Hối Hận Muộn Màng (futanari - Edit)

13.

Sau ngày hôm đó, Trương Minh Hy đã không xuất hiện trước mặt tôi trong một đoạn thời gian rất dài.

Một lần nọ tôi biết được tin tức của chị là do cảnh sát gọi điện thoại đến báo Trương Minh Hy bị tai nạn giao thông.

Cảnh tượng hầu như giống y kiếp trước, chỉ là thời gian xảy ra không khỏi sớm hơn nhiều.

“Tình huống hiện tại của cô Trương không quá lạc quan, cô ấy không có người thân hay bạn bè, chúng tôi chỉ có thể liên hệ với cô.” Cảnh sát nói, “Mặt khác, cô Kiều là người gây tai nạn cũng bị bắt ngay tại hiện trường, cô ấy nói muốn gặp cô một lần.”

Trong nháy mắt, tôi sững sờ tại chỗ, trong đầu như có tiếng gầm rú vang lên, vạn vật ồn ào rồi quay về yên tĩnh chỉ trong tích tắc.

Một giây đó, tôi như đã nghĩ ra rất nhiều thứ.

Lái xe đến bệnh viện, Trương Minh Hy đã được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.

Khác với kiếp trước, lần này chị giữ được mạng nhưng chân trái bị thương quá nặng, phải cưa đi.

Chị nằm trên giường bệnh đang nhắm chặt hai mắt, đầu mày nhíu lại, có lẽ là đang rất đau, chị gầy đi rất nhiều, bị cưa mất một bên chân, chỗ bị thương quấn đầy băng gạc, đùi phải bên cạnh trông có vẻ lẻ loi.


Tôi im lặng nhìn chị trong chốc lát, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của chị.

“Trương Minh Hy bị tai nạn giao thông, cần em thuê một hộ lý đến bệnh viện chăm sóc cho chị ấy.”

Trợ lý ngần ngừ kêu lên ở đầu dây bên kia: “Bà chủ?”

“Đừng gọi chị như vậy nữa, chị và Minh Hy đã ly hôn.” Tôi bình tĩnh bảo, “Em nhanh nhanh tới đây đi, tránh cho Trương Minh Hy tỉnh lại không có ai chăm sóc.”

“Bà….. Chị Lâm, chị thật sự không ở lại thêm một lát nữa sao ạ? Lần trước chúng em đi team building, Trương tổng uống say vẫn luôn gọi tên chị, chị ấy luôn nhớ chị, cũng…. rất yêu chị.”

Thế thì ích gì.

Thế thì có ích gì đâu.

Tôi muốn cười nhưng giơ tay lau qua khoé mắt vẫn có giọt nước mắt tuôn rơi.

Cuối cùng, tôi rời khỏi bệnh viện, đến đồn cảnh sát gặp Kiều Mộc.

Cô ta nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt bình tĩnh lại khiến người ta không rét mà run: “Lâm Nguyệt Mẫn, chị đúng là mạng lớn, có người kéo một cái, giúp chị nhặt lại được cái mạng.”

Tôi hít sâu một hơi: “Thế nên chiếc xe màu đen hôm đó chính là cô?”

“Đúng vậy.”

“Kiếp trước đụng chết Minh Hy, cũng là cô?”

“Đúng.”

“Cô trở về từ khi nào?”

Cô ta khẽ cười một tiếng: “Chính là vào chiều hôm ấy, Minh Hy vô duyên vô cớ sa thải tôi, tôi không thể tin được, rõ ràng là tình cảm của chúng tôi đang êm đẹp, đã sắp công khai, tại sao lại bất ngờ thay đổi. Tôi cứ tưởng chị giở trò quỷ nên đặc biệt đến tìm hai người, sau đó, những ký ức kia đã trở lại.”

“Kiếp trước cũng như thế phải không?”


“Tôi nói với Minh Hy chuyện đứa bé, sau đó chị ấy bảo tôi là chị ấy muốn chia tay, chị ấy phải quay về với gia đình, chị ấy….. còn yêu chị. Tôi hỏi chị ấy vậy tôi tính là gì, sáu năm nay lại tính là gì, chị ấy không thể trả lời, chỉ nói tôi và chị không giống nhau.”

