Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://.wattpad.com/user/GiaNghi280

________

Tờ thứ ba viết: A Hoài, tui học nấu cháo rồi, hôm nay nhớ về sớm.

Không có chữ trên tờ tiền thứ tư, nhưng có một chiếc nhẫn được vẽ trên đó.

Tờ giấy thứ năm hình như đã bị vò nhiều lần, nhăn nheo, viết: A Hoài, tui ghét kỳ phát tình! Kỳ phát tình, pheromone và độ xứng đôi đều là những thứ vô nghĩa, nếu tui là beta như anh thì thật tốt.

Lâm Tri Dịch ngừng lật, lặng lẽ nhìn dòng chữ trên tờ giấy, rõ ràng là chữ viết tay của cậu, nhưng sao lại trông lạ đến thế?

Nhìn tờ giấy đầy những vết nhăn đó, hẳn là cậu đã giữ chặt tờ giấy trong lòng bàn tay sau khi viết nó, chắc chắn cậu đã rất đau đớn, có lẽ lúc đó là lúc cậu đang trải qua thời kỳ phát tình.

Cậu nhớ trước đây Từ Dương có nhắc đến một chuyện, một omega đang đi ăn bên ngoài thì bất ngờ tới kỳ phát tình, cậu ta lại quên mang theo thuốc ức chế, suýt chút nữa đã khiến một alpha ở bàn bên cạnh động dục theo, người bạn đời beta của cậu ta chỉ có thể bất lực đứng ở bên cạnh...

Lúc đó Chu Hoài Sinh cũng như thế sao?

Cấp bậc của Lâm Tri Dịch rất cao, thuốc ức chế thông thường không có tác dụng với cậu. Kể từ sau khi phân hoá, cậu chỉ sử dụng thuốc ức chế mà Cố Niệm đã cho người đặc chế riêng. Khi bị rơi từ trên núi xuống, chắc chắn cậu không có thuốc ức chế ở bên cạnh, Chu Hoài Sinh cũng không giúp được gì, cho nên trong một năm rưỡi kia cậu nhất định đã phải chịu sự giày vò của kỳ phát tình.

Suy nghĩ của cậu bị tiếng gõ cửa cắt đứt, Chu Hoài Sinh đã làm xong bữa sáng, anh bước vào: "Tỉnh rồi à?"

Lâm Tri Dịch vẫn chưa phục hồi tinh thần, cậu cầm tờ giấy, nhìn Chu Hoài Sinh như người xa lạ, sau đó gọi "A Hoài".

Lời vừa dứt, cả hai người đều sửng sốt, Chu Hoài Sinh nắm chặt tay nắm cửa, kiềm chế không lao về phía trước, Lâm Tri Dịch vội vàng nhét tờ giấy vào hộp sắt, ngồi bên giường tìm dép, cúi đầu nói: "Tôi chỉ muốn thử xem liệu tôi có thể lấy lại được trí nhớ bằng cách tái hiện lại cảnh trong quá khứ hay không." https://banhbingo.wordpress.com/

Chu Hoài Sinh buông tay nắm cửa, lùi lại nửa bước, dùng giọng điệu như thường lệ hỏi: "Có tác dụng không?"

Lâm Tri Dịch lắc đầu.

"Vậy ra ngoài ăn sáng đi."


Lâm Tri Dịch giúp Quyển Quyển mặc quần áo, Quyển Quyển vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, tay nhỏ vung lên, làm rơi chiếc hộp sắt của Lâm Tri Dịch, các tờ giấy lần lượt rơi ra khỏi chăn, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một tờ giấy có chữ viết màu đỏ ở trên, chữ viết vừa to vừa tao nhã, lại còn trông rất kiêu hãnh.

Trên đó viết: Chu Hoài Sinh, tui có thai rồi, anh phải chịu trách nhiệm với tui đó, biết chưa?

Đầu óc Lâm Tri Dịch choáng váng, rất nhiều hình ảnh cứ ồ ạt rơi xuống, cậu lao tới chộp lấy, nhưng khi lật lại thì tất cả đều trống rỗng, không có bất kỳ câu trả lời nào.

Tại sao trong tờ giấy này cậu không nhìn thấy bất kỳ sự tức giận hay chán ghét nào, mà chỉ thấy mình được chiều chuộng cùng với vui mừng?

Cậu quay lại, khó tin nhìn Chu Hoài Sinh đang đặt bát đĩa và đũa vào bàn ăn, rồi nhìn Quyển Quyển đang quơ quơ cánh tay nhỏ bé trên giường.

Chẳng lẽ...

Cậu tự nguyện? Chẳng lẽ cậu thực sự thích Chu Hoài Sinh?

Lâm Tri Dịch kịp thời dừng suy nghĩ khủng khiếp này lại, cậu lật qua những tờ giấy khác, phần lớn đều mấy chuyện vặt vãnh liên quan đến việc ăn uống và nhà ở, không có thông tin quan trọng nào. Cậu cất tờ giấy đi, tiếp tục mặc quần áo cho Quyển Quyển. Sau khi mặc quần áo xong xuôi, cậu lập tức ôm Quyển Quyển trong tay vào nhà tắm tắm rửa, động tác rất nhanh và gấp gáp, trong nhà tắm phát ra mấy tiếng lục đục, dường như chỉ cần âm thanh bên ngoài càng ồn ào thì trong lòng cậu mới càng bình tĩnh lại.

Lúc ăn sáng, cậu cũng máy móc múc cháo nhét vào miệng, Chu Hoài Sinh đẩy dưa chua ra trước bát, Lâm Tri Dịch chú ý tới động tác của Chu Hoài Sinh, đột nhiên đứng dậy, có vẻ rất sợ hãi.

"Cậu bị sao vậy?" Chu Hoài Sinh hỏi.

Lâm Tri Dịch nhận ra hành động của mình cũng hơi quá, lúng túng ngồi xuống, tìm một đường lui cho mình: "Tôi tưởng hôm nay có cuộc họp, hoá ra là tuần sau, tôi nhớ nhầm."

"Cậu có nên xác nhận lại thời gian không?"

Lâm Tri Dịch mặt không cảm xúc mở điện thoại lên, thản nhiên lướt qua lượt lại rồi tiếp tục ăn sáng: "Ừ, là tuần sau."

Chu Hoài Sinh bớt lo lắng, cắt đôi quả trứng luộc cho vào chiếc thìa nhỏ của Quyển Quyển, Quyển Quyển muốn làm cho cha và chú vui vẻ, há miệng thật to, a um nhét hết trứng vào trong miệng. https://banhbingo.wordpress.com/

Lâm Tri Dịch không khỏi bật cười, lấy khăn giấy ra lau vết dầu quanh miệng Quyển Quyển.

"Anh đi làm đi, hôm nay tôi sẽ ở cùng Quyển Quyển." Ăn xong, Lâm Tri Dịch lấy dây đeo của Chu Hoài Sinh rồi giấu nó trong ngăn bàn cà phê, cam kết: "Đừng lo, tôi sẽ không mang Quyển Quyển đi mà không nói tiếng nào."

"Cậu cũng cần phải làm việc."

"Tôi có thể xử lý công việc của mình trên điện thoại di động. Hai ngày nay trời lạnh, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa với tuyết. Dù sao tôi cũng không đồng ý với việc anh đem Quyển Quyển đi giao đồ ăn."

Chu Hoài Sinh cũng không cố chấp nữa, bên ngoài trời rất lạnh, gần đây nhà dì Vương lại bận hấp bánh bao, không còn cách nào khác ngoài giao cho Lâm Tri Dịch, anh đặt thuốc lên bàn rồi nói với Lâm Tri Dịch: "Làm phiền cậu."


Trong đầu Lâm Tri Dịch tràn ngập nội dung của tờ giấy vừa rồi, cậu nhất thời không dám nhìn Chu Hoài Sinh, chỉ có thể cúi đầu nhìn Quyển Quyển, nói: "Không có gì, anh cũng nên cẩn thận chút."

Quyển Quyển muốn được Chu Hoài Sinh ôm, vòng tay qua cổ Chu Hoài Sinh, dụi khuôn mặt non nớt vào má Chu Hoài Sinh, buồn buồn đáng thương gọi "Cha".

"Sao vậy Quyển Quyển?"

"Bên ngoài lạnh lắm."

"Cha mặc ấm lắm, cha không lạnh." Chu Hoài Sinh kéo khóa áo khoác, bảo Quyên Quyên đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào sờ, "Có ấm không?"

Quyển Quyển gật đầu, nhưng vẫn ôm chặt cổ Chu Hoài Sinh.

Lâm Tri Dịch ở bên cạnh nói: "Trước đây anh từng lầm việc ở khu dưỡng lão Ái Khang phải không? Đó cũng là sản nghiệp của Đỉnh Thắng, tôi có thể sắp xếp cho anh vào, anh không cần phải tuân theo giờ làm việc bình thường, muốn về nhà chăm sóc Quyển Quyển thì có thể về bất cứ..."

Chu Hoài Sinh ngắt lời cậu: "Không cần đâu, cậu Lâm, cảm ơn lòng tốt của cậu."

Lâm Tri Dịch biết Chu Hoài Sinh sẽ trả lời như vậy.

Sau khi Chu Hoài Sinh rời đi, Lâm Tri Dịch quàng một chiếc khăn nhỏ cho Quyển Quyển rồi đi ra ngoài.

Tài xế lái một chiếc ô tô có trang bị ghế trẻ em tới, Lâm Tri Dịch ngồi vào, đặt Quyển Quyển lên ghế trẻ em, thắt dây an toàn, tài xế hỏi: "Giám đốc Lâm, tới đâu ạ?"

"Một phòng khám ở phía bắc thành phố. Anh lái xe về hướng đường Tư Phong trước đi, tôi sẽ chỉ đường cho anh."

"Vâng."

Quyển Quyển tò mò nhìn xung quanh, Lâm Tri Dịch ngồi bên cạnh, hai người cùng thì thầm to nhỏ với nhau. Có người mặc quần áo giao hàng đi ngang qua cửa sổ xe, Lâm Tri Dịch và Quyển Quyển cùng nhìn sang, không phải là Chu Hoài Sinh, Lâm Tri Dịch đặt tay lên bụng Quyển Quyển, bóp bóp.

Khi họ đến phòng khám ông Dương, Lâm Tri Dịch ôm Quyển Quyển bước vào, ông Dương đang xem TV, nghe thấy tiếng động liền quay lại: "Ai đấy? Sao con lại đến đây?"

"Con qua đây muốn hỏi ông một số chuyện." Lâm Tri Dịch mang theo vài túi trái cây rồi đặt chúng lên quầy.

"Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, mua trái cây làm gì?" Ông Dương đi tới, kinh ngạc nói: "Nhóc con lớn như vầy rồi sao, đáng yêu quá." https://banhbingo.wordpress.com/


Lâm Tri Dịch đặt Quyển Quyển lên ghế, bước sang một bên, hỏi ông Dương: "Hai năm trước lúc con đến xem, ông có biết con đã mất trí nhớ không?"

"Biết chứ, Chu Hoài Sinh nói với ông, nó nói nó nhặt được con ở chân núi, con bị mất trí nhớ, tên mình là gì cũng không nhớ, chỉ liên tục nói muốn gặp mẹ, thế là nó gói ghém hành lý đưa con đi mấy thành phố tìm người thân, cuối cùng cũng đến thành phố Vọng."

"Tìm người thân?"

"Ừ, nó nghe nói có thể đăng bài lên mạng giúp tìm kiếm gia đình, nhưng nó không biết sử dụng điện thoại nên đến gặp ông để xin lời khuyên. Ông cũng nói mấy cái này lão già như ông cũng không rành, nó liền sang quán trái cây bên cạnh hỏi, nếu không tin thì con có thể đi hỏi ông chủ hoa quả, nhất định ổng vẫn còn nhớ rõ."

Đồng tử Lâm Tri Dịch dần dần mất đi sự tập trung, cậu có chút sợ hãi tiếp tục nghe, cậu sợ sẽ nghe thấy thêm bằng chứng chứng minh cậu và Chu Hoài Sinh đã từng yêu nhau.

"Con không nhớ." Sắc mặt cậu tái nhợt, nhưng dáng người vẫn đứng thẳng tắp.

"Không nhớ được cái gì?"

"Con không nhớ gì về khoảng thời gian một năm rưỡi con ở bên cạnh ấy."

"Lại mất trí nhớ à? Thế thì hỏi nó đi."

"Anh ấy không nói cho con biết."

Ông Dương thở dài: "Nó là vậy đấy, cái gì cũng ôm hết vào người. À đúng rồi, nếu con không nhớ được trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, con cũng không nhớ làm sao mà đứa nhỏ này ra đời?"

"Vâng."

"Để ông nhớ lại một chút, nó không kể chi tiết cho ông. Ông nhớ đó là vào tháng 5 hai năm trước, nó gõ cửa chỗ ông vào sáng sớm, nói muốn mua thuốc tránh thai, ông vội đưa cho nó, còn nói cho nó tác dụng phụ của thuốc, nó nghe xong liền bật khóc, rồi lau nói nước nói mình không bằng súc vật. Ông hỏi nó chuyện gì, nó nói nó say rượu, rồi làm chuyện thất đức, còn hỏi ông có nên đến đồn tự thú hay không. Ông biết nó là người thế nào, đành khuyên nó về nhà nói chuyện rõ ràng với con." https://banhbingo.wordpress.com/

Lâm Tri Dịch lần lượt đối xứng lời nói của ông Dương với lời nói của Chu Hoài Sinh, cậu cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn, lồng ngực như bị ngạt thở.

"Qua một khoảng thời gian, nó lại mang con đến, nói con đang mang thai, muốn mua chút thuốc bổ. Ông hỏi nó có uống thuốc tránh thai, nó nói không uống, còn nói sẽ chịu trách nhiệm với con."

"Sau đó thì sao nữa?"

"Không còn sau đó nữa, em bé mới hơn bảy tháng thì bị sinh non, từ đó ông không gặp lại con nữa."

Lâm Tri Dịch ngã xuống ghế, Quyển Quyển đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra chạm vào cậu.

"Dù sao thì ông cũng chỉ biết bấy nhiêu thôi. Ông lớn tuổi rồi, trí nhớ cũng giảm sút, nhưng ông vẫn nhớ rất rõ hai đứa."

"Đại phu Dương, ông có cảm thấy con lúc mất trí nhớ giống con lúc bây giờ không? Lúc đó con có chịu trách nhiệm cho đoạn tình cảm kia không?"

Ông Dương trầm mặc hồi lâu, "Cái này cũng tuỳ con, tuy rằng trước đây con bị mất trí nhớ, nhưng vẫn có thể nhìn ra gia cảnh rất khá, chứ đừng nói đến hiện tại. Chỉ cần nhìn cái xe con đang đậu ở bên ngoài kia, hẳn là tới mười mấy ngàn đi, có phải con nghĩ Chu Hoài Sinh không xứng với con? Thật ra cũng có thể hiểu được, lớn lên ở hai thế giới khác nhau, cả đời nó cũng không thể mua được xe của con, con coi thường nó cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng ông sẽ nói cho con biết trong lòng ông đang nghĩ gì, tiện thể, Chu Hoài Sinh là trẻ mồ côi, lớn lên nhờ tình thương của nhiều người, chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm của một gia đình. Ban đầu cũng chỉ có con, nhưng sau đó con bỏ đi, chỉ để lại cho nó một đứa con, đối với nó, đứa nhỏ này là tất cả những gì nó có."

Lâm Tri Dịch kinh ngạc nhìn ông, phải mất rất lâu mới có thể bình tĩnh lại, nghiêm giọng nói: "Nhưng trời lạnh như vậy, anh ta lại dẫn con mình ra ngoài giao đồ ăn, đứa bé mặt đỏ bừng vì lạnh. Vậy mà cũng nói là..."


"Vậy con muốn nó phải làm sao? Nó chỉ có thể làm như vậy. Cha mẹ nào lại muốn con mình phải chịu khổ? Không phải là do nó không có tiền sao?"

"Con có thể cho đứa bé này một cuộc sống tốt đẹp hơn, còn giới thiệu cho anh ta một việc ít vất vả hơn. Tại sao anh ta lại không muốn?"

"Hãy thử đặt mình vào vị trí của nó đi, thiếu gia. Chẳng phải con đang chà đạp lên lòng tự trọng của nó sao?"

Lâm Tri Dịch ngơ ngác, cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như vậy.

"Nếu nó cảm thấy cực khổ như vậy, tại sao hai năm qua nó không đến tìm con? Nó là người cứng đầu như thế đấy, nó cảm thấy mình không xứng với con, không muốn kéo chân con. Nếu con không thích nó, cũng chẳng cần phải rối rắm vậy đâu, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không có việc bị mất trí nhớ, không có đứa con nào, con cứ tiếp tục cuộc sống của nình, chẳng phái rất tốt sao?"

Lâm Tri Dịch im lặng hồi lâu.

Môi trường ở đây xa lạ, Quyển Quyển muốn bò vào vòng tay của Lâm Tri Dịch, nhưng Lâm Tri Dịch lại cúi đầu không thèm để ý đến bé.

"Thằng bé bám lấy con lắm phải không?" https://banhbingo.wordpress.com/

Lâm Tri Dịch tỉnh táo lại, ôm Quyển Quyển vào lòng, nói: "Vâng."

"Thằng bé bị sinh non, bệnh tật ốm yếu, hẳn rất phụ thuộc vào pheromone của con."

Lâm Tri Dịch cúi đầu nhìn Quyển Quyển, Quyển Quyển vùi mặt vào trong quần áo của Lâm Tri Dịch, nói: "Hổng thích chỗ này."

"Ở đây nhiều bột phấn, nhóc con bị hen suyễn, tốt nhất con nên đem nó ra ngoài đi." Ông Dương nhắc nhở cậu.

Lâm Tri Dịch cảm thấy ảo não vì sự sơ suất của mình, nhanh chóng bế Quyển Quyển ra khỏi hiệu thuốc, ông Dương đứng sau quầy, vẫy tay chào Quyển Quyển.

Lâm Tri Dịch mở tấm rèm cửa trong suốt, nói với ông Dương: "Cảm ơn ông."

Ông Dương cười nói: "Trời lạnh rồi, nhanh về nhà đi."

Quyển Quyển nhìn thấy một chiếc xe điện có thùng đựng đồ mang đi chạy ngang qua, liền thấp giọng gọi "Cha".

Ánh mắt của Lâm Tri Dịch cũng nhìn theo, "Chúng ta đi tìm cha nhé?"

"Dạ!" Quyển Quyển lập tức cười toe toét.

Lâm Tri Dịch đặt Quyển Quyển lên ghế trẻ em, đứng dậy, lấy từ trong túi ra tờ giấy có chữ đỏ, đọc đi đọc lại vài lần, còn có tờ giấy có vẽ chiếc nhẫn trên đó..

Hóa ra không có chuyện "thừa nước đục thả câu", sự thật là cậu muốn, nhưng Chu Hoài Sinh lại không muốn.

Hóa ra cậu thực sự đã yêu Chu Hoài Sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui