Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega


Giọng nói của Từ Dương vang lên bên tai: “Hình như anh ta, đang dỗ cậu à?”
———
Đêm đó Lâm Tri Dịch không đợi được Chu Hoài Sinh mà lại chờ được hai phần báo cáo kết quả kiểm tra của mình, kết quả nói cậu không bị thương tới xương cốt, chỉ có một vết thương nhẹ ở xương đuôi mềm.
“Ngày mai trực tiếp gọi đến công ty anh ta đi, chạy trời không khỏi nắng.” Từ Dương ngáp một cái, mệt mỏi nhéo nhéo gáy, dặn dò Lâm Tri Dịch: “Trong nhà cậu có thuốc bôi ngoài da đúng không? Hai ngày này ăn cay ít thôi.”
“Ừm.”
Lâm Tri Dịch đứng trước cửa bệnh viện thêm hai phút, cuối cùng vẫn lựa chọn trở về nhà.
Tắm rửa xong nằm trên giường, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Chu Hoài Sinh, Lâm Tri Dịch bực bội vò đầu, sau đó đeo bịt mắt rồi tắt đèn, ép mình chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai vừa rời giường đã nghe thấy có người gõ cửa, Lâm Tri Dịch bước ra mở cửa, là Lâm Diễn Đức và đứa con trai bảy tuổi của ông ta.
“Tri Văn nói muốn đưa bữa sáng cho anh trai nên cha dắt nó tới.”
Lâm Diễn Đức nói dối không chớp mắt, Lâm Tri Văn đặt hộp cơm trong tay xuống bàn sau đó đi đến sô pha nghịch điện thoại, không thèm nhìn Lâm Tri Dịch một cái.
Lâm Diễn Đức đổi dép lê, đánh giá căn hộ của Lâm Tri Dịch, sau đó ngồi xuống bàn giúp cậu mở hộp cơm: “Vẫn ở một mình sao? Có cô đơn lắm không? Gần đây cha có quen mấy người bạn là đối tác làm ăn, con cái nhà họ đều cỡ tuổi con, nếu con hứng thú có thể làm quen một chút.”
Lâm Tri Dịch ôm cánh tay nói: “Hôm qua là lần cuối tôi chùi đít cho ông, hi vọng sau này đừng có tự tìm phiền phức nữa.”
Cậu ném cho Lâm Diễn Đức một câu, sau đó bước vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Lâm Diễn Đức cũng chẳng ngạc nhiên, sau khi đi một vòng quanh nhà Lâm Tri Dịch, tự đáp: “Cha nghe mấy người trong công ty nói bây giờ con sống rất biệt lập, như cách xa người ta nghìn dặm vậy.

Tri Dịch à, như vậy không tốt đâu.”
“Vậy nên tôi phải ăn chơi thả ga như ông à?” Lâm Tri Dịch rửa mặt xong đi tới.
Cuối cùng Lâm Diễn Đức cũng nhịn không được, vẻ mặt xấu hổ đẩy hộp cơm lại trước mặt Lâm Tri Dịch.
“Tôi không muốn ăn, đem đi đi.”
“Bệnh kén ăn của con còn rất nghiêm trọng sao Tri Dịch?
Lâm Tri Dịch lười trả lời, cầm điện thoại lên xem tin nhắn chưa đọc.

Từ hai năm trước tỉnh lại trên giường bệnh, thái độ của Lâm Diễn Đức đã thay đổi một trăm tám mươi độ, ông ta bắt đầu quan tâm đến sức khoẻ của Lâm Tri Dịch.

Lâm Tri Dịch biết Lâm Diễn Đức chỉ muốn tạo không khí cha hiền con hiếu mà thôi, sau đó từ từ lừa gạt 15% cổ phần Đỉnh Thắng của cậu.
Chiêu này lúc Cố Niệm hấp hối, Lâm Diễn Đức đã từng dùng rồi.
Lâm Tri Dịch không thèm quan tâm, nhưng cũng không hoàn toàn nhẫn tâm được, dù sao cũng là cha con máu mủ ruột thịt.


Lâm Diễn Đức đã ở bên lúc Cố Niệm không dậy nổi trên giường bệnh, hai năm nay ở bên cạnh mình bầu bạn cũng là ông ta, dù cho việc này là có mục đích nhưng nó cũng có sức ảnh hưởng rất lớn.
“Bây giờ vẫn không muốn ăn sao? Còn món thanh đạm hơn thì sao? Không phải hai năm trước con đã sửa được tật xấu này rồi sao?” Lâm Diễn Đức hỏi.
“Hai năm trước gì?”
Lâm Diễn Đức nhận ra mình nói sai, nhanh chóng đổi chủ đề: “Cha nhớ con thích ăn cháo hải sản lắm mà, sáng nay còn cố tình nhờ dì nấu cho con đây, con thử xem.”
“Tôi không muốn ăn, ông đem đi đi.” Lâm Tri Dịch đẩy cơm hộp ra, tiếp tục hỏi: “Lúc nãy ông nói hai năm trước là sao?”
“Không phải hai năm trước con mất trí nhớ à? Cha nhớ sau khi con tỉnh có một khoảng thời gian ăn rất được, cha còn tưởng chứng kén ăn của con đã tốt rồi.”
Lâm Tri Dịch nhận rõ tình thương của cha dối trá của Lâm Diễn Đức, trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc chuyện hai năm trước tôi mất trí ông biết bao nhiêu? Có phải ông giấu tôi cái gì không? Tại sao lại không nói cho tôi biết?”
“Không có mà, cha cũng chỉ biết nhiêu đó thôi.

Con và mấy người trong công ty đi núi Nhạn Mông chơi lại không cẩn thận ngã xuống, sau đó mất tích.

Cha đi tìm con hơn một năm trời cuối cùng mới thấy con trong bệnh viện thành phố, lúc đó trạng thái con rất kém cỏi, trên người cũng có rất nhiều thương tích.

Cha còn mời tới những chuyên gia trị liệu tốt nhất đến cho con, con nằm bệnh viện hai tháng mới tốt lên, trong khoảng thời gian đó cha vẫn luôn bên cạnh con, con cũng không nhớ sao?”
Lâm Tri Dịch cau mày, Lâm Diễn Đức vội vàng nói: “Cảnh sát phân tích khoảng thời gian con mất tích chắc là bị ngược đãi và đả kích tinh thần nghiêm trọng, cho nên mất trí nhớ có chọn lựa như vậy, quên hết khoản thời gian đó cũng tốt, quên rồi cũng tốt.”
“Tại sao cảnh sát lại không điều tra ra? Tại sao tôi lại mất tích? Bị ai ngược đãi?”
Sắc mặt Lâm Diễn Đức cứng đờ: “Không có, không có.”
Lâm Tri Dịch thấy vẻ mặt Lâm Diễn Đức biết chắc chắn là có vấn đề.

Một năm trước cậu đã hỏi câu này vô số lần, lúc nào Lâm Diễn Đức cũng trả lời rất chắc chắn, nhưng vừa rồi Lâm Tri Dịch nhắc lại lần nữa, Lâm Diễn Đức đã bối rối, cậu vừa định tiếp tục truy hỏi, Lâm Tri Văn đột nhiên chạy chậm tới bổ nhào vào lòng Lâm Diễn Đức, méo miệng nói: “Cha, con muốn về nhà.”
“Chờ chút nữa đi con, anh trai còn chưa ăn sáng xong.”
“Con muốn về nhà!” Lâm Tri Văn quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Tri Dịch.
“Tri Văn ngoan chút đi, chờ anh ăn xong đã.”
“Con không cho phép anh ta ăn cháo mẹ nấu!” Lâm Tri Văn đột nhiên hét lớn.
Lâm Tri Dịch càng cảm thấy trẻ con ồn ào thật phiền phức, ngay từ đầu cậu đã ghét trẻ con rồi bây giờ lại càng tức giận hơn, mặt không đổi sắc đẩy hộp cơm lên trước mặt Lâm Diễn Đức, cậu nói: “Tôi không muốn ăn, hai người về đi.”
Hộp cơm lộ ra một góc bên cạnh bàn, Lâm Tri Văn vốn muốn chỉ vào Lâm Tri Dịch, nào ngờ vung tay lên lại hất hộp cơm xuống đất, cháo bên trong lập tức văng tung toé lên đùi và mu bàn tay trái Lâm Tri Dịch.

Hiệu quả giữ nhiệt của hộp cơm rất tốt, cháo vẫn còn nóng hổi.
“...!Tôi đúng là thiếu nợ các người mà.”
Lâm Tri Dịch lạnh mặt đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, đưa tay xuống dưới vòi nước rửa sạch bằng nước lạnh, tuy nhiên cháo quá nóng, diện tích bị thương khá lớn nên dội nước lạnh cũng vô ích.

Vết thương nhanh chóng sưng tấy, nổi mụn nước với nhiều kích thước khác nhau.
“Tri Dịch, sao rồi con? Bị phỏng rồi sao?” Lâm Diễn Đức đứng trước cửa phòng vệ sinh hỏi.
Lâm Tri Dịch không trả lời ông ta mà qua phòng kế bên thay quần áo, cầm lấy điện thoại và chìa khoá: “Tôi đến bệnh viện, trước khi đi nhớ đóng cửa lại.”
“Để cha gọi tài xế đưa con đi.”
“Lâm Diễn Đức, đừng có mà giả vờ giả vịt trước mặt tôi, rảnh lắm chứ gì, vậy thì tự đi xử lý mớ hỗn độn của mình đi được không? Đừng có mà để lâu lâu lại xuất hiện thêm một đứa con riêng, tài sản của ông có đủ chia không?”
Lâm Diễn Đức lập tức câm nín.
Lâm Tri Văn biết mình làm sai, sợ hãi không nói nên lời trốn sau lưng Lâm Diễn Đức.
Lâm Tri Dịch đến gara xe, nửa đường lại nghe thấy tiếng gào khóc của Lâm Tri Văn, bước chân cậu cũng không thèm dừng lại.

Vừa ngồi xuống xe chỗ xương cụt lập tức truyền đến cảm giác đau nhức, khuỷu tay cũng không thể hoạt động những động tác có phạm vi lớn, nhưng cậu vẫn cố nén, một đường chạy đến bệnh viện.
Trong vòng hai mươi bốn giờ đến khám gấp hai lần, Lâm Tri Dịch đã tập thành đường quen.

Y tá giúp cậu sát trùng, bôi thuốc mỡ và băng bó kỹ.

Lúc Lâm Tri Dịch ra khỏi khoa bỏng, người trong thang máy quá nhiều, cậu cũng không muốn chen vào bèn quay về đi thang bộ, vừa đến lầu hai lại gặp người quen.
Chu Hoài sinh.
Nói đúng ra là Chu Hoài Sinh đang ôm một đứa bé.
Dáng vẻ Chu Hoài Sinh trông rất vội vàng, lúc đầu còn không nhìn thấy Lâm Tri Dịch, phải lúc bị cậu chặn trên lối đi Chu Hoài Sinh mới ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Lâm Tri Dịch.
“Tôi ——” Chu Hoài Sinh mới nhận ra.
Lâm Tri Dịch nhìn đứa bé trong lòng Chu Hoài Sinh, đứa bé nhỏ xíu cuộn tròn nép trong ngực anh, sắc mặt tái nhợt.
Anh vẫn còn mặc chiếc áo jacket hôm qua, đầu tóc rối bời, Lâm Tri Dịch kịp thời phản ứng, chuyện gấp Chu Hoài Sinh nói tối qua chắc là đứa bé này.
Cậu không tiếp tục dây dưa, chủ động bước sang bên cạnh bước một bước, nhường đường cho Chu Hoài Sinh.

“Thật có lỗi, đợi tôi chút nữa sẽ bồi thường tiền cho ngài ngay.” Chu Hoài Sinh nói xong cũng cất bước lên lầu.
Đối với Lâm Tri Dịch chút tiền này chẳng đáng là bao, cậu cũng không muốn lãng phí thời gian vì nó, nhưng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi theo.
Chu Hoài Sinh ôm con đến thẳng quầy phục vụ nộp tiền, tình nguyện viên đang dạy người già cách sử dụng máy móc bên cạnh, không có ai giúp đỡ anh.

Động tác của Chu Hoài Sinh rất chậm, có vẻ hơi vụng về, mỗi chỗ đều phải do dự mấy giây, lúc thanh toán cần dùng tới điện thoại mà một tay anh đã ôm con, một tay cầm giấy khám bệnh, không rảnh tay.

Lâm Tri Dịch nhìn từ xa, trong lòng đột nhiên thấy hơi bực bội.
Cậu nhìn Chu Hoài Sinh nhét hóa đơn và giấy khám bệnh vào túi, sau đó khó khăn móc điện thoại ra quét mã, thanh toán xong lập tức lại chỗ lấy thuốc.
Còn chưa tới lượt anh, Chu Hoài Sinh tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống, hình như đứa bé trong ngực anh đã tỉnh, lăn qua lăn lại ngồi dậy trên khủy tay anh, hai cánh tay nhỏ gầy ôm chặt cổ Chu Hoài Sinh, cái cằm đặt trên vai anh, thanh tỉnh nhìn quanh bốn phía.
Đứa trẻ rất nhỏ, trông cực kỳ mềm mại, ngũ quan rất xinh đẹp.
Lâm Tri Dịch nghĩ, vợ của Chu Hoài Sinh hẳn là rất đẹp.
Vài phút sau, Chu Hoài Sinh đặt đứa trẻ lên ghế, nghiêng người nói gì đó với nó, đứa trẻ gật đầu anh mới xoay người đi vào quầy lấy thuốc.
Lâm Tri Dịch cảm thấy Chu Hoài Sinh cúi người nói chuyện như vậy giống hệt như đêm qua.
Giọng nói của Từ Dương vang lên bên tai: “Hình như anh ta, đang dỗ cậu à?”
Lâm Tri Dịch đột nhiên hoàn hồn, lại vì cái liên tưởng kỳ lạ của mình mà thấy hơi ảo não.
Một người bình thường như vậy, chỉ có ưu điểm duy nhất là hơi cao chút, nhìn qua cũng không có sự bá đạo của alpha, vừa kiệm lời ít nói, vừa nghèo khó keo kiệt.
Lâm Tri Dịch không rõ tại sao mình lại lãng phí thời gian đứng đây.
Cậu vừa quay người muốn đi về, nhưng dư quang khóe mắt nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang tiến lại gần đứa bé kia.
Một người đàn ông trung niên vẻ mặt kỳ quái, liên tục quan sát xung quanh, từ từ đi về phía đứa trẻ.
Lâm Tri Dịch chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã phản ứng trước, cậu bước lên ngồi xuống bên cạnh đứa trẻ, bày ra tư thế phòng ngự, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Ông muốn làm gì?”
Người đàn ông trung niên lập tức dừng bước, đối diện với ánh mắt dò xét của mọi người, ấp úng nói: “Tôi chỉ muốn tìm chỗ nào ngồi xuống thôi.”
Lâm Tri Dịch nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông trung niên: “Sổ khám bệnh của ông đâu? Đi khám bệnh mà trên tay không có gì hết à?”
“Tôi ——”
Lâm Tri Dịch vẫy gọi một tình nguyện viên đứng bên cạnh, chỉ vào người đàn ông trung niên nói: “Người này rất khả nghi, tốt nhất mọi người nên giám sát một chút.”
Người đàn ông trung niên vậy nhanh chóng bỏ đi nhưng lại bị nhân viên bảo vệ ở thang cuốn chặn lại.
Bốn phía nổi lên tiếng nghị luận xôn xao.
Lâm Tri Dịch nhẹ nhàng thở ra, thấy nguy cơ được giải trừ cậu cũng chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một cánh tay nhỏ thò qua, đụng vào tay trái băng bó kỹ của cậu.
Cái tay bé xíu còn không lớn bằng lòng bàn tay Lâm Tri Dịch.
Đứa bé ngẩng đầu, dùng đôi mắt to long lanh nhìn Lâm Tri Dịch, thấy cậu không nói lời nào, tưởng cậu bị đau bèn xích lại gần tay Lâm Tri Dịch nâng lên miệng cố gắng thổi thổi.
Lâm Tri Dịch sững sờ tại chỗ.
Lúc này Chu Hoài Sinh cũng xách theo một túi thuốc lớn quay về, vừa đi tới khu vực chờ, nhìn thấy hai người ngồi cạnh nhau trên ghế, anh đột ngột bước.

Trùng hợp một bà lão đứng dậy lấy thuốc, thấy Lâm Tri Dịch bèn cười nói: “Đứa bé giống con quá, thật xinh đẹp.”
Lâm Tri Dịch cau mày nói: “Đây không phải con của cháu.”
Bà lão nửa tin nửa ngờ, vừa đi vừa tự hỏi: “Làm sao có thể? Khuôn mặt thật sự quá giống.”
Chu Hoài Sinh nghe thấy bà lão lẩm bẩm, lẳng lặng đi tới, đặt thuốc xuống đất, sau đó kéo áo khoác jacket như tối hôm qua, lấy ví tiền cũ ra: “Kết quả kiểm tra tối qua của ngài thế nào? Có nghiêm trọng không?”
Giọng nói của anh rất ôn hòa, nói chuyện luôn luôn không nóng không vội, điều này làm nổi bật lên cảm xúc chập trùng bất định của Lâm Tri Dịch.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Tri Dịch đã luôn là người bình tĩnh và tự chủ nhất, trong bất kỳ tập thể nào, cậu đều là trụ cột cầm đầu và ra quyết định, cậu chưa từng bị cảm giác buồn bực xâm nhập như vậy.

Rõ ràng là tới cứu đứa nhỏ, vậy mà cứ như đến la liếm chút tiền vụn vặt, ba lần bảy lượt tìm cơ hội tới gần Chu Hoài sinh.
Trong lòng rất khó chịu, không thể thở nổi.
Vừa cúi đầu xuống, đứa nhỏ đang rụt rè nhìn cậu.
Lâm Tri Dịch không quen ở gần trẻ con nên đột ngột đứng lên.
“Nghiêm trọng lắm sao? Sao hôm nay lại tới bệnh viện?” Chu Hoài Sinh hỏi.
Lâm Tri Dịch ép buộc mình đừng nhìn đứa bé kia.
“Tay bị sao vậy?” Chu Hoài Sinh lại hỏi.
“Mắc mớ gì tới anh?” Lâm Tri Dịch không kiên nhẫn nói.
“Rất xin lỗi.” Chu Hoài Sinh đi về phía trước một bước, chắn đứa bé ở phía sau, nói với Lâm Tri Dịch: “Hôm qua ngài bỏ ra bao nhiêu tiền? Tôi bồi thường cho ngài.”
“Một ngàn ba.” Lâm Tri Dịch thuận miệng nói.
Chu Hoài Sinh giật mình, sau đó cúi đầu đếm tiền trong ví, phát hiện không đủ vội vàng lấy điện thoại ra: “Ở đây tôi chỉ có hơn bảy trăm tiền mặt thôi, phần còn lại có thể chuyển qua Wechat không?”
Đứa bé bên cạnh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm trên mặt Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch đè xuống ngọn lửa không tên, ném lại một cậu “Quên đi” rồi xoay người đi mất.
Chu Hoài Sinh đuổi theo hai bước, không thể đuổi kịp, lại bận tâm đứa bé và thuốc thang, đành bỏ cuộc.
Đứa nhỏ thấy Lâm Tri Dịch rời đi không khỏi quay đầu nhìn Chu Hoài Sinh: “Cha ơi…”
“Quyển Quyển sao vậy?” Chu Hoài sinh quay lại ôm đứa bé vào lòng.
Quyển Quyển không trả lời mà cố chấp quay đầu nhìn chằm chằm cầu thang, nhưng Lâm Tri Dịch lại không xuất hiện.
“Chúng ta về nhà nhé, có được không?” Chu Hoài sinh nói.
Quyển Quyển lắc đầu, lại ôm chặt cổ Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh ôm bé đi đến cầu thang, Quyển Quyển duỗi cổ nhìn xuống, nhưng làm thế nào cũng không thấy bóng dáng Lâm Tri Dịch, bé khổ sở đỏ mắt.
Có lẽ là bị pheromone bản năng hấp dẫn, Chu Hoài Sinh cụng cụng gương mặt vào trán Quyển Quyển, an ủi: “Ngoan.”
Quyển Quyển còn chưa biết nói chuyện, biểu đạt không rõ ràng, chỉ biết lập lại: “Muốn...!Muốn…”
“Nhưng mà em ấy không cần con.” Chu Hoài Sinh khẽ nói, anh cúi đầu cười với Quyển Quyển, dụ dỗ nói: “Chúng ta về nhà đi Quyển Quyển, cha làm đồ ăn ngon cho con.”
Hết chương 2.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui