' Cha, ngày mai là ngày giỗ của mẹ...!'
Vương Đỉnh Hoa treo ngược người trên cây, chân bám vào nhánh cây nhằm để rèn luyện sức dẻo dai.
Cô thấy cha mình đi đến thì liền nói, nhưng chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông này ngắt lời.
' Mau tập luyện đừng làm ồn người khác.
'
' Nhưng không phải mỗi năm đều có một ngày quan trọng của mẫu thân con hay sao? Người cố tình quên hay là không nhớ thật? '
Vương Đỉnh Hoa tức tối không tập luyện nữa mà nhảy xuống đất, nhìn cha mình bằng gương mặt đỏ ửng vì lộn người xuống như vậy.
Vương Đỉnh Thất chau mày nhìn đứa con gái bắt đầu làm càn, ông kéo cô ra xa khu tập luyện để nói chuyện.
' Đây không phải là nơi để con gây chuyện! '
' Cha đừng đánh trống lảng, người thật ích kỷ khi suốt bấy lâu nay vẫn đem lòng hận thù mẫu thân con.
'
Vương Đỉnh Thất nhìn đứa con gái bỏ đi kèm theo lời nói " Vậy thì không cần nữa, sẽ tự mình con làm ".
Vương Đỉnh Hoa nói ông hận phu nhân mình? Đứa con này không biết rằng ông từ chối nhớ đến ngày giỗ ấy vì đó là ngày ông đau đớn nhất.
Ái Như_ phu nhân của ông đã kém may mắn như thế nào khi vừa sinh Vương Đỉnh Hoa là bà cũng phải ra đi vì kiệt sức, sức khoẻ của Ái Như vốn đã rất kém nhưng lại đau đẻ giữa đêm đông và dồn hết bao nhiêu sức lực để muốn cho con mình chào đời một cách nhẹ nhàng.
Vương Đỉnh Thất bế con gái trên tay nhìn vợ mình ra đi khi chưa nói một lời từ biệt nào, ông sợ khi nói ra sự thật này Vương Đỉnh Hoa sẽ hận thù chính bản thân mình.
Vương Đỉnh Thất đã phải đau khổ như thế nào khi từ giờ sẽ phải sống trong cảnh đơn chiếc, gà trống nuôi con thật khổ cực.
Vừa là người cha cũng vừa là người mẹ, Vương Đỉnh Thất hận vì phu nhân ông ra đi không nói một lời nào để an ủi, xoa dịu nỗi lòng nhưng sự yêu thương, sự nhớ nhung nó như xé rách tâm can, trái tim của Vương Đỉnh Thất.
Ngày đêm ông nhớ về vợ, nhìn Vương Đỉnh Hoa lại nhớ đến người phụ nữ xinh đẹp, kiều diễm nhưng lại kém may mắn kia.
Nhưng ông trời cũng thương ông khi cho Vương Đỉnh Hoa nhan sắc giống hệt mẹ mình, có đôi lúc Vương Đỉnh Thất tưởng chừng đó là phu nhân mình nhưng cũng nhờ vậy mỗi ngày ông nhìn Vương Đỉnh Hoa cũng làm cho ông vơi đi một phần nhung nhớ về người vợ đã khuất kia.
Vương Đỉnh Hoa với tâm trạng tức tối mà bỏ đi, gương mặt đầy vẻ khó chịu và không ngừng trách mắng người đàn ông kia là một người vô tâm.
Lo đá những hòn gạch dưới đất nên đã đâm sầm vào ai đó, Vương Đỉnh Hoa hốt hoảng khi biết đó là công chúa điện hạ.
' Ngươi làm cái trò gì vậy hả? '
Cô mau chóng đỡ người này đứng dậy vì nhỡ có ai thấy được thì đầu lìa khỏi cổ ngay lập tức.
Vương Đỉnh Hoa còn muốn làm quan võ nữa cơ.
' Ta xin lỗi, thật vô ý quá mong công chúa bỏ qua.
'
Nhìn người trước mặt cúi người nhận lỗi, Lưu Tuyết Khuê bật cười vì sự biến hoá khôn lường mỗi ngày mỗi thái độ của Vương Đỉnh Hoa.
' Ngươi thật đa dạng '
Cô đi theo người kia mà hỏi chuyện.
' Hả? Là sao? '
Lưu Tuyết Khuê lắc đầu, nhớ ra điều gì đó nên hỏi " Hình như ngươi bực tức điều gì thì phải!? "
' À..
cũng không có gì '
' Ngươi định giấu ta à? '
Vương Đỉnh Hoa bị người này chặn đường mà giật mình.
' Ta..
chuyện của gia đình thôi '
Lưu Tuyết Khuê gật gù bèn ra lệnh.
' Ngày mai ngươi đến cung ta có việc cần ngươi làm '
' Thật ngại quá, ngày mai ta bận việc rồi! '
Vương Đỉnh Hoa gãi đầu không biết từ chối như thế nào, ngày mai không phải là ngày giỗ của mẫu thân cô hay sao?
' Ngươi dám...!'
' Thật ra ngày mai là ngày giỗ của mẫu thân ta, ta cần phải có mặt '
Lưu Tuyết Khuê nghe được lý do của người này liền dịu xuống " Mẫu thân ngươi mất khi nào? "
' Từ khi ta sinh ra.
