Sự xuất hiện của Tony khiến những người ở đây vô cùng ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại chắc anh ta đến theo sự sắp xếp của Thẩm Quân Đình nên cũng không mấy bất ngờ.
Nhưng ánh mắt bất ngờ kia của Thẩm Quân Đình là sao? Tuy chỉ là vài giây thoáng qua nhưng ánh mắt bất ngờ đó của anh vẫn được Cố Tuyên Nghi thu vào mắt.
- Ông chủ…
Tony bước đến cung kính cúi chào Thẩm Bình.
Nhìn cảnh này Cố Tuyên Nghi chỉ biết há hốc miệng bất ngờ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
- Sao, bất ngờ lắm đúng không? Bị người mình tín nhiệm nhất phản bội có đau không?
Thẩm Bình dùng ánh mắt thích thú nhìn biểu cảm không tin được của Thẩm Quân Đình.
Dù anh có là người ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài, thì lúc này cũng không thể nào che đậy được cảm xúc ngạc nhiên từ tận đáy lòng.
Chuyện này là sao? Tony đi theo Thẩm Bình từ lúc nào?
- Ông chủ, giấy tờ chuyển nhượng và con dấu đã ở đây rồi.
Ầm…
Câu nói của Tony như tiếng nổ lớn bên tai Thẩm Quân Đình.
Con dấu đó là vật vô cùng quan trọng, người nào có được nó thì dù không có giấy chuyển nhượng chính thức cũng có thể dễ dàng trở thành tân chủ nhân mới của Max.
Nhưng rõ ràng con dấu đó chỉ có một mình anh biết nó nằm đâu, tại sao bây giờ nó lại ở trong tay Tony?
- Tony, tại sao cậu lại làm vậy? Đình tốt với cậu như vậy, tại sao cậu lại phản bội anh ấy?
Cố Tuyên Nghi chất vấn.
Tuy cô không quá rõ về Tony nhưng nhìn cách Thẩm Quân Đình đối xử với cậu ta có thể thấy anh rất tin tưởng, tín nhiệm cậu ta.
Nhưng giờ đây cậu ta lại phản bội anh, đứng về phía kẻ thù của anh, đâm anh một nhát đau như vậy.
- Tốt với tôi? Cô thì biết cái gì?
Tony hét lớn, đáy mắt chỉ toàn sự tức giận, vẻ mặt này trước này chưa từng xuất hiện.
Cậu ta trước nay luôn là một vẻ thư sinh, nhã nhặn, khiến người đối diện cảm thấy thân thuộc, dễ mến, hoàn toàn không giống bây giờ.
- Hắn ta mà tốt sao, tất cả đều là giả dối, đều là giả nhân giả nghĩa.
Anh nghĩ những việc ác Thẩm gia các người làm chỉ cần dùng quyền thế để che đậy thì trời sẽ không biết quỷ sẽ không hay sao?
Tony dùng ánh mắt căm thù nhìn về phía Thẩm Quân Đình.
- Cậu có ý gì? _ Thẩm Quân Đình khó hiểu nhìn Tony.
Những gì cậu nói khiến anh cảm thấy mờ mịt, rốt cuộc việc xấu mà cậu ta đề cập đến là gì?
- Anh còn muốn giả vờ đến bao giờ? Đừng nghĩ chỉ cần chối bỏ là mọi việc sẽ xong? Nợ máu nhất định phải trả bằng máu.
Câu nói không đầu không đuôi của Tony khiến những người có mặt ở đây ngoại trừ Thẩm Bình đều vô cùng ngạc nhiên.
Cái gì mà nợ máu phải trả bằng máu.
- Đừng bày vẻ mặt như mình vô tội ở đây.
Cái gì mà sẽ giúp tôi điều cha về cái chết của ba mẹ tôi.
Hứ… tôi khinh, tất cả đều là giả dối, gạt người.
Tony quát lên, khuôn mặt đỏ gay vì tức giận.
Anh ta ngày càng trở nên mất kiểm soát, bàn tay cung chặt thành nắm đấm giống như chỉ một chút nữa thôi thì Thẩm Quân Đình sẽ hứng chọn nắm đấm ấy.
- Chính anh là người đã tiếp tay giúp cha anh giết hại cha tôi.
Haha… thật nực cười, cha tôi cả đời trung thành với Thẩm Minh Chính, nhưng tên cáo già đó thì sao chứ? Chỉ vì một chuyện cỏn con mà ra tay sát hại cả nhà tôi, ba tôi, mẹ tôi cả đứa em gái bé bỏng vừa mới chào đời của tôi.
Họ đã làm gì sai?
Còn anh, rõ ràng hai năm trước tôi đã sắp tìm ra được sự thật về cái chết của ba mẹ tôi nhưng cuối cùng tất cả lại quay trở về vạch xuất phát.
Vốn tưởng chỉ là không may nhưng đâu thể ngờ anh trước mặt thì nói sẽ giúp tôi nhưng sau lưng lại âm thầm tiêu hủy tất cả nhằm che giấy tội ác cho tên cáo già đó.
Anh đúng thật là tốt với tôi, nhưng như thế thì đã sao, thù giết cha mẹ không thể không báo.
Hôm nay tôi sẽ để anh xuống âm phủ đền tội với cha mẹ tôi.
Nói rồi Tony giật cây súng ở tay Thẩm Bình hướng về phía Thẩm Quân Đình, ánh mắt đầy giận dữ nhưng đôi tay lại run run, không thể bóp cò được.
Dù sao hai người họ cũng đã sát cánh bên nhau, cùng vài sinh ra tử, đối mặt với biết bao hiểm nguy nơi thương trường đầy cạm bẫy, tình nghĩa vẫn còn đó sao có thể nói ra tay là ra tay ngay được.
- Tony, nghe tôi nói, tôi không biết cậu tìm được những tin đó ở đâu nhưng tôi có thể lấy tính mạng của mình ra thề tôi không làm những chuyện hèn hạ đó, cha tôi cũng không hại ba mẹ cậu, tôi không hề gạt cậu.
Thẩm Quân Đình cố gắng giải thích, giúp Tony trấn tĩnh lại.
Anh tin Tony sẽ không bắn mình, bởi hai người dù có hết tình thì còn nghĩa, từ trước tới nay anh luôn coi Tony như người thân, anh em trong nhà mà đối đãi, anh tin cậu ta cũng rõ điều này.
- Haha, thật đặc sắc, không ngờ hôm nay lão già này lại được biết một bí mật động trời như vậy.
Thật thú vị.
Thẩm Bình nãy giờ quan sát trò vui, mà lòng hả hê vô cùng, quả là bõ công ông ta ngày đêm cho người ngụy tạo chứng cứ, dày công sắp đặt.
Thật là một màn kịch thú vị, rất đáng xem, đáng xem..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...