Bước vào sân với tư cách là 1 thằng đá thế, tôi cứ việc tiến về phía phần sân nhà mà thôi.
_Tao đá đâu đây? -tôi hỏi, vì sân đá 7 người.
_Mày thế chổ thằng An đi, nó đá hậu vệ trung tâm, gáng đừng để mất bóng nha mày -Thằng Linh dặn tôi, nó lên mặt vì nó là tiền đạo, là thằng nắm vai trò chỉ huy cả team.
_Được thôi. -tôi chấp nhận, bước ra trung lộ giữ lấy phần sân nhà. Giờ thì tôi sẽ bảo vệ lấy cái khung thành của lớp tôi thôi.
Thấy đám con trai nhìn tôi vẻ khinh thường, có vẻ như chúng nó tưởng rằng tôi không biết đá bóng, nên gom lại gần tôi để bộc lót cho tôi, phòng trường hợp tôi để mất bóng ấy mà. Cứ cười đi, kịch hay sẽ đến thôi. Trước khi hạ màn chưa biết ai là đạo diễn kia mà :)))
Thằng Toàn đá phạt, trái bóng bay với lực khá mạnh, nhưng xui rủi sao lại trúng vào người 1 thằng bên N10, làm cho trái bóng đổi hướng, rồi đập vào chân 1 thằng khác bên N10, và thằng đó chặn bóng lại thành công.
Ngay lập tức những cái bóng áo trắng thoát khỏi sự đeo bám của team tôi, thoắt cái đã tiến sâu vào vòng cấm địa bên phần sân nhà tôi rồi. Nhưng trái bóng vẫn còn được khống chế ở giữa sân, chưa xuống tới vị trí mà tôi đang chốt chặn.
Số 7 nên N10 dắt bóng xuống, tôi lao ra chốt chặn lại luôn. Thấy tôi, thằng đó dừng bóng, dùng kỹ thuật cá nhân xỏ bóng qua người tôi. Nhưng tôi đâu thể để nó qua dễ dàng như vậy được, tôi khép nhanh hai chân lại, chặn được đường bóng của thằng đó, rồi tôi gặt bóng qua người nó luôn.
Lâu lắm rồi mới được đụng đến trái bóng, vừa thoát khỏi số 7,tôi dắt bóng đi nhanh về phía đường biên. 2 bóng áo trắng xuất hiện chặn tôi lại, nhưng chỉ tạo cho tôi cơ hội thử lại những kỹ thuật của bản thân mà thôi.
Đảo chân loạn xạ, rồi tôi tạt nhẹ bóng qua trái, gặt bóng qua người 1 thằng, rồi tiếp tục xỏ háng thằng còn lại, cứ thế mà tôi tiến dần xuống vòng cấm địa. 1 thằng N10 lao ra gạt chân tôi phá bóng, nhưng tôi đã bắt bài, rê nhẹ bóng qua 1 bên né đi cứ chuồi chân của nó.
Những thằng team tôi thì đã luồn lách sâu vào khu vực khung thành, chắc chờ tôi tạt bóng cho tụi nó đánh đầu đây mà. Nhưng tôi chẳng để ý nguyện của tụi nó thành hiện thực, khi mà chúng chẳng hề coi tôi là 1 người bạn, 1 người đồng đội thực sự.
Thấy có khoảng trống bên cánh phải khung thành, tôi co chân sút má ngoài, trái bóng vẽ 1 đường cong xoáy từ giữa khung thành qua sát bên cột dọc phải, trong sự với tay đầy bất lực của thủ môn N10.
"Vàooo! 1 bàn thắng rút ngắn tỉ số xuống còn 1-2 cho N2. Bàn thắng đến từ 1 cú sút xa đẹp mắt của cầu thủ vừa vào sân thay người bên phía N2"
Trái bóng tròn lại được trả về giữa sân, bên N10 phát bóng, tái lập lại thế ép sân bằng những đường chuyền ngắn, bật bóng qua lại giữa những cái bóng áo trắng. Lối đạp nhả bóng của team N10 khá tốt, nhuần nhuyễn, có vẻ như tụi nó đá tập thường xuyên nên rất ăn ý với nhau.
Số 8 có bóng, chuyền lại cho số 7,rồi tiếp tục được chuyền qua số 5. 3 thằng đó phối hợp với nhau, biến đám tiền đạo, tiền vệ lớp tôi như trò hề, chỉ biết chạy hụt hơi theo trái bóng lăn mà thôi.
Thấy tụi nó mất sự, ngay lập tức team N10 phát động tấn công, nhanh chóng loại bỏ 3 thằng tuyến trên, dắt bóng áp sát vòng cấm sân nhà tôi.
Bình tĩnh chẳng cần chi gấp gáp, tôi đứng chặn phía trước vòng cấm, hai thằng còn lại đứng trụ hai bên. Bên N10 tính vượt qua bằng những đường câu bóng bổng, do đó 1 thằng khống chế bóng từ xa, những thằng còn lại thì lấn sâu vào vòng cấm, che mắt thằng Khải lại.
Số 7 đang khống chế bóng, khi nó định câu bóng bổng, tôi đã nhanh chóng chuồi chân phá bóng, trái bóng văng ra khỏi chân nó, còn nó thì té nhào trên sân. Lợi dụng cơ hội đó, tôi nhanh chóng đứng dậy, chạy lại giữ lấy bóng, rồi chuyền lên tuyến trên.
Đám tiền đạo lớp tôi nó còn đang nghỉ mệt bên phần sân đối phương, còn team N10 thì đa số còn bên sân nhà tôi chưa chạy về kịp, do đó bên tôi 3 đánh 1,dễ dàng hạ gục thủ môn, quân bình tỉ số lại cho lớp tôi.
"Lại 1 bàn thắng nữa đã được ghi dành cho N2, 1 pha phối hợp đẹp mắt đã giúp N2 đưa trận đấu trở về vạch xuất phát"
Bàn thắng rút ngắn tỉ số kia khiến cho team N10 có vẻ trở nên khó chịu, nhìn mặt thằng nào thằng nấy trở nên hằn học, nhăn nhó, và không thiếu những tiếng hò hét cãi vã lẫn nhau. Tôi chỉ cười thầm trong lòng mà thôi, vì khi mất bình tĩnh thường thì sẽ dẫn đến mất đoàn kết, và tiếp theo là nhanh chóng vỡ trận, thắng hay thua sẽ được định đoạt ngay tức khắc mà thôi.
Thời gian của hiệp 1 còn 5p, tôi vẫn tiếp tục đứng trụ ở giữa sân, có xu hướng lui về sau phòng ngự hơn là tổ chức tấn công.
Bên N10 phát bóng, thằng số 7 lại đơn độc đi bóng qua sân tôi, còn những đứa khác thì thi nhau luồn lách vào vòng cấm địa.
Với trình độ của số 7, nó nhanh chóng vượt qua hàng công team tôi, thoắt xuống đối diện với tôi. Thấy nó dắt bóng thẳng xuống tôi, nó lại dốc bóng xa nữa chứ. Chờ có thế, tôi lại chuồi chân cướp bóng khi số 7 vẫn chưa chạy kịp theo quả bóng, lại 1 lần nữa trái bóng đập vào chân nó, kết hợp với lực đạp của chân tôi khiến nó cắm đầu xuống sân, nằm 1 đống.
Tôi lại dắt bóng lên, lần này thì đi trực tiếp vào trung lộ. Thấy thằng Toàn đã di chuyển đến trước khung thành, tôi treo bóng bổng vào cho nó luôn. Bóng bay vẽ 1 đường cong parabol hoàn hảo, vừa đúng tầm, vừa đúng chổ mà thằng Toàn đang đứng, nó bật cao đánh đầu, hạ gục cả hậu vệ lẩn thủ môn N10, nâng tỉ số lên thành 3-2 cho lớp tôi. Đó cũng là pha bóng cuối cùng của hiệp 1.
Ra sân nghỉ ngơi, tôi tiến về chổ nhỏ My với Yến đang ngồi, thực chất tại vì hai nhỏ giữ balo giúp tôi thôi =]]
_Không ngờ anh cũng biết đá bóng đấy -My nói.
_Tàm tạm thôi -tôi nói, tay lục lấy chai nước suối trong balo.
_N đá hay ghê, vậy mà trước giờ không nghe N nhắc đến chuyện này -Yến vờ trách móc, miệng chu chu ra nhìn yêu lắm cơ.
_Hì có gì đâu, thường thôi mà -tôi cười, tay lau vội những giọt mồ hôi trên trán. Lâu ngày không đá bóng riết giờ chạy muốn hết nổi luôn vậy.
Ngồi xuống thở oxi, lâu rồi mới được tung hoành như vầy, phải chi được trở về những năm tháng thời cấp 3 nhỉ, lúc nào cũng có bạn có bè kề bên, cùng nhau đá bóng dưới cái nắng gay gắt, hay cả những lúc mưa gió tầm tã cũng đeo bám theo trái bóng tròn.
_Mày đá tốt thế, sao không nói tao biết -thằng Khải bước tới ngồi bên cạnh tôi.
_Có gì đâu mà phải nói, nói ra thì tao được đá chăng -tôi cười nhạt.
_Bậy, biết mày đá hay thế là tụi nó đưa mày vào đá chính lâu rồi.
_Kệ đi, tao chẳng cần -tôi nói.
_Haizz mày khó tính quá.
_Không phải tao khó tính, mà là tụi nó chỉ biết suy nghĩ cho lợi ích bản thân mà không biết nghĩ đến cảm nhận của người khác -tôi nói thẳng.
Thằng Khải im lặng, có lẽ nó đang suy nghĩ về lời nói của tôi, hoặc về 1 vấn đề nào đó. Mặc kệ nó đứng đó như trời trồng, tôi bước về sân bóng luôn, chuẩn bị cho hiệp 2.
Vào hiệp 2,có vẻ tôi lại là đối tượng được ưu ái nhất, khi mà luôn có những cái bóng áo trắng bên cạnh tôi. Không phải để tranh chấp bóng, hay là khoá chặt tôi, vì tôi chỉ là hậu vệ, đâu có giữ bóng nhiều đâu mà khoá tôi lại. Thực chất tụi nó xuất hiện bên cạnh tôi để chơi xấu mà thôi, đẩy vai, kéo áo, đánh nguội... cái định mệnh chúng nó coi tôi là bao cát chắc.
Ấy vậy mà ông trọng tài chẳng thấy, chẳng phạt gì hết cả, chán ghê. Như đã nói, sức chịu đựng của con người có giới hạn mà, làm quá lên thì sẽ phá vỡ cái giới hạn vốn có đó thôi.
Nhưng thực ra tôi lại không phải là người phá vỡ cái giới hạn đó, mà là thằng Toàn, từ đó mới gây ra ẩu đã, và là nguyên nhân cho những trận chiến gần đây của lớp tôi. Cái gì cũng có cái giá của nó cả.
Sau khi bị gỡ hoà nhanh chóng, lại bị dẫn trước 1 bàn nữa, đám N10 bắt đầu chơi rắn với team lớp tôi hơn, và tôi là thằng đầu tiên, nhưng không phải là thằng duy nhất. Team tôi chủ động cầm bóng, bắt đầu có sự phối hợp qua lại giữa tôi và mấy đứa còn lại.
Có vẻ như vậy lại khiến cho phe N10 trở nên hăng máu hơn, sẵn sàng chuồi bóng hoặc chuồi chân bất cứ thằng nào, chỉ để cướp được bóng mà thôi. Và tôi cũng là thằng dính đầu tiên.
Khi cầm bóng trong chân, chưa kịp chuyền bóng đi thì đã có 1 đôi chân xắng thẳng vào ống quyển của tôi rồi. Đậu phộng là thằng số 7,chắc nó cay tôi lắm hay sao ấ[email protected]@.
Dính đòn, tôi té ngã xuống, tay ôm lấy chân đau đớn. Dính ống quyển thì phê không tả nổi luôn rồi, bầm tím cả lên.
_Hoét! Vào bóng thô bạo, thẻ vàng -trọng tài rút thẻ cho số 7, mà đáng lý nó phải bị thẻ đỏ mới đúng, đằng này chỉ ăn cái thẻ vàng. Cái đậu phộng nhà nó, đậu phộng nhà ông trọng tài.
Số 7 méo thèm xin lỗi, cũng méo lại xem tôi ra sao luôn, nó chỉ cười khinh khỉnh tỏ vẻ mãn nguyện rồi bước về sân nhà mà thôi.
Thằng Khải dìu tôi vào lằn biên, hai nhỏ My và Yến thì vội chạy lại với tôi, cũng có mấy đứa con gái khác chạy theo nữa chứ. Haizz thương binh thôi mà, đâu phải thú lạ đâu mà bu lại coi cơ chứ @@
_N có sao không?
_Chân sưng quá rồi nè!
Hai nhỏ lo lắng.
_Không sao đâu, lấy dùm tôi cục nước đá đi, nhanh nha -tôi nói.
_Được rồi, chờ chút nhé -My nói rồi chạy biến đi.
_Yến ơi có khăn tay không -tôi quay qua hỏi Yến.
_Ơ không có N ơi, chỉ có khăn giấy thôi, mà chi thế N?
_Hì sơ cứu vết thương thôi -tôi cười.
_Nè khăn giấy này N sử dụng được không -Yến chìa bịch khăn giấy ra.
_Ừ xài tạm chắc được rồi -tôi nói.
_Nè có nước đá rồi đây -My chạy tới, tay cầm 1 cục nước đá. Nhìn cũng tội cho nhỏ, vì vừa buông cục nước đá kia ra là nhỏ đã lau lấy lau để bàn tay, rồi xoa tay truyền hơi ấm.
Lắc đầu nhìn nhỏ, rồi tôi cũng chuyên tâm vào việc làm của mình. Lấy khăn giấy ra quấn quanh cục nước đá thành nhiều lớp, rồi chườm lên chổ sưng.
Không chườm trực tiếp lên vết thương được, như thế là sai lầm, vừa không làm giảm đau, vừa dễ gây phỏng lạnh nữa. Tác hại thì tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ cách làm mà thôi.
Ít phút sau, chổ sưng cũng bớt đau được phần nào, tôi lại trở vào sân tiếp tục thi đấu. Thằng số 7 lại nhìn tôi cười đểu nữa, nhưng thù này tôi nhất định sẽ trả lại cho nó. Ấy vậy mà team tôi lại có thằng khác rời sân tiếp tục, và cũng bắt đầu khơi nguồn cho trận chiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...