'
Vương Đỉnh Thất lại không biết rằng cô vốn đã hiểu sự đời từ sớm, bản thân nghi vực mình là nguyên nhân mẹ mình ra đi nên muốn chắc chắn hơn Vương Đỉnh Hoa đã phải tìm bằng được bà mụ đã đỡ đẻ cho mình để hỏi chuyện, khi nghe bà mụ nói phu nhân của tướng quân Vương Đỉnh ra đi trong đêm khi sinh xong thì Vương Đỉnh Hoa đúng như dự đoán cô đã tự trách mình, ngày nào cũng trách mình vì là nguyên nhân dẫn đến cái chết của mẫu thân.
Có lúc cô còn mong mình không sinh ra cõi đời này để không phải mạng đổi mạng như vậy.
Nhưng Vương Đỉnh Hoa cứ ngỡ phụ thân mình hận bà là vì để ông cực khổ gánh vác hết tất cả, Vương Đỉnh Hoa hiểu hết tất cả mọi chuyện nhưng lại không thể nào hiểu được nỗi lòng của người khác.
Nhìn thấy gương mặt nghĩ ngợi có chút buồn lòng của người kế bên, Lưu Tuyết Khuê thở dài " Ta xin lỗi "
' H..Hả? '
Vương Đỉnh Hoa bất ngờ khi nghe vị công chúa này nói câu đấy.
Thật ra cho dù là ai đi chăng nữa nhưng địa vị thấp hơn và mặc cho là bị đổ oan hay đánh đập sắp chết thì cũng tự chịu.
Đối với người trong chốn hoàng cung câu nói đấy dường như bị lãng quên mất rồi, nhưng khi nghe người này nói Vương Đỉnh Hoa có chút lạ lẫm.
' Ngươi bất ngờ cái gì? Ta vốn dĩ cũng chỉ là một người bình thường, đủ minh mẫn để biết đúng sai '
' Nhưng vốn dĩ chuyện này không phải lỗi do ngươi nên không cần ngươi nói câu đấy.
'
' Nhưng ta thích như vậy! Ta không muốn bị những quy củ làm cho nhoè đi bản năng của một con người '
Vương Đỉnh Hoa thầm thán phục vị công chúa này, cứ cho rằng được là người trong hoàng cung là điều may mắn nhất mà thượng đế đã ban cho, nhưng nếu không biết giữ mình thì sẽ bị chính cái quyền thế ấy cai trị lại con người chúng ta.
Đã biết bao nhiêu người đã mất đi bản chất mà tha hoá, bay màu thành một người chỉ biết đến quyền lợi bản thân mình.
' Vậy ngày mai ngươi về nhà hay sao?'
' Ta không, ta đến mộ của mẫu thân '
' Vậy ngươi bắt buộc phải ra khỏi cung? '
Đến đây, Lưu Tuyết Khuê dần gấp rút hơn.
Vương Đỉnh Hoa chỉ kịp gật đầu thì đã bị người này kéo vào trong một góc như thể rất bí mật.
' Cho ta đi theo ngươi! '
Vương Đỉnh Hoa trợn mắt bất ngờ, chuyện này quả thật là chưa bao giờ cô dám tính tới.
Xuất cung cùng với một vị công chúa? Nếu như vậy là phạm luật hoàng cung và sẽ bị trừng phạt, không chừng sẽ bị chém đầu chứ chẳng chơi.
Cô từ chối mà lắc đầu.
' Thật xin lỗi, ta không thể! '
' Ngươi sợ cái gì chứ? Chả phải ngươi rất giỏi võ công hay sao? Mới hôm qua còn khoác lác cơ mà!? '
' Nhưng đối với ta thôi, còn ngươi là con của hoàng đế, nghĩa là công chúa điện hạ.
Ta không thể làm việc này! '
Vương Đỉnh Hoa lại từ chối, cô bỏ đi để người này từ bỏ ý định kia nhưng quả thật Lưu Tuyết Khuê khi muốn thứ gì đó nhất quyết phải làm cho bằng được.
Nàng đi đến kéo cô về chỗ cũ.
' Ta..
lần đầu tiên phải hạ mình với một ai đó, xem như ta cầu xin ngươi.
'
Vương Đỉnh Hoa hết lần này đến lần khác làm cho bất ngờ về vị công chúa này.
Rốt cuộc còn điều gì thú vị ở Lưu Tuyết Khuê nữa chứ?
Nhìn tay mình được người kia nắm chặt mà cầu xin, cô tránh đi đôi mắt long lanh làm nũng kia mà thở dài.
Vương Đỉnh Hoa rốt cuộc cũng bị thuyết phục bởi chính nhan sắc này rồi.
Không ai có thể vượt qua khỏi ải mỹ nhân cả, thật đúng!
' Được rồi, có lẽ việc này còn nguy hiểm hơn việc ra chiến trường.
Ta tin chắc là vậy!! '
Lưu Tuyết Khuê vui vẻ mà tươi cười, cô liền bị người này ôm chặt lấy làm tim đập liên hồi.
Vương Đỉnh Hoa sợ rằng mình không chịu đựng nỗi sự đáng yêu này nên đã đẩy người Lưu Tuyết Khuê ra, cô ho khan mà đưa yêu cầu cần công chúa phải đáp ứng để thuận việc trốn khỏi cung..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...