Cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng Hạ Miên vẫn nhớ rõ vẻ mặt Bạc Cận
Yến ngay lúc đó. Gương mặt tuấn tú trắng trẻo kia tự nhiên lại đỏ ửng.
Đôi mắt đen nhánh của chàng thiếu niên mười bảy tuổi nhìn cô trầm lắng.
Anh không nói lời nào chỉ nắm tay cô dẫn đến căn phòng kế bên. Đó là
một căn phòng được trang trí giống hệt như phòng của anh. Chỉ có điều
rèm cửa sổ bên phòng của anh dày hơn rất nhiều. Chiếc chăn trên gường
bên anh là màu xám tro được gấp gọn gàng, còn của cô là màu hồng phấn
kèm theo đường viền hoa ngọt ngào.
Hạ Miên được anh cho ngồi vào chiếc ghế cạnh bàn đọc sách, còn anh thì ngồi xuống bên cạnh mở vở ra làm bài tập.
Hạ Miên cứ thế ngồi ngây ngô ở đó nhìn anh từ đầu đến cuối. Chỉ cần
cô hơi nhúc nhích, Bạc Cận Yến sẽ quay đầu chăm chú nhìn cô đắm đuối.
Thế là Hạ Miên bị đôi mắt đen kia nhìn đến mức khiến tim cô đập không được tự nhiên.
Chỉ cần cô quay đầu không nhìn anh nữa, Bạc Cận Yến sẽ đưa tay xoay
mặt cô lại nhìn thẳng vào mình. Đôi môi xinh đẹp nói khẽ dặn dò cô “Nhìn anh đi.”
Rốt cuộc Hạ Miên cũng ý thức được sự cố chấp khác người của chàng
trai trầm lặng này. Mà sự cố chấp này là đối với cô bé tên là “Nhất
Nhất” kia.
Cô biết những đứa trẻ tự kỷ như Bạc Cận Yến đều có một bóng ma không
tốt trong thời thơ ấu. Một khi đã gặp được người có thể khiến mình nảy
sinh tình cảm đặc biệt sẽ nhớ mãi không quên.
Sự cố chấp kia không chỉ khiến cho Hạ Miên nói dối thành công đi vào
nhà họ Bạc, còn khiến cho cô sau này thê thảm rất nhiều. Nó đã để lại
một ký ức đau khổ nhiều đến mức cô không bao giờ muốn nhớ lại.
[align=center]-[/align]
Hạ Miên là một người luôn tỉnh táo biết kiềm chế. Cho dù có rất nhiều ký ức không vui nhưng cô rất ít khi hành hạ thần kinh của mình. Thế cho nên cô không bao giờ nhớ lại những việc trước kia của mình và Bạc Cận
Yến. Nếu không phải gặp lại anh
Dòng ký ức dừng lại, tim Hạ Miên không tránh khỏi co thắt đau đớn.
Người đàn ông trên người đã thô bạo cởi móc cài nội y của cô ra.
Chiếc áo ngực màu đen lỏng lẻo che trước ngực. Cổ tay nhỏ nhắn của Hạ
Miên bị anh nắm lấy hằn lên vết đỏ bầm vì vùng vẫy.
Bạc Cận Yến nhìn cô đang thất thần. Gương mặt tuấn tú lạnh lùng hiện
ra nụ cười khẩy kiêu ngạo “Em đang nhớ đến việc gì? Nhớ đến lúc ban đầu
đã đùa bỡn anh thế nào ư?”
“Đùa bỡn?” Hạ Miên khinh thường cười chế giễu “Không phải cuối cùng
là ai đùa bỡn ai đã quá rõ ràng rồi hay sao? Bạc Cận Yến, hành động bây
giờ của anh khiến tôi rất khó hiểu, anh đã tìm được Nhất Nhất của anh
thì còn quấn lấy tôi làm gì?”
Như bị cô chọc giận, đôi mắt của Bạc Cận Yến như dã thú ngủ đông muốn phá tan tất cả. Anh liếc nhìn cô dữ tợn, trong đáy mắt hiện ra sự lạnh
lẻo đáng sợ.
Anh không nói gì cả chỉ xoay mạnh người Hạ Miên lại.
Hạ Miên bị anh đè sít sao trên ghế salon khiến cơ thể lún xuống.
Gương mặt trắng trẻo của cô đè sát vào chiếc gối ôm hoa văn thổ cẩm đến
đau rát. Mái tóc dài màu đen trải ra trên ghế, phủ kín khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô chỉ còn chừa lại đôi mắt đen.
Vì cô mặc váy nên anh dễ dàng đưa tay vào trong. Chỉ trong vòng hai
động tác anh đã kéo nó xuống đến tận đầu gối cô và để mặc cho nó cứ mắc
míu tại đó.
“Bạc Cận Yến, anh là tên biến thái!”
Hạ Miên trở tay lại muốn đánh anh, lại bị anh bắt được cổ tay, còn thuận thế siết chặt vòng eo của cô.
Một cánh tay rắn chắc của anh dễ dàng xốc cô lên. Hạ Miên bị anh đặt thành tư thế quỳ sấp trên ghế.
Bàn tay nóng bỏng của anh vịn trên tấm lưng trần của cô. Hạ Miên cảm
giác được anh đang tháo thắt lưng, miệng vẫn không chịu thua mắng to lên “Anh muốn chơi tôi à? Không sợ tôi nói cho Thạch Duy Nhất hay sao?”
Bạc Cận Yến vẫn không cất lời, yên lặng giữ chặt tấm lưng thon thả của cô. Nơi nóng bỏng của anh trực tiếp thúc vào trong.
Hạ Miên đau đến tái mặt, cắn môi run lên từng đợt.
“Trước kia là em chủ động quyến rũ anh.” Bạc Cận Yến cúi đầu khẽ nói
bên tai cô, bàn tay đang giữ lấy vòng eo cô không ngừng siết chặt không
để cho Hạ Miên rút lui.
“Bây giờ lại làm ra kiểu cách này cho ai nhìn? Hay là vì muốn tìm cảm giác khác?” Bạc Cận Yến liếm lên vành tai cô rồi di chuyển dọc xuống cổ và sau gáy.
Thật ra anh cũng không còn chịu nổi. Hạ Miên quá khô khiến anh cũng
đau đớn. Hình ảnh ngoan ngoãn dịu dàng trước kia của cô vẫn quanh quẩn
trong đầu anh. Hôm đó, cô đứng trước mặt Thạch Duệ Khải cũng là dáng vẻ
điềm tĩnh, nghe lời và ngoan ngoãn như thế.
Sự tương phản của cô càng lớn thì càng khiến cho cơn tức giận của Bạc Cận Yến lại càng thịnh nộ. Như toàn bộ sự đè nén bao nhiêu năm ngay lập tức sẽ nuốt sạch lý trí của anh.
Hạ Miên đau đến không thốt nên lời, chỉ khó chịu bấu chặt ghế salon để
kiềm chế tiếng rên rỉ, tiếp tục chịu đựng anh đi vào. Anh vẫn không
ngừng thẳng tiến, ngọn lửa nóng bỏng kia như thật không bao giờ lụi tàn.
Bạc Cận Yến vẫn đè sát lưng của cô. Cơ thể cô mảnh mai ốm yếu khiến
anh đau lòng. Nếu cứ bị mình đè phía dưới như thế có thể cô sẽ sụp đổ
bất cứ lúc nào.
Anh không kiềm lòng được đành phải nhẹ nhàng lại, nắm lấy eo cô từ từ rút ra lại đi vào từng chút. Khi cảm giác được con đường u tối của cô
bắt đầu co rút, anh lại thúc mạnh vào thật sâu.
Chỉ khi ôm cô vào trong lòng anh mới cảm thấy mình không còn trống vắng, như trái tim được vá lại lành lặn nhờ có cô.
Anh giữa lấy tấm lưng trần của cô sau một chốc tấn công lại dần dần
nghe thấy tiếng nước trơn trượt vang lên. Lúc này anh mới cúi người sát
lên bả vai cô, một bàn tay khác vân vê xoa nắn ôm trọn bộ ngực trắng mịn của cô.
Hạ Miên càng run thêm kịch liệt.
Bạc Cận Yến cảm giác mình bị cô siết lại càng lúc càng sít sao. Hơi
thở nặng nề phả bên tai cô. Rồi anh nhẹ mút lấy dái tai nhỏ nhắn mịn
màng của cô “Muốn rồi hả?”
Hạ Miên cắn răng không lên tiếng. Ngón tay thon dài của anh lại từ từ đùa nghịch đỉnh nhọn trên ngực cô, cử động phía dưới cũng nông sâu
không hề theo quy tắc khiến cho Hạ Miên nhiều lần mấy hết sĩ diện rên rỉ thành tiếng.
Ngón tay Hạ Miên nắm cạnh biên ghế salon, toàn thân cô nhũn ra không
còn chút sức lực. Người đàn ông phía sau vẫn yên lặng công chiếm nơi nhỏ bé của cô. Cảm giác căng đầy càng lúc càng rõ ràng như có một dòng điện nhỏ chạy khắp cơ thể của cô.
Anh nắm eo cô rất chặt, thậm chí cô không hề nhìn thấy được vẻ mặt của anh giờ phút này.
Rồi cũng giống như vô số lần giao hoan trước đây, anh say đắm gọi cô
là “Nhất Nhất”, dịu dàng hôn cô, triền miên với cô vô cùng tận, cuối
cùng là kịch liệt trút hết vào trong cơ thể cô.
Anh không ngừng hôn lên tấm lưng đầm đìa mồ hôi của cô, còn vuốt ve
nơi riêng tư đang sưng đau của cô. Một ngón tay anh đưa vào đùa nghịch
khiến cao triều của cô vừa rút đi lại khiến cô run lên không ngừng lần
nữa.
Bắp đùi Hạ Miên đã dính đầy chất lỏng nhơm nhớp, nhưng anh vẫn chưa
chịu bỏ qua. Hạ Miên nấc lên thành tiếng, từng giọt từng giọt nước mắt
rơi xuống trên chiếc gối thấm ướt một mảng thật lớn “Cuối cùng anh muốn
thế nào?”
Hạ Miên nhắm mắt không muốn nhìn anh nữa. Nếu như nói ban đầu là do
cô gạt anh khiến anh căm hận cô thì cô cũng đã nghe lời anh cút đi rồi.
Bây giờ anh lại muốn bắt cô lại hết lần này đến lần khác, lại dùng cách
thức vừa dịu dàng vừa mạnh bạo thế này hạnh hà cô.
Cô khiến anh căm hận cô đến thế sao?
Bạc Cận Yến không hề trả lời cô. Anh chỉ im lặng ôm cô vào lòng, giữ
chặt gương mặt đẫm lệ của cô sát vào ngực mình. Hạ Miên tức giận há
miệng cắn thật đau lên ngực anh, lúc nhả ra vẫn còn một dấu răng tròn
tròn nho nhỏ.
Bạc Cận Yến cúi đầu nhìn cô, thế nhưng anh lại nở một nụ cười vui vẻ “Em muốn tuyên chiến với Duy Nhất sao?”
Hạ Miên nghe lời nói này của anh bỗng xuất hiện một sự căm hờn trong
lòng. Đúng vậy, bên cạnh anh còn có Thạch Duy Nhất. Những việc mới vừa
rồi anh đã làm với cô cũng sẽ làm với Thạch Duy Nhất y như vậy.
Hơn nữa… nhất định sẽ không thô bạo như với cô.
Hạ Miên nghĩ đến đây, bàn tay cô nắm lại trước ngực anh, cuối cùng dùng hết toàn bộ sức lực nện lên người anh loạn xạ.
Bạc Cận Yến kinh ngạc nhìn cô.
“Anh đã làm thỏa mãn rồi chứ?” Hạ Miên vơ lấy quần áo của mình bị anh quăng tứ tung trên đất và phát hiện ra áo của mình đã không thể mặc
được nữa. Nên cô thuận tiện vớ lấy chiếc áo thun dệt kim của anh mặc vào người.
Bạc Cận Yến chống đầu yên lặng nhìn từng cử chỉ hành động của cô.
Cô giống như chú mèo nhỏ đang cắm cúi trên thảm tìm đồ nội y. Đôi
chân thon dài trắng muốt, trên bắp đùi vẫn còn đọng lại vệt máu chói
mắt. Ánh mắt của Bạc Cận Yến nhìn cô lại trở nên hoảng loạn sâu hun hút. Hạ Miên quay đầu lại thấy anh đang nhìn mình chằm chằm. Cô đánh hơi
được mùi nguy hiểm nên càng vội vàng tìm đồ nội y.
Sau đó cô quay đầu lại hung dữ nhìn anh đang nằm trên ghế salon. Toàn thân anh không có một tấc vải, con thú dữ trong bụi cỏ tựa như còn có
xu hướng ngẩng đầu.
Hạ Miên dứt khoát lựa chọn rời xa nơi nguy hiểm này. Cô ném chiếc áo
ngực màu đen lên người anh, gương mặt còn hiện ra vẻ chế giễu không hề
che giấu “Không phải anh thích cái này sao? Tôi tặng cho anh.”
Bạc Cận Yến giơ tay chụp lấy, cau mày nhìn thoáng qua rồi không kiềm
chế được cười rộ lên. Tiếp theo chậm rãi lấy một chiếc quần lót màu đen
từ phía sau người mình ra “Đều tặng anh hết ư!”
Mặt Hạ Miên bắt đầu đỏ ửng trở lại, trong nhất thời máu dồn lên tới
tận não khi nhìn thấy dáng vẻ bỡn cợt của anh. Cô sải bước đi qua “Bạc
Cận Yến, đồ khốn kiếp, anh là tên cuồng dâm biến thái!”
[align=center]**********[/align]
Cuối cùng Hạ Miên mặc chiếc áo vest của anh tức giận bỏ chạy. Bạc Cận Yến gối đầu lên tay nhìn trần nhà rồi từ từ nhắm mắt lại.
Anh nhớ lại mỗi một dáng vẻ của Hạ Miên khi còn ở nhà họ Bạc. Khi ấy hoàn toàn khắc hẳn với Hạ Miên bây giờ.
Trong quá khứ, Hạ Miên là một cô gái ngoan ngoãn, hoạt bát, đáng yêu. Cô luôn mỉm cười làm nũng với anh. Đôi mắt to trong veo như hồ nước rút vào lòng anh như chú thỏ con.
Lúc ấy anh không biết rằng, thật ra cô chỉ là một con thiên nga đen ngụy trang tỉ mỉ…
Thật ra suy nghĩ cẩn thận lại, anh đã không còn nhớ kỹ dáng vẻ của
Nhất Nhất trong trí nhớ. Anh chỉ nhớ đó là một đứa con nít năm tuổi
trắng trẻo hồng hào có gương mặt rất đáng yêu.
Khi ấy, Bạc Cận Yến chỉ có bảy tuổi, mỗi ngày đều ngồi vẽ tranh trong nhà. Thế giới của anh rất cô đơn, anh cũng không thích nói chuyện với
người khác. Cho đến một hôm cô bé đó chui qua hàng rào sắt, xông vào thế giới của anh.
Bạc Cận Yến nhìn cô bé chằm chằm trong giây lát, sau đó lại chú tâm
vào làm việc của mình. Dú thế nào đi nữa, thế giới của anh chỉ có một
mình mình, cô bé có ở đó hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến anh chút
nào.
Sau đó mỗi ngày cô bé đều đến, có khi ngồi bên cạnh anh chăn chú nhìn anh vẽ tranh; Có khi lặng lẽ ăn trộm bánh ngọt của bảo mẫu chuẩn bị cho anh.
Có lẽ chính là do những món bánh ngọt tinh xảo này đã hấp dẫn cô bé.
Nhưng sau đó Bạc Cận Yến từ từ phát hiện, bên cạnh mình có hơi thở, có
tiếng động là một việc ấm áp tốt đẹp xiết bao.
Cho nên, anh dần dần hưởng thụ cảm giác ấm áp đó.
Thật ra thì anh đối với Nhất Nhất chỉ là là một tình cảm yêu mến đơn
thuần. Tựa như đối với một món đồ chơi hoặc như một thói quen mà thôi.
Nhất là sau khi Nhất Nhất bị phỏng vì cứu anh, khuôn mặt cô bé lắm lem nước mắt nước mũi nhưng vẫn cố chấp cười khúc khích.
Khi đó, Bạc Cận Yến cảm thấy trên thế giới này thật sự có người quan tâm đến anh.
Cho nên anh vẫn mong đợi sẽ gặp lại Nhất Nhất. Cho đến năm mười bảy tuổi ấy, quản gia dẫn “Nhất Nhất” về nhà…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...