Chap 41 Ngôi nhà giữa nơi hoang vu 2
Đã 6 h chiều mà bên ngoài mặt trời vẫn chưa biến mất hoàn toàn, có lẽ là do cái nắng oi bức và cái thời tiết khắc nghiệt ở nơi này. Phía sau ngôi nhà là những dãy núi đá cao và dài tít đến tận chân trời, hoặc cũng có thể là đến một nơi mà con người không thể nhìn thấy trong tầm mắt của mình.
Đằng xa, ở trên núi nếu tinh mắt lắm thì mới thấy được loáng thoáng một hai cái mái nhà tranh, mà cũng chẳng biết được đó là gì... có thể là nơi trú ngụ của những người hái thuốc, có thể là nơi để một ai đó tịnh dưỡng, hoặc cũng có thể là những mục đích khác mang phần kì bí và rùng rợn hơn nhiều. Ai biết được ở cái chốn hoang vu này có chuyện gì nữa có thể xảy ra và có bao nhiêu điều mà những người như chúng ta chưa từng biết đến...
Cái xứ xở này cũng lạ thật, gần 7 giờ mới chịu tắt nắng ấy thế mà mặt trời vừa mới xuống núi, một màu đen đã bao trùm toàn bộ một khu vực rộng lớn này chỉ trong chốc mắt. Không một ánh đèn, không một tiếng người chỉ có tiếng côn trùng kêu vang vảng trong cái không gian quá rộng lớn.
À mà ở giữa cái nơi núi non hiểm trở này, giữa cái thung lũng cằn cỗi chỉ có cát, đá và một số cây được sinh ra là để chống chọi với cái khắc nghiệt của thời tiết thì làm sao đào đâu ra bóng người để được nhìn thấy, để được kêu gọi í ới và tán dóc ba đôi câu.
Không điện, căn nhà le lói một chút ánh sáng bằng cái đèn dầu cũ kĩ và đầy mùi khét của tim đèn. Mà sao hai ông bà lão đó có thể sống ở một nơi như thế này nhỉ, hoang vu và tách biệt so với cuộc sống bên ngoài quá. Tibu thầm nghĩ.
Hai thằng to nhỏ với nhau khoảng một phút rồi bỏ 2 triệu vào cái phong bì, sau đó tibu đặt xuống dưới tấm gỗ ngay phòng khách, nơi hai thằng đang ngồi. Chẳng biết hai ông bà có hay chuyện hay không nhưng thôi cũng chẳng quan trọng. Thời buổi đó, 2 triệu chẳng phải là một số tiền lớn nhưng cái bữa cơm, cái sự quan tâm của ổng bả dành cho hai thằng nó còn xứng đáng được nhiều lần hơn thế... Với số tiền này chắc cũng giúp được họ trong một khoảng thời gian.
Bữa cơm kết thúc một cách nhanh chóng, đơn giản là vì thiếu gạo và thức ăn, hai thằng cố gắng dằn bụng ăn ít nhưng vẫn không đủ cho cả bốn người. Haizzz sau đó thì cả cái không gian trong nhà tĩnh lặng như mặt hồ trong những ngày đầu mùa, không một tiếng động, không ai nói chuyện với ai, ông già.. bà lão... tibu.. và cả beo....
Hai thằng cảm nhận được cái không khí im lặng nhưng lạnh lẽo và đáng sợ này. Hai ông bà này là người cùng một gia đình mà sao giữa họ cái có một cái khoảng cách lớn như vậy, như là hai người xa lạ, hoặc có thể còn hơn thế... cái cách họ nhìn nhau, nó đặc biệt lắm, không phải như hai vợ chồng mà như kẻ trên và bề dưới. Và bà lão mới là người của bề trên.
Trong cái ánh mắt của ông già mỗi khi bà lão ho nhẹ, hoặc nhìn ông lão thì có một chú sợ hãi ở trong đó. Không lẽ gia đình người Chăm cũng là gia đình mẫu hệ? Không phải, chẳng có sổ sách nào ghi lại điều đó cả.
Tỉnh dậy ăn cơm xong là Beo lại nằm lăn ra ngủ, mà cái thằng này cũng kì lạ, bình thường nó ít như thế, một ngày của nó thường bắt đầu từ 4 giờ trưa và kết thúc vào 8 giờ sáng hôm sau vậy mà hôm nay... ừ có lẽ do đi cả ngày nên nó mệt thì phải. Đến bây giờ thì cái sự mệt mỏi đó bắt đầu thấm thía đối với tibu, chân tay bắt đầu không còn sức, mắt thì bắt đầu mở không ra...
.
..
…
Sunny rảnh không, tối nay mình đi xem phim nhe...
… Tibu à, sunny nhớ tibu lắm, lại đây và ôm sunny được không...
.. Sunny đi đâu vậy, quay lại đây, đừng đi nữa tibu không đuổi kịp đâu...
Sunny.... sunny....
Cạch.. Cạch ..
Lạch cạch..... cạch cạch....
Tibu chợt tỉnh giấc bởi những tiếng động lạ, khẽ thở dài haizzz thì ra chỉ là một giấc mơ. Hình như sunny như một cái tâm ma của tibu mà hầu như không bao giờ có thể khai sáng được, dù thế nào thì cái tâm ma đó cũng đè nặng cái lý trí và cuộc sống hiện tại của tibu. Trở lại với căn phòng, tibu lấy tay mình để có thể nhìn thấy rõ hơn chút xiu trong cái căn phòng tối đen như mực này.
