Nhiệm vụ đó rốt cuộc được giải quyết khá nhanh gọn. Bọn phản loạn đã tự tiêu diệt lẫn nhau làm cho thế lực suy yếu. Sau khi trở về từ tâm địch, Vương không vội ra tay tấn công chúng ngay. Ngài cử trinh sát để mắt đến chúng. Khi mâu thuẫn nội bộ yên ắng hẳn, phe chiến thắng trong cuộc thanh trừng bảo toàn được một ít lực lượng. Chúng mở tiệc ăn mừng và say sưa hoan ca. Đúng lúc ấy Vương hạ lệnh tấn công. Lực lượng mỏng cùng với việc bị tập kích bất ngờ khiến chúng không kịp trở tay. Bọn phản loạn bị triệt hạ. Thủ lĩnh bị bắt sống. Vương giải chúng về Cổ Loa giao cho các Quan Lang tra khảo.
Nhiệm vụ kết thúc và mọi người quay về Mai Phủ. Công việc trở về như thường nhật nhưng Lãm đã thay đổi. Chàng cởi mở hơn, không còn kiêng dè gì Vương nữa, chàng thoải mái bộc lộ con người chân thật trước ngài.
Trong mắt Mai Lang Vương, Lãm ban đầu là một quan văn lễ độ và cần mẫn. Tuy hơi nhát gan một chút nhưng có tầm nhìn xa trông rộng, năng suất làm việc không tồi. Chàng khá hài lòng về chân phụ việc này. Mai Lang Vương đang có ý định cất nhắc Lãm lên làm tham mưu.
Thế quái nào, sau chuyến đi đến Thần giới Campuchia, tên Lãm như thể đã lột xác. Hắn không còn lễ độ và ngoan ngoãn nữa, ngược lại trở nên lắm lời và đáng ghét vô cùng. Hắn thường hay móc mỉa châm chọc chàng. Tựa như rằng nếu không khích bác chàng một ngày thì hắn sẽ ngủ không ngon vậy.
Hắn cũng không im lặng khi bị tống cho hàng đống việc nữa. Hắn thằng thừng giãy nảy và thét vào mặt chàng: "Đồ lão chủ hung thần ác sát! Chuyên bốc lột sức lao động!". Hắn thậm chí còn ngang nhiên đòi tăng lương. Đôi khi có một số công việc hắn giải quyết không hết, hắn liền cười xán lạn mang đến trả cho chàng nhờ chàng xử lý hộ.
Mai Lang Vương không còn nhìn thấy chân phụ việc vâng lời và lễ độ của mình nữa. Thay vào đó, chàng nhìn thấy một tên dở hơi, lắm mồm, chuyên gia móc mỉa, làm việc chẳng được bao nhiêu mà miệng thì luôn đòi tăng lương.
Dù vậy... Sử Quân nói với chàng rằng Lãm đã hòa nhập hơn xưa. Mai Lang Vương lặng yên không trả lời Sử Quân, chàng chỉ âm thầm quan sát Lãm. Quả thật hắn trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, đáy mắt không còn ẩn chứa nỗi buồn mênh mang nữa. Hắn cười nhiều hơn, thoải mái bộc lộ bản thân, dần xem chàng và Sử Quân, cùng các thành viên Mai Phủ như người một nhà.
Mai Lang Vương thở ra nhẹ nhõm, cười trầm ngâm. Thế cũng tốt thôi, chỉ cần hắn cảm thấy thoải mái là được. Như chàng đã nói ngay từ ban đầu với hắn, thuộc hạ của chàng thì cũng như anh em đồng đội của chàng. Giữa chàng và các thuộc hạ khác chưa bao giờ tồn tại quan hệ chủ tớ rạch ròi. Thế nên giữa chàng và Lãm càng không tồn tại quan hệ như vậy.
Kể từ ấy, Lãm và Mai Lang Vương trở thành tri kỉ ngầm. Bất cứ chuyện gì hai người cũng có thể bàn luận cùng nhau. Họ thường ngồi ở giường tre trước hiên nhà trái uống trà vào buổi sớm và trò chuyện công việc cuộc sống. Hiển nhiên người nói phần nhiều là Lãm còn Mai Lang Vương chủ yếu ậm ừ.
Thật ra không phải Mai Lang Vương ngại nói chuyện cùng Lãm. Chàng rất thích bàn luận với hắn, vì thích nên họ mới có thể đàm đạo một thời gian dài như vậy. Chỉ là Mai Lang Vương không quen nói nhiều. Chàng rất kiệm lời. Chỉ khi nào động đến vấn đề quan trọng, không thể không giải thích kĩ thì chàng mới lên tiếng đối đáp dài dòng. Còn những vấn đề đơn giản, thường nhật, chàng sẽ lắng nghe và thi thoảng à ừ để đối phương biết rằng chàng đang chú tâm vào cuộc trò chuyện.
Có một hôm, Lãm bộc bạch cho chàng về quá khứ của hắn. Bấy giờ Mai Lang Vương mới hiểu tại sao trong mắt hắn luôn chứa đựng nỗi buồn. Lãm bảo rằng khi ấy hắn cảm thấy rất bế tắc. Cảm thấy rõ rệt cuộc đời mình như con vụ bị người ta thao túng. Hắn sống mà không có chút hi vọng gì, tâm trí chìm trong ngột ngạt quẫn bách. Mỗi ngày thức dậy hắn đều cảm thấy lồng ngực nặng nề như bị một tảng đá lớn đè lên.
Nhưng kể từ khi hắn đến Thần giới, được nhìn mọi thứ từ một không gian rộng lớn hơn thì hắn mới hiểu cuộc sống không phải như hắn vẫn nghĩ. Thế giới mà hắn từng sống ấy, thế giới ngột ngạt và đen tối ấy sau cùng cũng chỉ là một giai đoạn của lịch sử mà thôi.
Không gian thời gian như sợi dây bất tận, trải dài, trải dài mãi. Chiến tranh, đau thương, tham vọng, quyền lực, rồi thì cũng bị thổi bay, bị cuốn mất. Một triều đại lẫy lừng như thế nào thì rồi cũng chỉ đóng một vai trò nhất định trong lịch sử. Khi vai trò đó hết, mọi thứ sẽ kết thúc và ai rồi cũng bị vùi vào ba tấc đất. Tranh đoạt bon chen trong phút chốc đều hoang tàn. Những lễ luật mà người ta theo đuổi trong thời buổi ấy rồi sẽ trở thành hủ tục bị bãi bỏ ở thời đại sau.
- Đó là chọn lọc tự nhiên.
Mai Lang Vương nhẹ nói. Chàng lướt tay qua khoảng không, lập tức một mặt nước trong trẻo hiện ra. Bên trong dao động hình ảnh của biết bao không gian. Không gian trong mặt nước khi là một trận chiến đẫm máu, khi là đô thị với những tòa nhà cao chọc trời. Chàng nhìn vào tấm gương và bảo Lãm.
- Thế giới này tồn tại vô cực thời không. Nơi xác phơi đầy đồng trong thời gian này có thể trở thành phố thị nhộn nhịp trong thời gian sau. Xã hội luôn tiến về phía trước, nó có quy luật riêng của nó. Thế hệ mới tốt hơn sẽ thay thế cho thế hệ cũ lạc hậu. Không thể cưỡng lại được. Thật ngu ngốc khi cứ cố níu giữ những thứ cổ hủ, hoen gỉ. Cứ mơ màng tin vào chúng một cách mù quáng mà không biết tự tỉnh giác.
- Con người là một sinh vật kì lạ, họ mở ra mọi chân trời rồi cũng tự họ bịt mất mọi chân trời. Khi họ không muốn cố gắng, họ gán mọi mơ ước vào một thực thể siêu nhiên nào đó và cầu mong thực thể ấy sẽ giúp đỡ họ. Và rồi, họ gọi những thực thể ấy là thần linh.
Mai Lang Vương cười lắc đầu.
- Tự họ ban cho chúng ta quá nhiều quyền năng. Họ thờ cúng và quỳ lạy chúng ta mỗi ngày, mong sao chúng ta sẽ dùng tha lực mà phổ độ họ. Điều đó thật vô nghĩa. Chúng ta cũng như họ, chỉ là một nhóm sinh linh cùng tồn tại trong vũ trụ này. Có điều chúng ta tồn tại ở chiều không gian khác. Chúng ta cũng có công việc của mình, có khó khăn của mình. Chúng ta không có quyền can thiệp vào cuộc sống của họ. Chúng ta không hề có phép thần thông gì cả, cũng như họ, chúng ta bị các quy luật tự nhiên chi phối. Thần lực mà chúng ta có cũng giống như năng lượng mà họ nhận được từ thức ăn hay nước uống thế thôi. Thần lực không thể giúp chúng ta hóa đá thành vàng hay tạo nên những điều kì vĩ bằng một cái phẩy tay. Thần lực là sức mạnh chúng ta nhận được từ vũ trụ thông qua việc thiền định. Nhưng sức mạnh ấy có giới hạn. Chúng ta buộc phải tuân thủ các quy tắc khắt khe thì mới gìn giữ được nó.
- Đúng là ở trong thế giới đó rồi bước sang thế giới này, tâm trí tôi được mở rộng hơn.
Lãm thở dài, ngẩng nhìn trời, lồng ngực thật nhẹ nhõm.
- Hồng trần là nơi rối ren.
Mai Lang Vương nâng chén trà, nhẹ nhàng kết luận.
- Nhưng nó vẫn đẹp đấy chứ? Vì nó vẫn tiến lên không ngừng dù có bị vô vàn búi tơ trói buộc.
- Vâng.
Lãm gật đầu nhìn vào những tòa nhà chọc trời trong tấm gương.
Cuộc sống sẽ không ngừng biến đổi. Nơi mà chúng ta nghĩ là điểm kết cuối cùng sẽ mọc ra thêm một con đường. Chúng ta cứ phải đi hoài đi mãi đến khi nào mệt nhoài, không đi được nữa thì thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...