Lãm đứng đợi tiểu đồng sắp xếp mọi việc. Trong đầu thầm nghĩ ngợi một lúc. Lê Tuân là một trong các đồng nghiệp của chàng, người từng bảo với chàng rằng Mai Vương khó tính lắm và chàng ta sẽ không bao giờ thi tuyển vào phủ của ông ta đâu. Hay thật, và giờ thì chàng gặp chàng ta ở đây.
Lãm đưa mắt quan sát các vị công chức khác. Lẫn giữa bể người ấy, có một vài gương mặt thân quen. Họ đều là đồng nghiệp cũ hoặc là đối thủ thuở trước. Tính ra thì số công chức đạt chất lượng hàng đầu ở Thần giới cũng chẳng có bao nhiêu. Đâu dễ dầu gì để đạt được số điểm kinh nghiệm cao chót vót mà Mai Vương yêu cầu chứ? Vậy mà hội tụ về đây cũng đến tận sáu mươi con người. Có lẽ họ là những nhân tài nổi bật nhất của Thần giới hiện tại rồi.
Ban đầu, Lãm đã có chút chủ quan. Chàng nghĩ rằng Mai Vương khó tính như thế lại còn yêu cầu cao, hẳn là không có mấy ai tham dự kỳ tuyển dụng này đâu. Chính vì thế, thay vì đến sớm hơn hai ngày chàng chỉ đến sớm hơn một ngày. Lãm đã cho rằng chàng sẽ là người đến sớm nhất. Chắc chắn không ai đến sớm hơn chàng nữa.
Nào ngờ Lãm lại là người đến muộn nhất. Hơn nữa số lượng đối thủ lại lớn như vậy, tính cạnh tranh thật khốc liệt. Lãm nhớ đợt chàng thi tuyển vào phủ của Nguyệt Vương, số lượng đối thủ cũng không nhiều như thế. Thuở ấy chàng chỉ phải thi tài với hơn ba mươi người. Mặc dù Nguyệt Vương cũng là một trong những vị Vương nắm quyền lực lớn ở Thần giới. Ngài ấy là họ hàng của Hùng Duệ Vương.
Từ đó có thể thấy, tầm ảnh hưởng của Mai Lang Vương ở Thần giới là vô cùng to lớn. Dù ngài ấy nghiêm khắc, dù tiếng khó đồn xa nhưng vẫn có biết bao nhân tài khao khát được làm việc dưới trướng của ngài. Điều này cũng không có gì quá khó hiểu, chẳng ai cho họ được nhiều lợi ích như Mai Lang Vương. Làm việc với ngài dù phải chịu áp lực nhưng tiền tài và danh vọng đầy ắp. Địa vị của Mai Lang Vương lại vững chắc như thái sơn. Ngài chính là một chỗ trú thân êm ấm và an toàn.
Lãm nghĩ ngợi đến đây thì tiểu đồng đã an bài xong mọi việc, nó tiến đến, cúi người và mời chàng an tọa. Lãm dời gót đến ghế thái sư, ngồi xuống. Lê Tuân đưa chén trà sang, Lãm chân tình nhận lấy. Lãm uống hết chén trà đó thì Lê Tuân lại trao cho chàng một miếng trầu. Lãm từ tốn thưởng thức trầu, Lê Tuân liền vỗ vai chàng, cười lớn:
- Anh bạn, sao đến trễ thế? Bọn này đã đến đây từ hôm kia đấy!
Lãm cười gượng, đáp khéo:
- À... Nhà có chút việc gấp nên phải nán lại giải quyết.
- Thế à?
Lê Tuân cười cười.
Lê Tuân là cư dân gốc của Thần giới. Chàng ta xuất thân từ một danh gia vọng tộc. Dù vậy, cha mẹ chàng không phải là thần tiên mà chỉ là cư dân bình thường. Trong tộc cũng không có ai đi theo con đường rèn luyện thành thần cả.
Vì là một cậu ấm nên Lê Tuân luôn mặc loại trang phục may bằng lụa tiên. Chàng ta lúc nào cũng xuất hiện với vẻ ngoài bảnh bao sáng láng. Lê Tuân thích mặc áo dài màu hoa đậu biếc. Trên bề mặt gấm dệt kín những họa tiết chữ vạn. Cách ăn mặc ấy cầu kì hơn Lãm hẳn. Lãm thì không dám mặc lụa tiên, chỉ dám mặc vải lụa bình thường. Chàng mặc quen áo dài màu xanh sẫm. Hàng đặt ở hiệu may gần nhà. Lãm thường mua hàng tá mét vải rồi gửi cho nhà may ấy, đặt hàng chục bộ áo hệt như nhau. Cứ thế mặc hết cả năm. Năm sau lại mua vải rồi đặt lô lốc áo khác.
Dung mạo của Lê Tuân cũng khôi ngô. Cư dân Thần giới luôn có vẻ ngoài ưa nhìn như vậy. Lê Tuân sở hữu mặt vuông chữ điền với đôi mày thanh nhã uốn lượn. Mày của chàng ta không đậm và dày, ngược lại mềm mại thanh thoát như một đoạn thảo mộc. Mắt của Lê Tuân hẹp và kéo dài, đuôi mắt hướng xuống, mâu quang đen tuyền. Chàng lúc nào cũng toát lên vẻ điềm đạm, thanh tĩnh.
Tuy bề ngoài trông có vẻ nho nhã kiệm lời như thế nhưng kì thực, Lê Tuân là một người có khiếu hài hước. Chàng ta rất giỏi pha trò. Thuở xưa khi còn làm việc chung, mỗi lần mọi người bị áp lực công việc làm cho căng thẳng là Lê Tuân lại xuất tài bông đùa của mình ra, khiến ai cũng phải bật cười. Sự nặng nề trong lòng tan biến.
- Đến đây từ sớm, hẳn là anh bạn đã gặp Vương rồi?
Lãm hỏi.
- Ừ, gặp rồi. Một lần duy nhất.
Lê Tuân gật đầu.
- Nói rõ hơn xem nào.
- Cách đây ba hôm, sau khi nhận được thư thông báo, tôi đã lên đường đến Mai phủ ngay.
Lê Tuân hồi tưởng.
Khi chàng ta đến nơi, trong sân của Mai phủ đã có hơn chục người đợi sẵn. Tiểu đồng của phủ dường như rất bối rối, có vẻ chúng không lường trước được việc họ đến sớm như vậy. Nhân sự của phủ lại không nhiều. Mai Vương danh tiếng lẫy lừng là thế mà chỉ nhận giáo dưỡng có năm tiểu tiên đồng. Thành ra các tiểu tiên đồng đã phải chạy đôn chạy đáo tất bật để an bài chỗ ở cho họ.
Các tiểu đồng bố trí cho mọi người ở nhà phải, Lê Tuân cũng có một căn phòng bên gian năm. Thời gian càng trôi qua thì số người đến Mai Phủ càng nhiều. Đến khi ngày hoàn toàn sụp xuống, tất thảy công chức vượt qua vòng sơ loại trừ Lãm đã có mặt ở phủ cả rồi. Các tiểu đồng lại bày giường tre ra sân để làm nơi cho mọi người hội họp trò chuyện với nhau.
Ngồi trên giường tre, Lê Tuân và những người khác cứ đánh mắt về phía nhà chính mãi. Dù ở đây cũng được hơn nửa ngày rồi nhưng họ chẳng thấy bóng dáng Vương đâu. Ở cổng chốc chốc lại có vài vị Thần gốc, vài vị Vương hạ cố. Thậm chí họ còn nhìn thấy cả Phù Đổng Thiên Vương, người mà họ chưa bao giờ được diện kiến. Phù Đổng Thiên Vương cưỡi ngựa sắt vào thẳng sân nhà. Khi đến bên thềm nhà chính, ngài mới xuống ngựa và đi vào trong. Lúc đi ngang qua họ, ngài có đánh mắt liếc họ một lần. Dung mạo của Thiên Vương thật xuất chúng. Uy thế bức bách, khiến Lê Tuân và những người khác không dám ngẩng đầu, chỉ có thể lập cập quỳ lạy bái chào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...