Hồi Ức Khảm Vào Mảnh Trăng Tàn


Thước Hà Nguyệt chưa từng nghe mẹ đề cập đến chuyện này.

Cô ta bất chợt cảm thấy bản thân đã khám phá ra một bí mật kinh khủng cất giấu hàng chục năm.

Chuyện này vốn dĩ là bí mật của hai vợ chồng, trước đây không nói ra là vì con trai con gái còn nhỏ, sợ chúng nó không giữ mồm giữ miệng.

Nhưng hiện tại cả hai đều trưởng thành rồi, biết phân nặng nhẹ nên cũng không muốn che giấu nữa.
Hiển nhiên, Thước phu nhân không phải mẹ ruột của Thước Vi Nhi.

Trong lúc bà mang thai đứa con gái, hạnh phúc chưa được bao lâu thì hay tin chồng bà ngoại tình.

Đàn ông, có chút tiền trong người liền sinh thói hư tật xấu, bà cũng đã quen với việc này.
Tìm một người đàn ông trọn vẹn chung thủy e rằng khó như lên trời.

Miễn những ả nhân tình kia biết điều thì bà cũng không can thiệp.
Song, lần này ả nhân tình kia lại có thai.

Ả ta dám vác mặt đến đòi danh phận, đòi tiền tài, hai người phụ nữ xích mích với nhau, Thước phu nhân ngã xuống bậc thềm, đứa nhỏ trong bụng không giữ được.
Thước phu nhân đã sinh cho nhà này một trai một gái, vị trí vợ chính vững như bàn thạch nên hiển nhiên ả nhân tình kia tự chuốc họa vào thân.

Mối hận mất đi đứa con gái mình mong đợi khiến bà không muốn dễ dàng bỏ qua cho ả.

Bà muốn không chỉ đời này mà cả đời sau của ả nhân tình đều phải khốn đốn không cất mặt lên nổi.

Ả nhân tình ấy bị tống vào tù, đến lúc đứa trẻ được sinh ra thì lại đem đến nhà họ Thước, công bố với người ngoài đây là con ruột do Thước phu nhân sinh, lấy tên là Vi Nhi.

Vi Nhi lớn lên, chưa từng biết cái gì là tình yêu thương của gia đình.

Chỉ cần đừng bắt nạt, đánh đập cô là cô đã vui mừng lắm rồi.
Trong khi anh trai được yêu quý, muốn gì được nấy.

Chị gái luôn ăn vận xinh đẹp, gia đình thương yêu thì Thước Vi Nhi phải ở trong phòng tăm tối, ẩm thấp ở tận ngoài vườn.

Đó vốn là căn nhà kho, được sửa qua loa để làm phòng riêng cho cô.

Bên trong chỉ có chiếc giường cũ, tủ gỗ hơi mục, bàn nhựa ọp ẹp.

Không có tài sản gì đáng giá, mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh, hoàn toàn đối lập với căn biệt thự sang trọng, đầy đủ tiện nghi.
Từ nhỏ đến lớn, Thước Vi Nhi vô cùng hiểu chuyện.

Cô ít ăn, ít nói, không dám phản kháng, học cách cúi đầu và chịu đựng.

Dáng vẻ gầy nhom, mười tám tuổi mà trông như mười lăm mười sáu, da dẻ khô ráp, không được đến trường học của con nhà giàu mà phải học ở những nơi kém nhất.

Vũ đạo, hội họa, cắm hoa hay nhạc cụ gì đó cũng không tới lượt Thước Vi Nhi.

Cô phải quanh quẩn trong bếp, làm đủ việc để hầu hạ người trong nhà.
Vậy mà cô vẫn ngu ngốc nghĩ rằng chỉ cần bản thân cố gắng sẽ được người nhà yêu thương.

Mãi đến khi Thước Bảo gặp rắc rối, Thước Vi Nhi cắn răng đem bản thân ra đánh đổi.

Nhà bọn họ thật sự đã đối xử tốt với cô hơn một chút khiến cô ảo tưởng không thôi.
Bọn họ nói chờ mọi chuyện lắng xuống sẽ đón cô trở về.
Bọn họ cho cô ăn ngon mặc đẹp, ở trước mặt cô cười nói yêu chiều nhưng quay lưng liền đếm từng ngày từng giờ chờ đợi tống khứ cô đi.

Thước Vi Nhi đến nhà họ Triều gán nợ, làm nữ hầu thấp kém, bọn họ liền vứt hết đồ đạc của cô đi.

Cả nhà bốn người dắt tay nhau đi du lịch, vui vẻ như thể Thước Vi Nhi chưa từng tồn tại.
Cuối cùng, Thước phu nhân cũng có thể buông xuống hận thù nhiều năm.

Ả nhân tình kia sinh con xong thì bị bạn tù hành hạ đến chết.

Con gái của cô ta cũng phải sống kiếp hèn mọn suốt đời.

Như vậy cũng đủ để đền mạng cho con gái của bà rồi.
Thước Hà Nguyệt nghe xong, ngạc nhiên đến không cách nào khép miệng: “Mẹ, chuyện này nếu để Thước Vi Nhi biết.


Nó nhất định báo thù chúng ta!”
“Nó sẽ không có cơ hội biết.

Trừ phi… nó đi gặp người mẹ hạ tiện của nó!”
“Mẹ định làm gì?”
Không phải mẹ định giết người diệt khẩu đó chứ?
Thước phu nhân yêu chiều vuốt tóc con gái: “Con đừng lo.

Mẹ sẽ khiến con khốn ấy không lởn vởn trước mặt chúng ta nữa!”
Thước Vi Nhi không ngừng hắt xì, rốt cuộc là ai đang mắng cô?
Vết thương trên mặt chẳng có gì đáng kể nhưng Triều Lâm vẫn lo lắng.

Anh vừa bôi thuốc vừa trách: “Đồ ngốc, sao em không đánh lại?”
Thân thủ của Vi Nhi rất tốt, anh biết điều đó.

Nhưng không hiểu tại sao cô lại ngoan ngoãn để bị tát như vậy?
“Em không muốn gây phiền phức cho anh.”
Một cái tát, tuy đau nhưng chẳng chết được.

Cô không muốn vì bản thân mà ảnh hưởng đến Lãm Nhã.

Đồng nghiệp vì hợp đồng lần này đã cố gắng nhiều.

Cô chỉ là thực tập sinh, không giúp được gì lại còn làm phiền bọn họ thì e không hợp tình hợp lý cho lắm.

Vậy nên mới chọn cách nhẫn nhịn.
“Em thật là! Sau này đừng như vậy nữa, chút tiền đó nhà họ Triều không thiếu.

Đừng tự khiến mình chịu oan ức.”

Cô nắm lấy tay anh, ánh mắt có chút bối rối: “Triều Lâm.

Chuyện của chúng ta…”
Đã bị mọi người biết rồi, xem ra cô không thể tiếp tục ở lại Lãm Nhã được.

Anh xoa đầu cô trấn an: “Em cứ làm những gì mình thấy dễ chịu là được.

Chúng ta trai chưa vợ, gái chưa chồng, ở bên nhau đâu phải chuyện trái luân thường đạo lý gì?”
“Triều Lâm, anh có hối hận không? Hối hận vì ở bên cạnh em, chúng ta có nhiều khác biệt như vậy, sau này sẽ gặp khó khăn đấy.”
“Vi Nhi, đừng nghĩ ngợi lung tung.

Với độ tuổi này, cương vị này của anh, mọi quyết định đều không tồn tại hai chữ “hối hận”.

Ngược lại là em đó, anh lớn hơn em mười tuổi, em có thấy anh già hay không?”
Thước Vi Nhi nhoẻn miệng cười, cô chủ động vòng tay ôm lấy anh: “Còn tùy nha.

Nếu anh bắt nạt em, em sẽ đá anh đi tìm một người bạn trai trẻ trung khỏe mạnh hơn.”
“Ồ.

Nói vậy, em nghĩ anh yếu ớt ư?”
Triều Lâm chỉ hơi chồm người đã thành công ép cô nằm dưới thân mình, hai người nhìn nhau đắm đuối, bầu không khí cũng bắt đầu tràn ngập ám muội.

Hai bờ môi kề sát, nụ hôn cũng trở nên dồn dập hơn….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận