôm nào con dẫn cậu ấy đến cho bác Tần nhìn thử.
Bác giúp con kiểm định một chút nhé."
Ba Tần liên tục đồng ý.
Ông ấy và ba Thẩm lúc còn trẻ chính là anh em tốt, cùng đi Nam xông Bắc, hai nhà xưa nay rất thân thiết, nhà ở cũng mua sát bên nhau.
Con gái nhà họ Thẩm là do ông ấy nhìn mà lớn lên.
Cô bé có quan hệ rất tốt với con gái nhà mình, nói là thanh mai trúc mã cũng không đủ.
Nếu như thực sự quen bạn trai, nhà trai cũng xem như một nửa con rể của ông ấy, dĩ nhiên phải giúp đỡ nhìn thử.
Ngũ Nguyệt nhìn lén Tần Ngũ Dật, rồi lại nhìn hai bác cháu đang nói chuyện vui vẻ, quay đầu trao đổi ánh mắt với Thường Yến Thanh, bên trong đầy sự chột dạ.
Ây dô, tiêu rồi, Tu La tràng rồi, hơn nữa, còn là hiện trường đồ sát một phía em trai của nàng.
Đau lòng, nhưng hết cách rồi.
Nàng tựa đầu lên bờ vai của Tinh Duyệt, vẫn là mùi sữa thơm trên người bé con tương đối làm thanh thản tâm hồn.
Tinh Duyệt không hiểu gì hết, tay vỗ vỗ lưng mami.
Mặc dù không biết tại sao mami lại trông có vẻ khó chịu như vậy, nhưng mà áo bông tri kỉ như bé con bắt đầu phát sáng, tỏa hơi ấm, chủ động xung phong làm người an ủi.
Sau đó, trên bàn cơm, Tần Ngũ Dật vẫn luôn mang theo gương mặt lạnh lẽo, mặc dù không hề khác gì so với lúc bình thường, nhưng Thẩm Khê lại cảm nhận được hình như cậu ấy không vui, hơn nữa, lại còn là nhắm vào cô ấy.
Tại sao buổi sáng vẫn còn tốt đẹp, ăn xong một bữa cơm trưa thì người lại lạnh đi rồi, toàn thân tỏa ra băng sương giá lạnh.
Cô ấy cũng không biết tại sao bản thân lại có thể chú ý đến thay đổi cảm xúc của cậu ấy, nhưng tại sao cậu ấy lại vui buồn thất thường như vậy chứ? Đứa nhóc hư! Khùng ghê!
Ăn một bữa cơm trưa cũng không được yên ổn, Thẩm Khê lùa mấy đũa cơm, giúp đỡ dọn dẹp bàn xong thì thở phì phò quay về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...