Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Chap 53:

Trời Sài Gòn sáng sớm trong lành vô cùng, cái không khí không bụi bặm, không ô nhiễm và không oi bức khiến cho con người ta cảm thấy thật thoải mái, mọi người đã tràn ra đường và bắt đầu ngày mới của mình, hai bên đường hàng trăm sinh viên đã bắt đầu nối đuôi nhau tới lớp học. Sáng hôm nay tibu chủ động dậy thật sớm mặc dù tối qua ăn cơm ở nhà jenny, lang thang ngoài đường mãi đến hơn 2h sáng mới về. Vừa bước đi trên vỉa hè, vừa lẩm bẩm trong đầu…

Em bước một bước…

Anh cũng sẽ bước một bước…

Anh đang đứng cách em chỉ 50 m thôi, em có cảm nhận được không sunny?


Ừ đấy, anh đang lẽo đẽo theo em từng bước một, bước lên từng bước chân em đã đi qua, tại sao lại không nhỉ, mình lại cùng nhau đi học như trước đây, chỉ có điều vào lúc này đây, anh không đứng bên cạnh em, mà chỉ dõi theo em từ phía sau lưng.

Em không còn là một cô mèo lười dễ thương nữa, trước đây chẳng phải lúc nào anh cũng phải khàn cổ gọi điện thoại cho em mỗi sáng để cùng đi học sao. Mọi chuyện thay đổi quá nhanh phải không em, cuộc sống, con người… tất cả !

Tibu thích cái không khí như thế này, mặc dù không còn được như trước kia nữa nhưng trong lòng thật sự cảm thấy rất vui, ừ có lẽ vậy, một chút thôi cũng đủ rồi… Cắm tai phone nghe những bài piano yêu thích, và dõi theo bóng dáng một người con gái…

Mùa này ĐL lạnh đến thấu xương, sáng nào cũng có sương, mở ảo và huyền diệu. Mỗi sáng đi học, cả hai lại cùng nhau đi bộ dưới những tán thông, xuyên qua những màn sương lạnh lẽo, những đôi găng tay cũng không thể xua đi cái lạnh buốt da buốt thịt, nhưng hai trái tim ấm áp đi bên nhau thì lại hoàn toàn khác…

Rít một hơi thật mạnh, khói thuốc xua tan đi cái kí ức đẹp đẽ lúc xưa và đưa tibu trở lại với thực tại. Quãng đường không ngắn nhưng thời gian trôi qua thật nhanh, mỗi lúc bên cạnh sunny là thế. Tibu chạy thật nhanh lên lớp học, đến bên chỗ ngồi quen thuộc của sunny, cất vào trong đó một gói xôi dừa, món ăn ưa thích của sunny. Lòng thấy vui vẻ lạ thường, chẳng cần phải có sunny bên cạnh, chẳng cần ríu rít bên cạnh sunny cả ngày dài, chỉ cần thầm lặng dõi theo sunny từng bước, âm thầm quan tâm một cách ân cần, đó là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của tibu.

Thật ra jenny nói đúng, tibu chẳng thể nào giả bộ như không nghĩ về sunny và không nhớ về sunny. Tự lừa dối lòng mình là điều ngu ngốc nhất, thôi thì cứ sống thật với cảm xúc của bản thân, để sau này chẳng phải hối tiếc… Tibu chợt nghĩ về lời thầy Chàm lúc trước đã nói với mình : “ Con có lẽ không qua được hai năm nữa đâu” . Đột nhiên tibu bật cười, có lúc tibu tin nhưng có lúc cũng không, mà nếu nó là sự thật thì sao…

Nếu nó là sự thật thì những điều tibu đang làm không vô nghĩa chút nào, và đến một ngày nào đó khi nhắm mắt tibu sẽ không bao giờ phải hối tiếc…

Thật ra ngày đó, sâu trong thâm tâm tibu vô cùng lo sợ, tibu không phải là một người quá tin vào những điều mê tín, quá tin vào nhưng điều không có ý nghĩa, đặc biệt là về tương lai, chỉ là nguyên nhân tại sao thì thầy Chàm lại không nói. Có lẽ vì vậy mà tibu nghĩ ổng chỉ nói đại, nói vớ vẩn cho qua chuyện và dường như không tin, khiến tibu đôi lúc lại thấy buồn cười về điều đó.


Kể cũng hay, cửa lớp học hướng ra phía mặt trời mọc. Sunny đang đứng trên hành nhìn xuống phía dưới sân, từng tia nắng của bình mình đang chiếu xuống sunny, khẽ chạm lấy từng ngọn tóc, vuốt ve và âu yếm nó, tràn ngập một màu vàng óng, cảm giác như là ánh nắng mang đến một ngày đầy bình yên và ấp ám.

Sunny không còn như trước nữa, lúc nào mắt cũng đượm buồn và nhìn và một nơi xa xăm, cô gái luôn vui vẻ và lúc nào cũng cười như mặt trời tỏa nắng của ngày nào hình như không còn nữa.

Bỗng nhiên đâu đó một vài tiếng trầm trồ bắt đầu ồ lên của mấy thằng sinh viên nam, mọi con mắt bắt đầu đổ dồn về phía cầu thang. Một thiếu nữ trong bộ áo dài đang uyển chuyển và thướt tha đi lên phía cầu thang, hình như đó là một nàng công chúa , khuôn mặt khả ái và tinh khôi, thuần khiết như là một viên ngọc chưa bao giờ được khám phá. Thỉnh thoảng nàng lại nhìn về phía mấy thằng sinh viên nam, mang theo trái tim và linh hồn họ.

Chậm rãi bước về phía tibu, cúi xuống và nhẹ nhàng thì thầm vào tai tibu

- Em có đẹp không tibu và không quên để lại một nụ cười rạng rỡ

Tibu chợt cười mỉm, rồi tiến lại gần cố bé ấy thì thầm vào tai


- Em xuất hiện rồi, jenny. Cũng không tệ lắm đâu

Ánh mắt của mọi người bắt đầu hướng về tibu và jenny, tường chừng họ như là một cặp đôi đang yêu nhau, cái cách họ nhìn nhau âm yếu, cái cách họ thì thầm với nhau thật tình cảm và đấy ghen tỵ…

Một lúc sau thì jenny bước đến gần sunny, rồi lên tiếng chào hỏi :

- Chào chị lớp trưởng, em là sinh viên mới của lớp ạ. Mong chị giúp đỡ…

Tibu quay sang và nhìn xuống dưới sân trường, bất chợt cười… ánh sáng của bình minh, và ánh sáng của hoàng hôn, hai kì quan đẹp nhất của thiên nhiên bất chợt lại đứng cạnh nhau, cùng nhau tỏa sáng. Rồi bao nhiêu trái tim sẽ phải gục ngã đây…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui