Hối Hận Muộn Màng


Trên tầng cao nhất của Max, văn phòng chủ tịch nằm ngay đó, chiếm lĩnh một góc của một tầng lầu rộng lớn.
- Boss, bên JM gửi thư mời, mời anh tối mai đến dự tiệc mừng 30 năm thành lập.

Anh có đi không hay như thường lệ gửi hoa chúc mừng.
Tony đi vào trên tay là tấm thiệp mời vô cùng bắt mắt.
- Đi, chuẩn bị một bộ váy dạ hội, chiều mai mang đến nhà tôi.
Thẩm Quân Đình mắt vẫn nhìn vào máy tính, tay vẫn liên tục gõ các phím, tiếng gõ lách tách vang lên.
- Tôi sẽ cho người chuẩn bị ngay.
Tony có chút bất ngờ, phải biết boss của anh ta trước nay rất hiếm khi tham dự tiệc của các tập đoàn khác, hầu như toàn là Thẩm lão gia tham gia, nhưng lần này thì khác anh lại muốn đi, Tony không muốn bất ngờ cũng khó.

Boss của anh ta có hứng thú với tiệc tùng từ bao giờ vậy?
Dù bất ngờ nhưng với sự chuyên nghiệp của mình Tony nhanh chóng thu lại biểu cảm của mình, đi ra ngoài làm việc được giao.
- ---------------

Căn phòng tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp, trên chiếc giường kingsize một nam một nữ tựa vào nhau thưởng thức bộ phim yêu thích.
- Bảo bối.
Thẩm Quân Đình dịu dàng cất tiếng gọi.
- Dạ...
- Tối mai cùng anh đi dự tiệc được không?
Thẩm Quân Đình vuốt mái tóc mềm mượt của cô, nhẹ nhàng đưa tóc cô lên mũi gửi, một mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng bay vào cánh mũi vô cùng dễ chịu.
- Em...
Cố Tuyên Nghi có chút do dự, trước nay cô ít khi dự tiệc, ngay cả trước kia khi chưa mất trí nhớ những bữa tiệc rượu hay tiệc mừng của giới thượng lưu cô hoàn toàn không tham gia, bây giờ anh muốn cô đi cùng với anh, cô...
- Bảo bối, em không muốn đi cùng anh sao?
Thẩm Quân Đình nâng mặt cô lên, để cô đối mặt với mình.
- Em...
Anh hoàn hảo như vậy, là người được rất được săn đón, là mẫu chồng trong mơ của nhiều cô gái, còn cô....!cô không có gì cả.

Cô lo sợ nếu mình cùng anh xuất hiện có phải sẽ ảnh hưởng tới anh không?
- Bảo bối,  không cần lo lắng việc mọi người nói gì, em chỉ cần nhớ rằng em là người anh yêu như vậy là đủ.
Anh biết cô đang lo lắng điều gì nhưng anh không muốn cô suy nghĩ nhiều về vấn đề đó.

Anh muốn đưa cô đi là để công khai cô với mọi người, để họ biết rằng cô là của anh, cũng để cắt đứt tư tưởng mai mối anh với những cô gái khác.
- Đi với anh được không?
Thẩm Quân Đình kiên nhẫn đợi cô.
- Dạ.
Cố Tuyên Nghi nhỏ giọng, gật đầu đồng ý.


Những lời anh nói như tiếp thêm động lực cho cô, anh muốn cô không để tâm đến người đời bàn tán, sánh bước cùng anh vậy thì cô sẽ làm như vậy tự tin sánh bước bên cạnh anh cùng anh đi qua ngày tháng của sau này.
Thẩm Quân Đình hài lòng mỉm cười cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn.
- Muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi.
- Nhưng...!em vẫn chưa buồn ngủ...
Cố Tuyên Nghi chu môi phản bác, cô thật sự chưa muốn ngủ, lâu lắm mới có một hôm anh và cô có nhiều thời gian rảnh buổi tối như vậy nên cô chưa muốn đi ngủ.
- Nếu vậy chúng ta vận động một chút, hửm...
Thẩm Quân Đình nhướn mày nhìn cô, môi nở nụ cười tà mị.
- Anh.....!vô lại.....
Cố Tuyên Nghi đỏ mặt đánh mạnh vào vai anh.
- Anh vô lại??? Bảo bối em đang nghĩ chuyện gì không đứng đắn đúng không??
- Em...!em mới không có nghĩ....
Thẩm Quân Đình chết tiệt, còn chọc cô.
Thấy cô đỏ mặt xấu hổ Thẩm Quân Đình cười rộ lên cúi đầu mút lấy đôi môi mềm của cô, tiếng môi lưỡi giao nhau vang khắp căn phòng.
- Không đùa nữa, ngủ thôi.

||||| Truyện đề cử: Đào Lý |||||
Hôn đã đủ, Thẩm Quân Đình buông môi cô ra, nằm xuống, chỉnh tư thế thoải mái nhất cho cả hai ôm cô chìm vào giấc ngủ.

- ---------------
Chiều hôm sau theo căn dặn của Thẩm Quân Đình từ sớm thợ trang điểm và lễ phục đã được gửi đến căn hộ của hai người.
- Đình...
Cố Tuyên Nghi từ trên lầu đi xuống, nhỏ giọng gọi Thẩm Quân Đình.
Anh nghe coi gọi liền quay lại nhìn, thật đẹp.

Đó là những gì hiện lên trong đầu anh khi nhìn thấy cô, chiếc đầm body ôm sát cơ thể, khoe trọn những đường cong gọi cảm trên cơ thể cô kết hợp cùng kiểu tóc xoăn sóng nhẹ nhàng thêm vào đó là lối trang điểm nhẹ nhàng khiến cô vừa thanh thoát lại quyến rũ chết người.
- Thật muốn đổi ý dấu em ở nhà.
Thẩm Quân Đình tiến đến nói nhỏ vào tai cô khiến Cố Tuyên Nghi đỏ mặt xấu hổ đánh nhẹ vào vai anh.
- Đi thôi, chút nữa sẽ muộn mất
Cố Tuyên Nghi xấu hổ không biết nói gì bèn giục anh mau chóng xuất phát.
Thẩm Quân Đình thấy cô như vậy thì thôi không chọc cô nữa, ôm eo cô ra xe rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận