Hồi Mộng [bác Chiến]

Bầu trời của màn đêm thật trống trải thật yên lặng lại càng làm cho tâm hồn con người càng thêm nặng trĩu hơn,bầu trời của đêm nay không có nỗi một ngôi sao nhỏ nào chỉ duy nhất là một vầng trăng khuyết ngay cả trăng còn có ngày tròn ngày khuyết thì làm sao đời người chỉ có toàn niềm vui,đời người ai mà chẳng trải qua hỉ nộ ái ố chẳng có gì gọi bằng hai chữ vẹn toàn cả.

Vầng trăng đêm nay sao lại giống với cuộc sống của anh vậy xung quanh là một màn đêm quay quanh không một điểm sáng càng khiến lòng người  thêm cô đơn lạnh lẽo biết bao,và thêm vầng trăng khuyết kia chắc điểm khuyết kia chính là hắn người mà anh hy sinh mặc kệ đau đớn,mặc kệ cuộc sống có tệ bạc với anh bao nhiêu nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn mọi sự đau thương dường như chẳng là gì cả.

Có lẽ khi yêu con người sẽ không còn là chính mình nữa,quên bản thân là ai cứ mãi chạy theo phía sau lưng người kia.Chờ đợi một thứ gì đó là hy vọng, là chờ mong nhưng cuối cùng lại nhận lại được gì là sự vô tâm,tàn nhẫn,chán ghét từ chính người mình đặt trọn tâm tư đúng là ngốc quá mà.

Nhưng tại sao biết yêu là đau là khổ nhưng anh lại cố chấp yêu như vậy,có phải khi chịu quá nhiều vết thương thì dù có chịu thêm bao nhiêu lại hóa bình thường hay không đó chính là câu hỏi mà chẳng có lời giải đáp.

Thời tiết ngoài kia càng ngày càng lãnh lẽo hơn lòng người lại rơi vào vô vàng tâm tư.Tiêu Chiến khẽ run người ngọn gió thổi qua ô cửa sổ lạnh thật sự rất lạnh nhưng đó có là gì khi lòng người càng lạnh lẽo hơn.

Bất chợt giây phút này cánh cửa phòng mở ra đánh tan dòng suy nghĩ của anh.Là hắn người làm anh biết cái gì gọi là yêu và gọi là đau.Hắn thấy tiết trời đã lạnh mà sao anh lại mặc một chiếc áo mỏng,lại còn đứng ngoài ô cửa sổ bỗng trong giây phút này lòng có chút chua xót khi dáng người anh lại càng ngày càng gầy gò hơn vậy chứ,hắn thấy vậy tiến đến gần và cất giọng hỏi:

"Tại sao trời lạnh thế này anh còn đứng đây làm gì mới vừa khỏi bệnh lại muốn chết nữa sao"

Tại sao vẫn là lời nói đó quan tâm lại chẳng giống quan tâm hận lại chẳng ra hận đây là cảm giác gì vậy chứ, đúng là hắn không giỏi trong việc cho người ta hy vọng trong một câu nói lại thể hiện được cả hai xúc cảm nữa vời trước là quan tâm nhưng lại rất nhanh đẩy lùi sự khác thường của bản thân bằng câu nói tiếp theo thật sự rất lợi hại.

Chính hắn cũng muốn biết tâm tư của bản thân ra sao,rõ ràng lúc nãy là muốn quan tâm nhắc nhở anh nhưng do cái gì đã chi phối hắn hận thù sao vốn dĩ không phải thứ chi phối hắn chính là lương tâm của hắn đối xử tệ với anh giờ quan tâm liệu có muộn không.

Hận thù chỉ là một bức tường do chính hắn dựng lên để hận anh,ghét anh nhưng dù nó có cao vạn trượng thì hiện giờ chắc cũng đã đỗ mất rồi vì hắn biết tâm hắn đã thật sự động vì anh rồi.

"Tôi cũng rất muốn rời khỏi thế giới này nơi không thuộc về tôi nhưng lại khó đến vậy"

Từ lúc hắn xuất hiện anh chưa từng nhìn hắn dù một lần chỉ lặng lẽ nhìn bầu trời đêm và trả lời hắn.Đột nhiên có một bàn tay nắm chặt bả vai anh xoay người anh lại hắn nói:


"Anh hận tôi đến mức tự tử chết đi dùng cách như vậy để rời khỏi tôi hay sao"

"Vậy cậu muốn tôi phải làm gì trong tình cảnh hiện tại cam chịu sao.Chỉ có cách duy nhất là tôi chết đi cậu sẽ nhẹ lòng và tôi cũng vậy"

Nói ra lời này tim anh đau lắm có mấy ai lại ngu ngốc cam tâm cho bản thân chết đi kia chứ,trong khi lòng anh trái tim anh lại tồn tại hình bóng của một người thì điều ấy lại càng không thể.

Nhưng sống để làm gì khi tâm đã chết trong khi đó người anh yêu cũng muốn như vậy thì anh chọn cách chết đi là để toại nguyện cho cả hai.

"Nhưng tôi lại không muốn như vậy vì hình như tôi đã...."

Lời nói vừa đến đây lại chẳng thốt nên lời,hắn muốn nói dường như hắn đã thay đổi rồi dường như hận thù đã chẳng còn quan trọng nữa,chính thù hận đã một lần muốn đem anh đi hắn không thể vì điều này mà một lần nữa mất đi anh hắn không muốn không muốn nữa.

Đúng là ông trời đã thật sự nhân nhượng cho hắn vô số lần đưa anh đến bên hắn một lòng một dạ yêu hắn,cái gì mất đi rồi mới biết trân trọng ông trời lại một lần nữa nhân nhượng mà không mang anh đi còn cho hắn nhận ra bản thân mình vì điều gì mà muốn giữ người này bên cạnh,điều này chắc hắn đã nhận ra từ lâu nhưng một mực cố chấp dùng lý trí mà áp đặt trái tim nhưng rồi cuối cùng cũng bị trái tim đánh bại mà thôi.

"Cậu thế nào"

Anh khẽ nhíu mày khó hiểu sao hôm nay hắn lạ vậy dường như có gì muốn nói nhưng lại ngập ngừng,chắc từ trước đến giờ thì đây là lần đầu hắn không nặng lời không dùng giọng nói máu lạnh mà nói với anh làm anh lại có chút không quen.

Chính giọng nói và những lời nói máu lạnh đó lại khiến anh yêu hắn yêu một cách điên cuồng nhưng cuối cùng yêu hắn lại chẳng được bên hắn mà toàn đau thương cùng tự trách.

"Không có gì tôi lại muốn hỏi anh thái độ của anh với Tuệ Nhi lúc sáng là sao"


"Tôi thì có thể có thái độ gì được chứ vậy cậu muốn nói với người cậu yêu tôi là gì là một món đồ chơi hay là bạn tình"

Vương Nhất Bác nghe lời này xong dường như mọi sự ôn nhu lúc nãy đã bị đánh mất hoàn toàn.Lúc nãy anh nói gì chứ bạn tình sao hóa ra anh chỉ xem cả hai là bạn tình thôi sao,gương mặt lúc này đã có chút đỏ vì tức giận,hắn không chịu được mà kéo mạnh anh về phía mình đẩy anh ngã xuống giường hắn nói:

"Xem ra sức khỏe anh hồi phục rất tốt và cũng rất mạnh miệng xem ra lâu rồi tôi không dạy dỗ anh nên không còn xem tôi ra gì nữa"

Vừa dứt câu hắn đã nhanh chóng nằm đè lên người anh,chiếm lấy môi anh hôn một cách điên cuồng dường như muốn hút hết dưỡng khí của người kia đến khi anh không còn thở nỗi nữa mới luyến tiếc mà rời đi.

"Cậu...cậu định làm gì"

"Dư thừa đây cũng chẳng phải là lần đầu anh còn dùng lời nói ngây thơ đó hỏi tôi"

"Nhưng..."

Hắn lại một lần nữa chiếm lấy môi anh bàn tay không yên phận cởi từng cúc áo trên người anh.

"Tôi không muốn cậu đừng mà...tôi"

Lúc này dường như tia lý trí còn lại cũng đã bị người kia đánh đỗ.Một ngón,hai ngón,ba ngón tay của hắn một đường tiến thẳng vào nơi tư mật của anh,bình thường hắn sẽ không làm như vậy mà sẽ dùng thứ kia mà đâm thẳng vào nhưng lần này lại khác hắn sợ làm anh đau.

Hắn nhẹ nhàng luân động làm khoái cảm trong anh càng dâng cao hơn anh cố cắn chặt môi mình không để phát ra những âm thanh xấu hổ kia.


Vương Nhất Bác không kiềm chế được nữa mà rút tay mình ra dùng cự vật nhắm ngay cửa huyệt không kiên dè mà tiến vào.Tiêu Chiến không chịu nỗi nữa phía dưới dường như đã rách rồi đau đớn cùng khoái cảm lẫn vào nhau khiến anh không kiềm được mà nói với hắn:

"Xin cậu....dừng lại ....dừng lại đi tôi thật sự không chịu được đau...đau lắm"

Vương Nhất Bác từ nãy đến giờ vẫn luôn nhẹ nhàng luân động vì không muốn làm anh đau.Nhớ lại những lần trước hắn rất mạnh bạo không nghĩ đến anh chỉ biết có bản thân lúc đó anh có cầu xin hắn cũng chẳng quan tâm chắc khi đó anh đau lắm tại sao hắn có thể tệ đến vậy chứ.Một cỗ chua xót cùng đau lòng bây giờ hắn đã cảm nhận được phần nào nỗi đau mà anh phải chịu.

Trong phút chốc khẽ hôn lên trán anh lao đi giọt nước mắt trên khóe mắt anh hắn khẽ nói:

" Ngoan cố chịu một chút lát nữa sẽ hết đau,nghe lời tôi"

Bỗng chốc sự đau đớn của anh bị đánh tan vì lời nói đó rất dịu dàng đầy sủng nịnh chỉ cần có như vậy dù đau đến mấy anh cũng cam lòng.

"Ưm ...cậu chậm lại...chậm lại một chút"

Hai người cứ như vậy quấn lấy nhau không rời không còn đau đơn về thể xác lẫn trái tim như trước kia.

Sáng hôm sau

Ánh nắng chiếu rọi vào một căn phòng ở đó có hai người ôm nhau ngủ say nét mặt cả hai đều rất mệt mỏi.

Hàng mi người kia khẽ động Tiêu Chiến tĩnh dậy đã cảm giác được có người ôm mình phía dưới những cơn đau nhói lại truyền đến.Anh dời tầm nhìn của mình về phía người kia ngũ quan tinh xảo thật đẹp,anh đưa tay chạm vào các điểm trên mặt hắn lòng âm thầm hạnh phúc.

"Đã sờ đủ chưa"

Bỗng nhiên nghe giọng cậu làm anh có chút ngượng và xấu hổ bị phát hiện rồi.

"Cậu...cậu dậy từ lúc nào"


"Không lâu đủ để thấy hết những gì anh làm với tôi"

"Tôi....tôi...không làm gì hết"

Nói xong anh nhặt lại quần áo chạy thẳng vào nhà vệ sinh bỏ lại hắn chỉ biết phì cười trước hành động đáng yêu này của anh.Hắn cũng mặc lại quần áo trở về phòng vệ sinh cá nhân đi xuống lầu thì đã thấy anh đang bận nấu món gì đó định tiến lại gần thì có một giọng nói gọi cậu lại.

"Nhất Bác chào buổi sáng"

Lăng Tuệ Nhi đi đến phía hắn hôn lên má hắn làm hắn giật mình còn anh thì chứng kiến cảnh tượng đấy lòng lại nhói lên rồi.

"Nhất Bác tối hôm qua em có đến phòng tìm anh nhưng không thấy anh đã đi đâu vậy"

Nghe đến đây một người lại tự đắt vì chuyện tối qua còn người kia mặt đã đỏ lên hết cả rồi.

"Tối qua anh có việc đại sự cần giải quyết nên cùng Tiêu Chiến bàn việc cả đêm"

"Ra là vậy"

Lăng Tuệ Nhi chỉ cười rồi ngồi xuống ghế chợt nhớ gì đó cô quay sang hỏi hắn:

"À Nhất Bác về chuyện kết hôn anh nghĩ đến đâu rồi hôm nay là tròn 5 tháng anh nói hôm nay sẽ cho em câu trả lời"

Vương Nhất Bác lúc này đã thật sự lo lắng anh nghe hết tất cả rồi có hiểu lầm hắn không ánh mắt hắn vẫn luôn đặt lên người anh.Còn anh tim lại đau từng hồi kết hôn sao anh lại là kẻ thứ ba trong tình cảm của họ đau thương lại hoàn đau thương rồi.

Một người đã động tâm biết bản thân yêu ai cần ai,một người vì yêu mà lại tiếp tục đau khổ tột cùng liệu họ có đánh mất thứ tình yêu đó dòng thời gian chẳng chờ ai bao giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận