Tháng Năm, mùa hè dài đằng đẵng cuối cùng cũng đến thành phố nhỏ này.
Sau kỳ nghỉ lễ Lao Động ngắn ngủi, nhà trường cuối cùng đã cho phép học sinh thay đồng phục xuân thu nặng nề bằng đồng phục mùa hè nhẹ nhàng.
Ngày đầu tiên trở lại trường học sau kỳ nghỉ, sáng sớm Tang Noãn khoác lên mình chiếc váy ngắn, xõa tóc, đứng trước gương trên hành lang lầu hai, xoay trái xoay phải.
Gương ở lầu hai ở ngay bên cạnh phòng của Mạc Tư Nguyên.
Vừa ra khỏi cửa, Mạc Tư Nguyên thấy Tang Noãn đang tạo dáng trước cửa phòng.
Nhìn thấy anh đi ra ngoài, Tang Noãn lập tức nhảy tới trước mặt anh, xoay một vòng: “Nhìn có đẹp không?”
Cô thay đổi kiểu tóc, một chiếc kẹp mới, bên cạnh huy hiệu trường còn có một chiếc ghim nhỏ Hello Kitty.
Mạc Tư Nguyên đều để ý đến những chi tiết nhỏ này.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, mắt không biến sắc nói: “Ăn mặc đẹp như thế này là muốn đi thi thố với ai?”
“Anh đừng quản nhiều, chỉ cần nói xem có đẹp hay không thôi!”
“Xấu xí.” Anh lời ít ý nhiều, vứt lại một câu rồi quay người đi xuống lầu.
Tang Noãn sửng sốt, giây tiếp theo đôi mắt nhỏ trừng lớn, phồng má, giậm chân, rất muốn cho anh một đấm gia truyền của nhà họ Tang.
Sau khi nguôi giận mới nhớ ra phải thục nữ liền nhanh tay chỉnh lại váy áo, quay đầu nhìn bản thân trong gương, nở một nụ cười xinh đẹp.
Yes! Hoàn hảo!
Buổi sáng sau khi tan học, Tang Noãn mặc một bộ quần áo xinh đẹp bước vào câu lạc bộ Mỹ Thuật.
Mạc Tư Nguyên nói không sai, cô ăn mặc như thế này là đều có lý do, nhưng không phải để đi thi thố với ai mà là để rời khỏi câu lạc bộ.
Cô hiểu ra rồi, Lâm Vi cho cô tham gia câu lạc bộ Mỹ Thuật chỉ để lợi dụng cô mời Mạc Tư Nguyên đến.
Bây giờ mục tiêu của cô ta đã đạt được, Mạc Tư Nguyên cũng sắp tốt nghiệp, việc cô ở lại câu lạc bộ Mỹ Thuật cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Cùng lắm chỉ có thể là một chân rảnh rỗi làm việc lặt vặt mà thôi.
Ban đầu, cô tham gia vào câu lạc bộ Mỹ Thuật chỉ vì bản thân có niềm yêu thích mỹ thuật, nghĩ đến vào câu lạc bộ sẽ có thể học hỏi được nhiều, nhưng không ngờ lại gây ra nhiều rắc rối cho bản thân.
Hội họa là một điều tuyệt vời, nhưng cô không muốn dùng nó để lôi kéo mối quan hệ.
Hơn nữa như Thẩm Phong đã nói, sở thích với câu lạc bộ đều không liên quan gì nhau, cô rời khỏi câu lạc bộ cũng có thể vẽ tranh như lúc trước, còn có thể tránh được những người có cơ hội dùng nhược điểm này để chèn ép cô, hà cớ gì mà không làm?
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Khi bước ra khỏi câu lạc bộ Mỹ Thuật, Tang Noãn cảm nhận được một sự nhẹ nhõm mà đã lâu rồi cô chưa thấy được, cô hít vào một hơi thật sâu.
A! Quả nhiên tâm trạng tốt lên, không khí cũng trở nên mới mẻ!
Nhã Hinh đi cùng cô tới đây khẩn trương chạy lại hỏi: “Thế nào rồi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Noãn tràn đầy vẻ tự hào: “Còn có thể thế nào nữa! Bọn họ cảm thấy như vừa vứt bỏ một con rệp, còn tớ rời khỏi cái nơi quỷ quái đấy cảm thấy rất vui sướng và phấn khởi!”
“Vậy cậu là con rệp?”
“…Cậu mới là con rệp ấy! Cả nhà cậu đều là rệp! Từ Nhã Hinh, cậu có còn muốn sống nữa không?”
Cả hai cười nói rôm rả, suốt quãng đường từ tòa nhà Mỹ Thuật trở về tòa nhà cấp hai.
Bảng thông báo ở tòa nhà cấp hai chật cứng người, giống như vừa được thay bằng một áp phích tuyên truyền mới.
Tang Noãn và Nhã Hinh nhìn nhau, ngọn lửa tò mò bốc lên, lập tức chạy đến tham gia cuộc vui.
“Đi đi đi!”
“Nhường đường chút, nhường đường chút…”
Hai người lợi dụng cơ thể nhỏ nhắn chen vào khe hẹp, đi thẳng đến phía trước bảng thông báo, Nhã Hinh kéo Tang Noãn, nhìn chăm chú vào tấm áp phích lớn: “Wow! Lại là một cuộc thi nhảy!”
Tang Noãn nhìn hết một vòng tấm áp phích, bĩu môi, không hề có chút hứng thú nào.
Cô nhảy không giỏi, cuộc thi kiểu này giống là dành cho Bạch Diên.
Cô nắm lấy Nhã Hinh kéo ra ngoài: “Rõ nhàm chán, đi thôi.”
“Chờ một chút, chờ một chút!”
Nhã Hinh kéo cô trở lại, ngón tay chỉ vào một chỗ: “Thẩm Phong! A Noãn, là Thẩm Phong! Ban giám khảo có Thẩm Phong!”
Thẩm Thẩm Thẩm Phong?
Nghe thấy cái tên này, Tang Noãn đứng im như trời trồng, ánh mắt bắt đầu láo liên tìm kiếm: “Chỗ nào, chỗ nào, đâu?”
Hai mắt hướng tới chỗ Nhã Hinh đang chỉ, liền nhìn thấy tên Thẩm Phong trong cột giám khảo.
“Đàn anh Thẩm Phong! Lại là đàn anh Thẩm Phong! Wow! Đàn anh Thẩm Phong thật là lợi hại, vậy mà có thể trở thành ban giám khảo!”
Tang Noãn phấn khích hét lên, vừa nhảy vừa vung tay, đánh trúng rất nhiều người trong đó.
Nhã Hinh không biết cụ thể đánh ai, chỉ có thể xấu hổ xin lỗi người bên cạnh, một bên liều mạng dùng một tay che miệng cô: “Biết rồi tiểu tổ tông, có thể thấp giọng xuống được không!”
“A Inh, à Ẩm Ong! À Ẩm Ong! (Nha Hinh, là Thẩm Phong! Là Thẩm Phong!)”
Miệng của Tang Noãn bị cô bụm lại, trong lòng kích động không nói nên lời, chỉ có thể khoa tay múa chân với lại Nhã Hinh, khuôn mặt đỏ bừng.
“Tớ biết rồi tớ biết rồi, nhưng chúng ta phải ra dáng thục nữ, bình tĩnh.”
Đám đông chen chúc rất ồn ào.
Tang Noãn và Nhã Hinh đứng ở phía đầu tiên, hơn nữa Tang Noãn còn đang chặn ở đây nên không ai chen vào được.
Cuối cùng, người nào đó trong đám người cũng không chịu nổi nữa, dùng sức đẩy mạnh về phía trước, bắt đầu la hét chói tai: “Có nhường cho người khác vào xem không?”
Giọng nói có chút sắc nhọn, đâm vào lỗ tai đau điếng.
Đám đông ngừng chen chúc, bọn họ bịt tai quay đầu nhìn người đang gầm thét như sư tử hà đông.
“Những người phía trước đọc xong chưa? Xem xong còn không mau đi ra! Không biết chữ nên kiểm tra từ điển à! Mất thời gian!”
Sư tử hà đông đó là Bạch Diên.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Tranh thủ lúc mọi người không còn chen lấn nữa, Bạch Diên vội vàng gạt đám người sang một bên rồi đi về phía trước, nhưng khi nhìn thấy Tang Noãn thì giật mình.
Sau đó, cô ta nhìn cô bằng ánh mắt như máy quét nhanh 360 độ, rồi chế nhạo: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là đồ xấu xí hậu đậu.”
Sau một lúc chen chúc, đầu tóc và quần áo của Tang Noãn đều rối tung lên.
Cùng với khuôn mặt đỏ bừng do thiếu oxy, tuy rằng ẩn dụ “xấu xí” có chút miễn cưỡng nhưng thật sự cũng không sai lắm.
Tang Noãn nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn cái người “xấu xí” mà Bạch Diên đang nói kia là ám chỉ mình, cô gật đầu với cô ta, ra vẻ vô tội: “Không sai! Người thông minh thì gặp người thông minh, người xấu xí thì gặp người xấu xí.”
“Cậu…” Vẻ mặt Bạch Diên đột nhiên cứng đơ lại.
Bốn phía đều vang lên tiếng cười khe khẽ.
“A Noãn…” Nhã Hinh nhẹ nhàng kéo góc áo của Tang Noãn: “Chúng ta nên đi thôi.”
“Ừm.” Tang Noãn sửa sang lại quần áo, gật đầu.
Mỗi lần gặp Bạch Diên là đều không có chuyện gì tốt, đích thực là nên đi nhanh.
“Tang Noãn, cậu chảnh cái gì chứ!”
Bạch Diên rõ ràng không muốn để cô đi sớm như vậy, tiến về phía trước một bước, thẳng thừng đi tới trước mặt hai người bọn họ: “Tôi nói sai sao? Cậu không tham gia thi đấu thì chặn ngang ở đây để làm gì? Không đi cũng không để cho người khác xem, cố ý ở đây gây bất tiện.”
Không muốn chọc vào lại còn ở đây khiêu khích, bây giờ trốn tránh thì cũng không được, Tang Noãn cũng không mấy vui vẻ, cô buông Nhã Hinh ra, không chịu thua mà ngẩng đầu lên, mở to hai mắt.
“Tôi gây bất tiện, còn hơn cái người mà làm ô nhiễm thính giác của người ta! Hơn nữa cậu làm sao biết tôi không tham gia? Cậu là con giun trong bụng tôi sao? Tự cho mình là đúng!”
Sau khi nói xong, cô liếc nhìn Bạch Diên bằng thái độ khinh thường.
“Cậu!”
Bạch Diên vừa xấu hổ vừa tức giận.
Khi cô ta sắp nổi giận thì giây tiếp theo, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Nói như vậy là cậu có tham gia?”
Bắt được sơ hở trong lời nói của cô.
Cô ta thuận thế tiếp lời.
“Tôi đương nhiên…” Tang Noãn lời vừa nói ra tới cửa miệng liền dừng lại, hung hăng cắn đầu lưỡi của mình.
Trời ạ! Nói chuyện không đem theo não, lại không cẩn thận tự đào hố chôn mình!
Nhã Hinh kinh ngạc hít một hơi thật sâu, ra sức lắc đầu với cô: “A Noãn, dừng lại! Dừng lại!”
Bạch Diên thấy cô im lặng, cười cười nói: “Cậu vừa đứng nhìn áp phích cả buổi, đoán chừng đã hiểu rõ quy tắc của trận đấu rồi nhỉ? Nếu vậy thì, tôi không ở đây cãi nhau ầm ĩ với cậu, chúng ta thi đấu quyết định cao thấp, cậu thấy thế nào?”
“Tôi…” Tang Noãn khó khăn lên tiếng nhưng lại không nói nên lời.
“Thế nào? Không dám à?” Bạch Diên khinh thường nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu lợi hại thế nào.
Hóa ra là một con hổ giấy, sấm thì to mà mưa thì nhỏ.”
“Ai nói tôi không dám…” Tang Noãn cắn môi.
Cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng cô yếu hơn trước rất nhiều: “Tôi chỉ là… Tôi…”
“Thật không? Vậy thì tốt quá, bây giờ chúng ta nhanh đi đăng ký.”
” … ”
Cô ta ra vẻ hùng hổ hăm dọa, Tang Noãn chỉ cảm thấy đến thở có chút khó khăn.
Ý tứ của Bạch Diên là quá rõ ràng, cô ta muốn ép cô đăng ký rồi chờ tới lúc thi đấu để làm cô bẽ mặt.
Thế nhưng nếu cô biết nhảy thì không nói, nhưng cô không biết một chút gì về nhảy.
Bây giờ cô đứng ở chỗ này, tất cả mọi ánh mắt đều đang nhìn vào, đồng ý thì không được mà không đồng ý lại càng không hay, thật sự là không còn đường lui.
Bạch Diên cười khẩy một tiếng: “Được rồi, Tang Noãn, đừng giả vờ.
Lúc trước ở trại hè ai mà chẳng biết cậu đến tập thể dục theo đài mà cơ thể cũng không phối hợp nhịp nhàng được, lại còn ở đây muốn tham gia thi đấu? Cậu thừa nhận không bằng tôi thì có làm sao đâu?”
“Tôi không có!” Tang Noãn nghênh cổ hét vào mặt cô ta.
“Không có cái gì? Cơ thể phối hợp không nhịp nhàng? Vậy cậu dám ở chỗ đông người này nhảy một đoạn không? Tang Noãn, loại người đầu óc ngu si tứ chi kém phát triển như cậu mà còn đòi thích Thẩm Phong.
Thẩm Phong cũng thật là xui xẻo!”
“Cậu nói cái gì?” Nhắc tới Thẩm Phong, Tang Noãn khẽ giật mình.
Bạch Diên khinh thường nhìn cô: “Tôi nói sai rồi sao? Cô chẳng lẽ không thích Thẩm Phong sao? Vậy thì vừa rồi là ai còn một mực hô tên Thẩm Phong.
Là tôi nghe lầm rồi à!”
Khuôn mặt của Tang Noãn đột nhiên đỏ bừng.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Bên cạnh bọn họ có rất nhiều người, mặc dù không quen biết Tang Noãn nhưng cũng khó chống lại được danh tiếng của Thẩm Phong.
Tin tức này tuy sẽ không đến mức dậy sóng, nhưng cũng không thể ngăn được tâm lý thích buôn chuyện trời sinh của mọi người.
Trong một lúc, tất cả những âm thanh xì xào bàn tán bên cạnh Tang Noãn đều là: “Cô ta thích Thẩm Phong”, “Cô ta thực sự thích Thẩm Phong”…
Thích Thẩm Phong, vẫn luôn là bí mật của Tang Noãn.
Ngoại trừ cô, chỉ có Nhã Hinh, Tiểu Dã và Mạc Tư Nguyên biết bí mật này.
Mặc dù cô không quan tâm đến việc người khác có biết điều đó hay không, nhưng cứ bị mọi người nói ra trước mặt như vây, cô vẫn cảm thấy có chút xấu hổ và tức giận.
Cái cảm giác này rất giống cảm giác bị người khác chỉ vào mặt nói: “Tang Noãn là đồ suy nhược màu sắc.”
Tang Noãn đỏ mặt, cơ bắp toàn thân co rút lại.
Há miệng cả buổi, cuối cùng tức giận không kiềm được nói: “Bạch Diên, cậu hơi quá đáng rồi đó!”
Nhã Hinh bên cạnh ra sức kéo góc áo cô: “Bỏ đi! A Noãn, anh hùng không sợ thiệt thòi trước mắt, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chúng ta bỏ đi!” Nhìn bộ dạng của cô, có nói gì thêm nữa cũng không kìm hãm lại được rồi!
Bạch Diên không quan tâm, nhìn thấy cô có vẻ tức giận, cô ta càng thêm hả hê trong lòng, tiếp tục châm dầu vào lửa: “Tôi nói thật mà còn quá đáng? Tang Noãn, tôi hỏi cậu, những gì tôi nói không phải là sự thật sao? Nếu cậu nói không phải, vậy cậu chứng minh cho tôi xem đi, chỉ ở nói miệng thì coi như không tính!”
“Tang Noãn, cậu không bằng tôi, cậu chỗ nào cũng không bằng tôi! Kỳ thật trong lòng cậu biết nhưng không dám thừa nhận, cậu là đồ hèn nhát!”
“Cậu đủ rồi đấy!” Tang Noãn đột nhiên hét lên.
Bạch Diên bị dọa cho sợ.
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Tang Noãn, đôi môi mím chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta.
Mặc dù không sợ nhưng bộ dạng này của cô vẫn khiến cho cô ta có chút rùng mình.
Nhã Hinh mơ hồ có dự cảm chẳng lành, nhanh chóng bước tới nắm lấy cánh tay của cô: “A Noãn A Noãn, cậu vạn lần đừng xúc động!”
“Cậu đừng quản tớ!” Tang Noãn dùng sức đẩy Nhã Hinh ra.
Cô không quan tâm nhiều như vậy, lúc này trong đầu cô chỉ còn lại những từ xúc phạm như “đồ hèn nhát”, “tân binh”, cô tức giận bước đến trước mặt Bạch Diên và ấn vào vai cô: “Cậu vừa mới nói tôi là đồ hèn nhát đúng không?”
“… Đúng vậy đó.” Bạch Diên thấy bộ dạng muốn đánh người của cô, trong lòng có chút lo sợ, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, cô ta chỉ có thể cứng đầu khẩn trương nói: “Cậu… Cậu muốn thế nào!”
“Cậu còn nói tôi không bằng cậu đúng không?”
“Đúng… “
“Được!”
Tang Noãn hét lên, chỉ tay vào tấm áp phích phía sau lưng.
“Không phải chỉ là thi nhảy thôi sao, ai sợ ai! Tham gia thì tham gia! Người nào lùi bước mới là đồ hèn nhát!”
“Hả?” Bạch Diên thoáng cái trở nên bối rối.
Cô nhanh chóng bày ra một bộ dạng khí thế như vậy, kết quả, chính là như vậy?
Cô ta vừa nói chuyện vừa gây hấn chỉ là muốn khoe mồm miệng nhanh nhạy, không ngờ cô lại thực sự tham gia.
Nhưng hiện tại kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bạch Diên, hơn nữa tình hình vẫn hoàn toàn nghiêng về phía cô ta.
Bạch Diên không thể tin được: “Cậu nói thật ư?”
“Thật!” Tang Noãn vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Nhã Hinh bên cạnh quả thật muốn điên lên: “A a a! A Noãn, cậu đừng quậy nữa!”
Cô không để ý tới Nhã Hinh, ngẩng đầu dùng tư thế kiên định, trong mắt hiện lên một tia cố chấp: “Bạch Diên, tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy rằng tôi không thua kém gì cậu! Hơn nữa lần này nếu không lấy được giải thưởng, tôi sẽ theo họ cậu! Nhưng nếu tôi làm được, cậu phải đứng trước mặt mọi người xin lỗi tôi, hơn nữa từ nay về sau không trêu hay gây hấn với tôi nữa!”
“Được!”
Bạch Diên cũng ngẩng đầu lên, một tiếng “bốp”, lòng bàn tay trực tiếp đặt ở trên tấm áp phích, tuyên bố: “Đồng ý!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...