“Rốt cuộc không giống chỗ nào? Là vì tôi xuất hiện quá muộn ư? Nhưng rõ ràng tôi và chị ấy có một bí mật cùng chung sinh mệnh, người thích hợp ở bên cạnh chị ấy nhất cũng là tôi.” Kiều Mộc nói, giọng điệu thoáng chậm lại, “Như bây giờ cũng tốt, nếu không thể sống cùng nhau, vậy thì cùng xuống địa ngục đi.”

Tôi nhìn cô ta, cất giấu dưới đôi mắt trông như bình tĩnh kia là cảm xúc cực đoan đến điên cuồng, như cơn lốc xoáy vô hình ẩn dưới mặt biển sâu.

Tôi bèn lập tức suy nghĩ cẩn thận.

Kiếp trước, vài hôm trước lễ tang Trương Minh Hy, cảnh sát đã gọi điện thoại tới thông báo đã có một ít tin tức về người đụng chị rơi xuống sườn núi. 

Tiếp theo không quá hai ngày, Kiều Mộc đã xông vào lễ tang, đẩy tôi rơi khỏi cửa sổ.

Khoảng thời gian sáu năm dây dưa điên đảo phải ẩn trong bóng tối đã từng chút từng chút lấy đi hết những kiên nhẫn của cô ta, thế nên cô ta mới dùng cách thức gần như tự hủy này, đẩy tôi và Trương Minh Hy cùng xuống địa ngục.

Chẳng hiểu sao tôi lại nhớ đến lúc vừa trọng sinh, Trương Minh Hy vẫn chưa trở về, khi đối mặt với bài xích của tôi đối với Kiều Mộc và cơn “ác mộng” kia, phản ứng đầu tiên của chị là: “Em nói chị bị tai nạn xe cộ, chẳng lẽ chính là cô ta đụng?”

Không thể ngờ một câu thành sấm.

Nghĩ đến đây, tôi bèn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Dù cô có tìm một ngàn một vạn lý do cũng không thể thay đổi được sự thật là cô và Minh Hy đã làm sai. Tôi không làm gì có lỗi với cô, cô muốn hận cũng nên hận Minh Hy, là do chị ta chưa ly hôn với tôi đã trêu chọc tới cô.”

Kiều Mộc hơi ngẩng đầu lên nhìn tôi, bỗng nhiên giơ tay che mặt, nước mắt chảy dài: “Bởi vì tôi ghen ghét với chị, chẳng sợ trái tim chị ấy nhất thời đi hoang nhưng cuối cùng vẫn về lại bên cạnh chị.”

Tôi không để ý tới cô ta nữa mà chỉ xoay người bỏ đi.


Lúc ra khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài trăng sáng sao thưa. Tôi bước đi trong hơi lạnh gió đêm, chẳng hiểu sao lại nhớ về quá khứ.

Khi ấy chúng tôi chỉ mới mười hai tuổi, cây hạch đào phía sau núi đã đến kỳ chín rộ.

Biết tôi thích ăn hạt hạch đào, chị rất hay ra sau núi leo cây giúp tôi hái, kết quả là chị ngã từ trên cây xuống, chân đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch.

Tôi nắm tay chị, nước mắt rơi lã chã, chị cười cười nói: “Lâm Nguyệt Mẫn, em đau lòng như vậy, nếu chân chị thật sự bị gãy thì chẳng lẽ em cũng thật sự phải gả cho chị?”

“Được rồi được rồi, thật sự không sao, chị còn đi được mà.”

Vì để trấn an tôi, chị đã cố đứng lên đi vài bước, kết quả sau đó phải đưa lên bệnh viện huyện. Bác sĩ nói vốn chỉ bị trật khớp nhẹ nhưng vì mấy bước kia nên vết thương nặng thêm, phải bó bột.

Tôi ngồi bên giường bệnh, vì quá tự trách mà khóc đến nỗi thở hổn hển, Trương Minh Hy thân là người bệnh trái lại còn phải an ủi tôi: “Sao em thích khóc như vậy chứ, Lâm Nguyệt Mẫn.”

“Đừng khóc đừng khóc, chị sẽ ngoan ngoãn dưỡng thương, em không nghe bác sĩ nói vết thương không quá nghiêm trọng đấy sao?”

“Lâm Nguyệt Mẫn, chị sẽ không bao giờ để em rơi bất cứ giọt nước mắt nào.”

Nhưng lời hứa khi ấy cũng chỉ là lời hứa suông mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận