Hạ Miên vô cùng khẩn trương, cảnh tượng này đã từng xuất hiện vô số lần trong mơ của cô, phản ứng mỗi lần của con trai cũng không giống nhau, sau khi tỉnh mộng luôn khiến cô càng thêm lo được mất.
Cô nắm chặt bả vai bé nhỏ của con trai, nặng nề cất lời, bật thốt lên như chấp nhận số phận: “Diệc Nam, thật ra thì… Mẹ chính là mẹ của con, chính là mẹ ruột.”
Lúc nói xong bốn chữ cuối cô gần như dùng hết sức lực, giống như sợ con trai không rõ, cô phát âm rõ ràng từng chữ một.
Chân mày nhỏ của Diệc Nam nhíu lại càng sâu, đôi mắt đen nhánh gấp rút liếc nhìn cô: “Mẹ không phải là mẹ ruột mà, trước kia mẹ và ba Mạc Bắc cũng nói là nhận làm mẹ nuôi. Mẹ nuôi và mẹ ruột không giống nhau.”
Hạ Miên nhìn đôi mắt ngây thơ trong sáng của con trai, vẻ mặt mê muội đáng thương hiện lên vài phần uất ức, trong lòng cô chua xót không thôi, khẽ lặp lại: “Không phải, đó là mẹ gạt con.”
Diệc Nam chu chiếc miệng nhỏ nhắn, như muốn nói gì nhưng lại từ từ mím cánh môi lại.
Hạ Miên bất an quan sát cậu, nhưng bỗng cậu không nói gì hết, đôi mắt tròn xoe đen láy chỉ nhìn chằm chằm, rồi ánh mắt di chuyển qua lại giữa cô và Bạc Cận Yến.
Thím Ngô đã sớm thức thời vào nhà trước, trong vườn chỉ có từng cơn gió nhẹ thổi qua lá cây. Bên tai Hạ Miên cũng là tiếng lá cây xào xạc và tiếng tim đập dồn dập của mình.
Bạc Cận Yến cất bước đi đến phía sau cô, cánh tay mạnh mẽ nắm lên vai của cô, tựa như yên lặng cho cô thêm sức mạnh.
Diệc Nam bỗng mở miệng: “Con biết rồi, do mẹ đau lòng Diệc Nam luôn nhớ đến mẹ ruột nên gạt Diệc Nam nói rằng mẹ chính là mẹ ruột của con.”
Con trẻ nở nụ cười ngây thơ, bàn tay nhỏ vỗ lên tay Hạ Miên an ủi: “Diệc Nam không có đáng thương đến thế, Diệc Nam còn có ba Mạc Bắc mà.”
Nụ cười ngưng lại ở khóe môi trên gương mặt Hạ Miên, giống như bị một tảng đá từ trên trời giáng xuống đập trúng, ngẩn ngơ trước mặt con trẻ.
Bạc Cận Yến nắm tay cô, khẽ nói bên tai cô: “Đừng gấp rút, từ từ sẽ được.”
Hạ Miên cũng biết phải từ từ không nên nóng lòng, trẻ con năm tuổi sao có thể tiếp nhận được bỗng lòi ra cha mẹ ruột thịt, mà người mẹ kia lại vẫn cứ luôn ở cạnh mình chứ?
Nuốt lại tất cả buồn phiền sắp không đè nén được, Hạ Miên khôi phục lại tâm trạng, cuối cùng không nói thêm gì nữa, cùng với Bạc Cận Yến nắm tay con vào nhà.
Thím Ngô pha trà hoa cúc phơi theo kiểu nhà nông cho họ, bông hoa nhỏ màu trắng chìm nổi trong ly thủy tinh, mùi hương ngọt ngào thơm ngát quanh quẩn trong miệng. Hiển nhiên Diệc Nam cũng rất thích uống, bàn tay nhỏ bé cầm chiếc ly thủy tinh, chu môi ra thổi hơi nóng.
Thím Ngô ở một bên nói với Hạ Miên: “Diệc Nam rất ngoan, ở đây lâu vậy cũng chưa từng khóc lóc, lúc nhớ nhà cũng chỉ tự mình vẽ tranh.”
Hạ Miên nghe đến khó chịu, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu Bạc Cận Yến vẫn không tỉnh lại, hoặc xảy ra việc gì ngoài ý muốn … Đứa con này???
Chợt nhớ đến lời nói của Quan Trì, Bạc Cận Yến như đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện.
Thím Ngô nhìn cô thất thần lại cười nói: “Cận Yến nói nó chọc con giận, muốn bỏ nhiều thời gian ở bên cạnh con để nhận lỗi. Lúc này mới đưa Diệc Nam đến chỗ bà già này, còn nói nếu qua hai tuần nó vẫn không dỗ được con vui, thì sẽ cho người đến đón Diệc Nam đưa về cho con.”
Hạ Miên ngẩn người, thím Ngô muốn nói rồi lại thôi: “Hạ Miên à, tính cách Cận Yến từ nhỏ con đã biết, chuyện gì nó cũng thích giấu trong lòng, không thích nói cho người khác biết. Người như vậy thật ra rất mệt mỏi, con hãy cố chịu đựng một chút…”
Hạ Miên càng thêm khốn khó, cô nhìn Bạc Cận Yến theo bản năng, ánh mắt giao nhau với anh.
Đôi mắt xinh đẹp của Bạc Cận Yến từ từ nhướng lên, trên mặt có chút không vui, nhưng thím Ngô đã nuôi anh từ nhỏ, đương nhiên biết được cảm xúc chân thật của anh, cho nên cười trêu ghẹo: “Nhìn đi, còn ngại ngùng. Được rồi, bà già như thím cũng không quấy rầy cả nhà các con đoàn tụ. Các con ngồi đây, thím đi chuẩn bị thức ăn cho các con, vất vả lắm mới đến nông thôn, cần phải nếm thử vài món ăn đặc sản của chỗ thím.”
Thím Ngô nói liên miên dông dài vào phòng bếp, chỉ còn lại một nhà ba người.
Bạc Cận Yến ôm con trai đặt lên đùi, lẳng lặng nhìn khuôn mặt của cậu nhóc.
Đây là con trai anh, trên thế giới này ngoại trừ Vệ Cần và Phó Trạm, đây chính là người thân máu mủ duy nhất của anh. Hơn nữa trên người Diệc Nam còn chảy dòng máu của Hạ Miên, Bạc Cận Yến ôm con trai mềm mại, trong lòng có một tình cảm khác thường từ từ lan tỏa.
Từ lúc bắt đầu nhận được điện thoại của bệnh viện anh cũng rất kích động, trước đây không có khoảnh khắc nào anh không nghi ngờ con là của mình. Cử chỉ thân mật giữa Hạ Miên và con trai thật sự khiến người ta nảy sinh hoài nghi. Nhưng đến khi thật sự biết được kết quả thì tâm trạng càng khó nén được hưng phấn.
Đáng tiếc anh còn chưa kịp nhận con thì nhận được điện thoại của Vịnh Nhi. Sau đó còn biết được hành tung của Vệ Cần từ trợ lý, trợ lý lo lắng nói cho anh biết: “Phu nhân sai người mua súng, không biết có thể gây bất lợi với cô Hạ…”
Bạc Cận Yến biết rất rõ Vệ Cần, cho đến bây giờ anh vẫn biết bà cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, chuẩn bị súng không chỉ nhằm vào Hạ Miên không.
Đã qua năm năm bà không ra tay với Hạ Miên là vì cảm thấy Hạ Miên chưa đủ là tai họa.
Một đứa bé xuất thân từ cô nhi viện, không có bất cứ thế lực gì, khi đó Vệ Cần hẳn đã sớm chưa có ý thức không được sống yên ổn, cho nên không chú ý đến Hạ Miên.
Cho đến khi anh lần nữa mang Hạ Miên vào tầm mắt bà, cho đến Phó Trạm lần lượt gây áp bức, lúc này Vệ Cần mới xuất hiện cảm giác nguy cơ, ý thức được sự tồn tại của Hạ Miên là quả bom hẹn giờ.
Bạc Cận Yến biết nên đến lúc lựa chọn, anh vẫn hận mẹ mình, hận cách làm trơ trẽn của bà, nhưng cuối cùng vẫn là người sinh ra và nuôi anh, anh càng chần chừ không quyết định thì sẽ càng đẩy Hạ Miên đến gần nơi nguy hiểm. Anh từng khát vọng lưỡng toàn nhưng cũng tuyệt vọng.
Đây là bọn họ thiếu Hạ Miên, sau này cũng do anh trả lại.
Bạc Cận Yến biết mỗi một sự kiên anh làm đều được tính toán tỉ mỉ, anh rõ ràng biết mình đáng sợ bao nhiêu, yêu đến mức cực đoan, thậm chí vì phòng ngừa cô bỏ trốn, không tiếc bắt cóc con trai ruột của mình. Nhưng anh không có cách, Hạ Miên và con trai là nơi ấm áp duy nhất trên đời này của anh…
Diệc Nam nhìn Bạc Cận Yến luôn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt quái lạ, ngón tay mủm mỉm quơ quơ trước mắt anh: “Ba ơi, ba làm sao vậy?”
Bạc Cận Yến hoàn hồn, khóe môi nhoẻn cười, ôm chặt con trai hơn chút: “Ba tìm về được bảo bối nên rất vui.”
Diệc Nam nhíu nhíu mày, tò mò nhìn anh: “Là bảo bối gì, cho con xem với.”
Bạc Cận Yến phì cười, xoay gương mặt con trai đối diện vào chiếc gương cách đó không xa: “Thấy chưa?”
Diệc Nam trợn to mắt nhìn vào gương, giơ tay lên sờ sờ tóc mình bị dựng lên, bất mãn nói: “Ba khi dễ bạn nhỏ, con mà là bảo bối thì đã sớm bị người xấu đem bán lấy tiền rồi. Con không đáng tiền đâu.”
Bạc Cận Yến véo gương mặt núc ních của Diệc Nam, ấm giọng hỏi: “Con rất thiếu tiền à?”
“Đương nhiên rồi.” Diệc Nam thoáng cái tinh thần đã tỉnh táo, bỗng ngồi thẳng lên, “Con muốn kiếm tiền cho ba Mạc Bắc đòi lại vợ.”
Bạc Cận Yến “…”
Hạ Miên “….”
Xế chiều cơm nước xong xuôi ở nhà thím Ngô, Diệc Nam vẫn chưa muốn đi, Hạ Miên cũng khó có khi được nghỉ ngơi, cho nên dẫn con trai đến vườn hái rau cải. Rau cải trong vườn bóng loáng xếp hàng chỉnh tề, Diệc Nam cầm cái rổ nhỏ chạy khắp vườn, Hạ Miên nhìn cậu lảo đảo bước đi không nhịn được hô lên phía sau: “Cận thận kẻo té.”
Bạc Cận Yến cũng đi theo phía sau, nhàn nhã đi đến, áo sơ mi trắng được xắn lên tận khuỷu tay, mỉm cười nhìn hai mẹ con.
Ánh nắng chiều đang gay gắt, chiếu nghiêng vào người bọn họ, Diệc Nam đứng tại chỗ nghỉ chân, ngẩng đầu lên hô về phía trước: “Ba mẹ, nhanh lên một chút.”
Trong lòng Bạc Cận Yến có dòng nhiệt nóng chậm rãi lưu chuyển, có lẽ từ nhỏ không nhận được nhiều tình thân từ Vệ Cần, nên sống chung với hai mẹ con có tâm trạng vô cùng thoải mái.
Trẻ con cũng thích gần gũi với thiên nhiên, nhìn thấy nguyên sinh thái của các loại rau cảo thấy trong siêu thị sinh trưởng trên đất vô cùng mới lạ. Diệc Nam đứng trước một bắp cải xanh non vừa mới lớn không bao lâu, đầu ngón tay bé nhỏ chỉ chỉ trên lỗ sâu đục: “Mẹ, trên rau sao lại có đôi mắt ti hí vậy?”
Trước đến giờ Hạ Miên cũng chưa từng trồng qua rau cải nên đứng xem thật kỹ cùng với con: “Đây là lỗ sâu đục.”
Diệc Nam nghiêm túc cúi đầu xuống nhìn bắp cải, lấy tay lật vài miếng lá non xanh: “Con bắt sâu đi.”
Hạ Miên bị lời nói non nớt của con trai chọc cười mãi, đến khi trước mắt bỗng có thêm một thứ thân mềm gì đó màu xanh lục khiến ánh mắt cô trong chốc lát đình trệ.
Sau khi đôi mắt cô điều chỉnh lại tiêu điểm mới phát hiện cái thứ mập mạp đang ngọ nguậy là con sâu màu xanh.
Ngón tay trắng nõn của Bạc Cận Yến càng tô điểm thêm cho con sâu xanh nhìn thấy mà ghê người, anh nghiêm chỉnh đưa con sâu đến trước mặt một lớn một nhỏ hỏi: “Tìm cái này à?”
Gương mặt Hạ Miên tái mét, thoáng sợ hãi nhảy ra kêu lên: “Bạc Cận Yến, anh là tên đại biến thái.”
Bạc Cận Yến vô tội nhìn cô, con sâu trong tay vẫn còn đang dốc sức giãy dụa, trên gương mặt anh tuấn hiện lê vẻ mù mờ.
Diệc Nam mới vừa đưa bàn tay nhỏ bé chuẩn bị nhận lấy con sâu nhỏ kia, thấy phản ứng này của Hạ Miên thì vừa kinh ngạc vừa buồn cười: “…. Mẹ sợ sâu à?”
Chính xác là Hạ Miên không sợ gì cả, chỉ sợ những thứ mềm mại ngọ nguậy, nhìn hình dáng con vật mập ú uốn éo trên đất mà cả người cũng dựng thẳng da gà.
Cô xoa xoa cánh tay, lúng túng khẽ lầm bầm: “Ai mà thích loại vật này chứ.”
Diệc Nam cười một tiếng, chạy đến bên cạnh Bạc Cận Yến nhận lấy con sâu rồi chạy thẳng đuổi theo Hạ Miên: “Mẹ, mẹ nhìn kỹ đi, côn trùng bé con rất đáng yêu.”
Sắc mặt Hạ Miên bỗng thay đổi, cầm rổ rau bỏ chạy xa hơn: “Không cho đến đây, Diệc Nam ngoan, mau ném nó đi!”
Bạc Cận Yên đứng yên tại chỗ, khóe miệng chứa nụ cười. Đã quá lâu anh không biết được tình thân đơn thuần này rồi, Hạ Miên cũng vậy, rõ ràng bọn họ nên ôm lấy sưởi ấm cho nhau, sao người phụ nữ này lại luôn muốn chạy trốn chứ?
Diệc Nam là một đứa trẻ có hiểu biết, nói muốn ở với bà nội một đêm rồi mới đi. Thím Ngô vẫn không có con, một mình ở nông thôn đúng là hơi cô đơn.
Buổi tối Hạ Miên không biết thím Ngô có phải bị Bạc Cận Yến bày mưu tính kế hay không, vậy mà sắp xếp cho bọn họ ở chung một phòng. Hạ Miên sa sầm mặt nhìn chiếc giường đơn chật hẹp chán nản: “Em qua phòng kế bên ngủ.”
Cánh tay Bạc Cận Yến ngăn lại trước cửa, ánh mắt trầm lắng nhìn xuống cô: “Buổi tối sẽ có chuột.”
Hạ Miên im lặng lườm anh một cái: “Con chuột cũng không phải vật thân mềm.”
Bạc Cận Yến không nói lời nào, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chăm chú, một lát sau ôm lấy cô ném thẳng lên giường. Hạ Miên rơi vào tấm chăn dày, suýt nữa la lên nhưng nhớ đến phòng không cách âm lại cắn chặt răng chịu đựng cơn đau truyền đến từ mông.
Bạc Cận Yến cúi người chống cánh tay xuống nhìn cô, bỗng nhiên khóe môi nhoẻn cười: “Em sợ thân mềm, cái của anh cứng rắn, nhất định em sẽ thích.”
Anh vừa dứt lời, thì tay của Hạ Miên đã bị anh đặt lên giữa chân anh.
Hạ Miên quá quen với kiểu ánh mắt này của anh, chỉ cần cô không vâng theo thì sẽ nhanh chóng bị dạy dỗ rất thảm.
Cô vội vàng vớ lấy chăn quấn kỹ mình lại, nhìn chằm chằm lên nóc nhà: “Em không chạy, anh… ngoan ngoãn ngủ đi.” Như sợ anh làm loạn, còn cố ý tăng thêm câu: “Thím Ngô đang ở kế bên.”
Bạc Cận Yến đè người lên, chính xác ngậm lấy môi cô: “Như vậy em cũng sẽ không kêu ra tiếng rồi.”
Hạ Miên bị anh dịu dàng mút vào, tay của anh cũng không sợ không vội mơn trớn qua lại trên người cô. Hạ Miên chẳng thể đề phòng bị ngón tay của anh vuốt ve đến đỉnh ngực se lại.
Đầu lưỡi Bạc Cận Yến liếm lấy đỉnh hồng cách một lớp áo sơ mi mỏng, lòng bàn tay thỏa sức xoa nắn núi đôi mềm mại của cô.
Hạ Miên vừa vội vừa tức, trên mặt nóng bừng cả lên.
Anh thối lui một chút, ngón tay vẫn còn trêu chọc như có như không ở nơi nhạy cảm se cứng kia, ánh mắt đã chậm rãi rơi vào mặt cô: “Giơ chân lên.”
Hạ Miên cắn chặt môi nhìn nhau với anh. Bạc Cận Yến cau chân mày: “Hay là muốn nằm sấp?”
Hạ Miên còn chưa trả lời thì phòng kế bên đã vang lên tiếng thím Ngô: “Cận Yến, bọn con mau đến đây xem Diệc Nam đang bị sao này?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...