Sao mọi thứ tối thui vậy nè, đêm nay có trăng thì tốt biết mấy, mọi thứ sẽ sáng hơn nhiều. Tibu nghĩ. Nhìn sang bên cạnh tibu thấy Beo vẫn đang say sưa ngủ.
Cách …. cách..... lách cách.... vẫn tiếng động đó, nó vang vọng từ trong bếp đi ra..
Tibu mở to mắt coi đồng hồ, đã gần mười hai giờ rồi. Tiếng gì vậy nhỉ, giờ này mà hai ông bà còn chưa ngủ sao? Tối thu tối mò dậy mà làm gì nữa hả trời. Tibu ráng ngồi dậy, mang đôi giày vào rồi mò mẫm đi ra đằng sau bếp.
Vẫn cái mùi hương đầy khó chịu nhưng lại quyến rũ đó xộc vào mũi tibu, tiếng động dần rõ hơn. Qua ánh đèn dầu le lói trong bếp, bà cụ đang ngồi đó đầu quấn khăn đen, tay thì đang cầm kéo cắt một vài thứ gì đó, nhìn giống như là nhưng nhánh cây khô.
Bên dưới nơi bà cụ ngồi, vương vãi khắp sàn nhà một thứ bột màu nâu đen, cùng chày và cối, hình như là bà cụ mới giã gì xong. Ở trên bàn, khói bốc ra từ một cái chén sứ cũ kĩ đã đen sạm, bên cạnh đó là một vài tấm vải và giấy hình vuông và nhỏ, được bọc rất kĩ càng.
- Bà ơi, khuya rồi mà bà chưa ngủ sao?
Ông lão đâu rồi nhỉ? Tibu tự mình thắc mắc
Bà lão không trả lời,tibu hỏi lại:
- Bà ơi, bà đang làm gì đó? Đã khuya rồi ạ, mà ngủ sớm cho khỏe
Một hồi sau, thì bà lão mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía tibu và nói :
- Cháu đi ngủ đi, cứ kệ bà.
- Dạ, chúc bà ngủ ngon. Tibu lễ phép đáp trả
Mọi thứ càng ngày càng kì lạ, tibu vắt óc suy nghĩ mà vẫn không ra câu trả lời. Trời về khuya, không khí trở nên lạnh dần, hoặc cũng có thể là do cái âm u và lạnh lẽo của căn nhà mà khiến tibu hơi rùng mình khi trở lại ra phòng khách.
Tibu định bụng là sẽ trở lại và ngủ tiếp thì không hiểu do cái trực giác của tibu hay là một lực đẩy vô hình nào đó khiến tibu dừng lại ngay trước bàn thờ... Nhìn và suy ngẫm...
Sao lại là hình Ta ruk ở trên tường nhỉ ?
Bà lão đang làm gì mà giờ này không ngủ? Còn ông lão đâu rồi, sao có một mình bả ở đó
Lẽ nào...
Rồi tibu nhìn xuống dưới, nơi vó mỏm đã nhỏ khắc tiếng phạn nhô lên, điện thoại thì hết pin, tibu cố gắng tiến sát lại đến viên đá, đưa tay mình ra, dùng ánh sáng của cái đồng hồ điện tử soi vào đó. Cố gắng đến mấy cũng không thể nào đọc được những dòng chữ đó.
Lần này, tinh mắt tibu mới để ý được trên đó có vài con số...
ЖИЙКСЩН
щчюяєїҐҐЖЄž
ĢģĦħčĄúéüĆĎĐ
23 Æ 12 ƙ 1957
29 Ħ 1 ɓ1958
Đọc mãi cũng chẳng hiểu, tibu quay trở lại chỗ ngủ, ráng nằm ngủ lại nhưng không thể nào chợp mắt được, mà hàng trăm cái suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu tibu lúc này.
Tự nhiên có mấy con số, nó ám chỉ điều gì nhỉ?
Khoảng thời gian đó là khoảng hơn 30 ngày. Nó có ý nghĩ gì vậy ta.
Rồi bất chợt một suy nghĩ hiện lên trong đầu tibu, tibu ngồi phắt dậy ngay lập tức tiến đến chỗ phiến đá dưới bàn thờ.
...
Tibu ngồi đó, miệng há hốc và trở nên khô không khốc, toàn thân trở nên bất động.!!!!..!!
Có bao giờ bạn gặp một nỗi sợ hãi đến tột cùng, khi mà tất cả các cơ trong cơ thể như không thể hoạt động được, mọi thứ trở nên đông cứng, trái tim đập nhanh đến mức nếu như không dừng lại thì nó sẽ nổ tung ra.
Trong tâm trí bạn giờ chỉ tràn ngập nỗi sợ hãi, chỉ mong sao thoát ra khỏi hiện tại càng nhanh càng tốt. Miệng bạn muốn hét lên thật to, nhưng lại không nói ra hơi được, tứ chi trở nên vô dụng và không cử động được.
Cái cảm giác đau buốt nơi sống lưng bắt đầu hiện rõ, nó kéo dài từ dưới lên trên đỉnh đầu, từng đốt một, từng đốt một. Cái nỗi sợ hãi như muốn xé toang mọi ngóc ngách trong cơ thể bạn, chui ra từ trong bộ óc vẫn còn đang bàng hoàng.
Ừ, bạn ước rằng phải chi lúc này có thể thoát ra được nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy toàn bộ cơ thể bạn, ước rằng bạn có thể hét thật to thật lớn để có một cách tay nào đó đưa ra nắm lấy bạn, truyền cho bạn chút ít dũng khí...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...