Tiếu Tiếu với vẻ ngoài y đúc Triều Lâm, tính tình hoạt bát vui vẻ nhanh chóng chiếm được cảm tình trên dưới Triều gia.
Thước Vi Nhi cũng “mẹ quý nhờ con”, được đối xử tốt đến mức vắt chân lên trán nằm mơ còn chưa thấy.
Song, mặc cho anh nói gì cô đều không chịu cùng anh đi đăng ký kết hôn.
Đồng nghĩa với việc trên giấy tờ Tiếu Tiếu chỉ có mỗi mẹ mà thôi.
Anh không ra tay được thì để con trai nũng nịu thay mình, lừa Vi Nhi đến nhà hàng.
Cô mặc áo phông, quần bò, tóc cột cao, rõ ràng chẳng ăn nhập gì với khung cảnh lãng mạn xa xỉ mà Triều Lâm đã cất công chuẩn bị.
Anh quỳ một gối xuống, rút nhẫn cầu hôn.
“Vi Nhi, em đừng hoài nghi tình cảm của anh được không.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi như anh, đời này đều thua trong tay em rồi.
Em xem, con cũng có rồi, em đừng nhẫn tâm chia cắt gia đình mình như vậy mà.”
Thước Vi Nhi: Ủa? Có ai cầu hôn mà oán trách như anh không?
“Những chuyện trước đây em xem như là quá khứ cũng được.
Nhưng Triều Lâm, chúng ta… thật sự không thể đâu…”
“Con ba tuổi rồi em mới nói là không thể? Chỗ nào không thể hả?”
“Em… em…”
Triều Lâm chộp lấy tay cô, cưỡng ép đeo nhẫn vào.
Chỉ chờ có thế Tiếu Tiếu nhỏ bé từ đâu chui ra hào hứng tung hoa chúc mừng.
Thước Vi Nhi cúi đầu nhìn nhẫn kim cương sáng loáng trên tay, không lẽ đây thật sự là định mệnh ư?
***
Mọi người xung quanh cô hình như đều biến thành đồng minh của Triều Lâm, kể Mạch Thiên Tầm - người trước đây từng ghét cay ghét đắng, vạn lần muốn tách cô ra khỏi Triều Lâm - cũng nói đỡ cho anh.
Thước Vi Nhi buông bỏ, quyết định ở bên cạnh anh.
Tiếu Tiếu thích nghi cực nhanh với thân phận tiểu thiếu gia của mình, cậu bé được học ở trường quý tộc, những món đồ chơi đắt đỏ mà mình nằm mơ cũng không thấy hiện giờ đều được cậu sở hữu.
Triều Duy và Triều Doanh Diệp cũng rất yêu quý cậu, còn thay phiên nhau đưa cậu đến trường.
Doanh Diệp xoa má Tiếu Tiếu: “Ôi! Thì ra hồi nhỏ anh trai giống như này ư?”
Bà nội xì một tiếng: “Tiếu Tiếu đáng yêu hơn thằng anh con nhiều.
Lúc nhỏ suốt ngày mặt đăm đăm, làm gì nói cười nhiều như Tiếu Tiếu chứ!”
Tiếu Tiếu được khen, cười tươi roi rói.
Tên của cậu bé cũng được đổi lại thành Triều Tư Quang.
Được cưng chiều, có người hầu kẻ hạ nhưng Thước Vi Nhi thỉnh thoảng vẫn véo má con trai mắng: “Tưởng mình là thiếu gia thật à, nhóc con.
Hôm nay còn bày đặt cho tiền bạn học nữa à?”
Tiếu Tiếu không biết học ai, vào lớp lấy tiền xòe ra trước mặt bạn nữ.
Chỉ cần bọn họ khen một câu nghe lọt tai thì sẽ cho tiền.
Cô lườm Triều Duy đang ngồi trên sofa khiến hắn nhảy dựng lên: “Oan uổng quá! Liên quan gì đến tôi!”
“Là cậu chứ ai vào đây nữa.
Dạy hư con trai tôi à?”
“Chị dâu, nói gì phải có chứng cứ, không thể đổ oan người vô tội được đâu!”
Triều Duy đắc ý rung đùi.
Nhưng ngay giây sau đứa cháu trai đã phản bội: “Mẹ, là do chú ấy nói chỉ cần có tiền cộng với dung mạo đẹp trai thì sẽ có rất nhiều nữ sinh kết bạn với con!”
“Á à, thằng nhóc kia, sao lại đổ thừa chú hả? Chị dâu, á á, đừng đánh mà.”
Thước Vi Nhi đạp một phát vào mông Triều Duy, cảnh cáo: “Cậu mà dạy hư con trai tôi, tôi ném cậu xuống biển cho cá ăn biết chưa!”
“Vâng, vâng, chị dâu, em sai rồi!”
Sau khi kết hôn, Thước Vi Nhi chuyên tâm ở nhà dạy dỗ con cái, cùng Triều Lâm bồi dưỡng tình cảm.
Bọn họ dọn ra căn hộ bên ngoài, thỉnh thoảng mới về nhà lớn.
Tiếu Tiếu vào tiểu học, sự ương bướng và ngỗ nghịch lắm luôn ngoài sức tưởng tượng của cô.
Song, chỉ cần Triều Lâm nhíu mày, cậu nhóc lập tức chạy tót đi tìm mẹ.
Mẹ chỉ mắng cậu chứ không nỡ đánh cậu, trong khi ba thì khác.
Bình thường, Triều Lâm rất thương con trai, nhưng một khi đã làm sai thì nhất định nghiêm phạt không tha.
Người mà ba cưng chiều tuyệt đối chỉ có mỗi mẹ mà thôi.
Do trước đây điều kiện sống không tốt, lao lực vất vả nên sức khỏe của Vi Nhi bị ảnh hưởng ít nhiều.
Những lúc trời lạnh, cô sẽ thấy rét hơn người bình thường, tay chân lạnh cóng, mặt mũi trắng bệch.
Triều Lâm sẵn sàng gác lại công việc, hoặc xử lý công việc ở nhà để thay cô nấu nướng, dạy học cho con trai, trước khi ngủ còn giúp cô ngâm chân, ngâm tay trong thảo dược để làm ấm cơ thể.
Lâu dầu, Thước Vi Nhi cảm thấy bản thân hình như cũng ỷ lại vào anh rất nhiều.
Mỗi tối sẽ phải ôm anh mới ngủ được.
Triều Lâm hôn lên trán cô: “Em à, Tiếu Tiếu ngày càng nghịch ngợm.
Hôm nay nhà trường vừa điện thoại cho anh đấy!”
“Thằng bé này giống ai không biết.
Quậy đến mức trời long đất lở mới chịu hay sao?!”
“Hay, chúng ta cho nó một em gái đi.
Như vậy có khi tập được cho nó tính nhẫn nại, quan tâm hơn.”
Mặt cô đỏ bừng: “Anh nói bậy bạ gì vậy!”
“Xấu hổ gì chứ.
Trên người em có chỗ nào anh chưa thấy qua đâu.
Ngoan, cởi ra cho anh xem nào.”
“A! Anh bỏ tay ra, đừng để chỗ đó… ưm…”
Từng lời ái muội, hơi thở dồn dập quấn quýt khiến người nghe phải mặt đỏ tai hồng đoán xem người bên trong đang làm gì.
Trong phòng, hai thân thể một cao lớn, một nhỏ bé quấn lấy nhau không rời, chìm đắm trong dục vọng tình yêu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...