Muốn đi đón mẹ của Tưởng Phẩm Nhất chắc chắn phải đến viện điều dưỡng. Mà đến đó thì không tránh khỏi việc đụng mặt với Nhậm Hi.
Trước khi đi Tưởng Phẩm Nhất từng nghĩ: Có lẽ hôm nay cô ta không đi làm, không gặp phải đâu. Nhưng không ngờ lại trùng hợp vô cùng. Cô và Phó Dục Thư sóng vai nhau đi đến phòng bệnh của mẹ. Tầng lầu này trước nay luôn luôn yên ắng, nhưng vừa bước vào cô đã nhìn thấy Nhậm Hi và một người nói chuyện ở cuối hành lang.
Nhậm Hi vô tình ngẩng đầu cũng đúng lúc nhìn thấy hai người họ. Gió nhẹ luồn qua cửa sổ, thổi lay áo blouse trắng của cô ta. Gương mặt cô ta tiều tụy, tái nhợt, mang theo vẻ ưu sầu.
Tưởng Phẩm Nhất vừa đi vừa hỏi Phó Dục Thư: "Vợ cũ của anh đang ở đây, có qua chào hỏi không?"
Phó Dục Thư lườm cô một cái rồi nói: "Lịch sự là phải như vậy, nhưng em không thích thì thôi."
Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được nhoẻn môi, hừ một tiếng: "Không ngờ anh sợ vợ như vậy."
"Điều kiện là em phải làm vợ của anh thì anh mới sợ được chứ." - Phó Dục Thư thản nhiên đáp lời, khiến Tưởng Phẩm Nhất đỏ mặt xấu hổ vì từ "vợ" mà mình buột miệng nói ra kia.
Lúc đến cửa phòng bệnh đối mặt với Nhậm Hi, Tưởng Phẩm Nhất vẫn còn trong trạng thái thẹn thùng. Nhìn thần sắc cô rất tốt, dáng vẻ của phụ nữ đang yêu đều khiến người ta hâm mộ chứ đừng nói là người đàn ông đang đứng bên cạnh cô còn đầy sức hấp dẫn nữa.
"Là Tiểu Tưởng à." - Nữ bác sĩ đang trò chuyện với Nhậm Hi chủ động chào hỏi Tưởng Phẩm Nhất - "Lại đến đây thăm mẹ cô hả? Tháng này đến sớm nhỉ. Vị này là ai?"
Bà ta vừa hỏi Phó Dục Thư là ai vừa nhìn chằm chằm anh, không chú ý đến Nhậm Hi bên cạnh. Nếu như bà ta nhìn thấy sẽ phát hiện Nhậm Hi đỏ mắt, hai tay giấu trong áo khoác nắm lại thật chặt.
"Bạn trai cháu ạ." Tưởng Phẩm Nhất trả lời một câu lịch sự rồi đi vào phòng bệnh của mẹ trước. Phó Dục Thư theo lịch sự phải ở lại trò chuyện với vị bác sĩ kia đôi câu. Chuyện này cũng khiến Nhậm Hi có cơ hội nói chuyện với anh.
"Dục Thư, tại sao?" Nhậm Hi nghẹn ngào hỏi anh, có vẻ như rất yếu ớt.
Nữ bác sĩ đứng chung với Nhậm Hi hiếu kỳ nói: "Tiểu Nhậm, cô biết bạn trai Tiểu Tưởng à?"
Nhậm Hi rất muốn lớn tiếng nói cho đối phương biết: Đây không phải là bạn trai Tiểu Tưởng gì cả. Đây là chồng tôi. Nhưng cô cũng biết cô đã không có tư cách nói những lời này nữa rồi. Gần đây chuyện xảy ra với bản thân cô đã khiến cô hiểu được mình từng lựa chọn ngu ngốc biết bao nhiêu. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô nhất định sẽ chịu được sự cô đơn, chẳng bốc đồng tùy hứng và tính tình tiểu thư nữa.
Có điều lẽ nào trong cuộc hôn nhân thất bại này anh không có sai sao? Tại sao bây giờ anh lại có thể sống vui vẻ đến thế? Có một cô gái trẻ trung làm bạn gái, còn chẳng mảy may lưu luyến cô, giống như chưa từng yêu cô vậy.
Trong lòng cô rất bất mãn và đầy ngập chất vấn, không nhịn được lại hỏi một câu: "Tại sao?"
"Tại sao?" - Đôi mắt Phó Dục Thư nhìn cô vẫn sâu thẳm như một đầm nước, anh nói - "Tại sao gì chứ?"
Anh nói chuyện với Nhậm Hi trước sau luôn mang theo vẻ xa cách, giống như bọn họ chỉ là hai người xa lạ. Anh nói xong đã đi ngay vào phòng bệnh. Tưởng Phẩm Nhất nhìn thấy anh vào liền tiến lên vài bước vỗ vỗ hạt bụi không tồn tại trên đầu vai áo vest của anh, rồi đi qua anh đóng cửa phòng bệnh lại.
Trong khoảnh khắc cửa khép lại, chân Nhậm Hi khẽ nhúc nhích gần như muốn xông qua cản lại. Đúng lúc người đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở cô. Cô cứ tiếp tục ngu ngốc như vậy nữa chỉ nhận được sự thương hại của mọi người, mà lại càng khiến Phó Dục Thư chán ghét hơn, hoàn toàn phá hủy hết tất cả ký ức tốt đẹp mà ngày xưa họ từng có.
"Tiểu Nhậm, giờ này chắc là bạn trai cô đến đón cô rồi đó. Chúng ta mau đi thôi." Người đồng nghiệp nói với cô như vậy.
Nhậm Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độ này chỉ thấy được vườn sau viện điều dưỡng mà không phải là phía mặt tiền, không nhìn thấy được Khương Giảo có đến đón cô hay không. Nhưng người cô muốn thấy không phải là anh ta, người cô muốn thấy là người đang ở cách cô một cánh cửa kia. Thế nhưng cô chỉ có thể nhìn về phía ngược lại để tránh người bên cạnh thấy cô đang rơi nước mắt.
Thật ra thì Tưởng Phẩm Nhất cũng không phải loại người quá nhẫn tâm. Nếu như cô thật sự là người không nói lý lẽ thì cô sẽ không cho Phó Dục Thư nói với Nhậm Hi mấy câu ngắn ngủi vừa rồi. Cô biết chắc chắn Phó Dục Thư sẽ không cự tuyệt yêu cầu của cô, nhưng cuối cùng cô không làm vậy.
Có một số tình cảm đã định trước không có kết quả tốt. Sau khi sống chung rồi chia tay hai người đã tổn thương nhau quá sâu sắc, dù họ có quay lại bên nhau vẫn không trốn thoát vận mệnh phải chia tay lần nữa. Thay vì hành hạ lẫn nhau chi bằng vui vẻ kết thúc, mà kết thúc này của bọn họ cũng chính là lần kết thúc cuối cùng, sau này sẽ không còn liên quan gì nhau nữa hết.
Mẹ Tưởng nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất và một người đàn ông quen thuộc thân mật như vậy xuất hiện trước mặt mình, vẻ mặt bà hoảng hốt hơn trước đây. Lúc Tưởng Phẩm Nhất và Phó Dục Thư đến gần bà, họ vẫn còn đang thì thầm với nhau.
"Em thấy vị bác sĩ nữ đi chung với Nhậm Hi hình như không thích em lắm." Tưởng Phẩm Nhất nói.
Phó Dục Thư nhớ đến ánh mắt vị bác sĩ nữ kia liếc nhìn Tưởng Phẩm Nhất, dịu dàng nói: "Có lẽ phụ nữ đều như vậy, gặp người xinh đẹp thật sự sẽ cảm thấy cô bé dễ thương bên cạnh đáng yêu hơn nhiều."
Tưởng Phẩm Nhất mỉm cười giơ tay lên véo lỗ tai anh. Nhìn thấy một cô gái còn trẻ mà làm hành động này với một người đàn ông chững chạc khiến mẹ Tưởng cau mày, khẽ ho một tiếng.
Tưởng Phẩm Nhất liền thả tay xuống nhìn về phía mẹ nói: "Mẹ, mẹ đã tỉnh rồi ạ."
Mẹ Tưởng tựa như vẫn không biết Tưởng Phẩm Nhất, mới vừa rồi bà ho khan chỉ có thể vì cảm thấy hai người không nên nhố nhăng trước mặt người khác thôi. Bây giờ nghe cô kêu bà là mẹ thì bà từ từ ngồi dậy trên giường nói: "Tôi không phải mẹ cô, con gái tôi còn nhỏ lắm."
Bà giơ tay lên so độ cao, lẩm bẩm nói: "Chỉ mới cao như vậy, vừa học cấp ba, cấp ba thôi."
Tưởng Phẩm Nhất nhìn Phó Dục Thư với vẻ mặt phức tạp. Phó Dục Thư vỗ vỗ vai của cô trấn an, khẽ khom lưng ngồi đối diện giường bệnh nói với mẹ Tưởng: "Mẹ Tưởng, cháu họ Phó, cháu đến đây với Phẩm Nhất đón bác xuất viện."
"Xuất viện?" Mẹ Tưởng kinh ngạc hỏi lại.
"Đúng, chúng con đón mẹ về nhà." - Tưởng Phẩm Nhất hơi kích động nói - "Người xấu đã bị bắt hết rồi, chúng ta có thể về nhà rồi."
Mẹ Tưởng như hơi không hiểu kịp, vẻ mặt biến đổi liên tục im lặng ngồi nơi đó. Cho đến khi Tưởng Phẩm Nhất thu dọn đồ đạc của bà xong, chuẩn bị đưa bà đi, bà mới cất tiếng nói thật khẽ: "Người xấu đã bị bắt hết rồi ư?"
Tưởng Phẩm Nhất nói: "Dạ, toàn bộ bọn họ đã bị bắt hết rồi. Chúng ta đến nhà Dục Thư ở vài ngày, chờ khi mọi chuyện giải quyết xong thì cùng đi thăm ba."
"Ba..." - Mẹ Tưởng lẩm bẩm nói - "Ba ở đâu?"
Tưởng Phẩm Nhất bị bà hỏi không trả lời được, cô lo lắng sẽ kích thích mẹ khiến bệnh mẹ càng nghiêm trọng hơn, chỉ đành im lặng không trả lời.
Phó Dục Thư đưa Tưởng Phẩm Nhất và mẹ Tưởng rời khỏi viện điều dưỡng. Trong quá trình không hề gặp lại Nhậm Hi, có lẽ là cô ta đã đi về với Khương Giảo rồi.
Tuy Khương Giảo đánh cô ta nhưng cô ta vẫn không chia tay với Khương Giảo. Có lẽ cũng không phải là cô ta còn yêu Khương Giảo bao nhiêu, mà chỉ là nếu như cô ta mất cả cả Khương Giảo đã từng khiến cô ta có đầy tự tin để vứt bỏ Phó Dục Thư thì cô ta sẽ hoàn toàn sụp đổ mất.
Phó Dục Thư mua nhà ở thành phố Bình Giang tuy là ở trong trung tâm thành phố nhưng chẳng hề ồn ào, hoàn cảnh yên tĩnh rất thích hợp cho người bệnh nghỉ ngơi. Còn một điều nữa là giao thông nơi đây thuận tiện, đi thông khắp nơi. Bệnh viện, ngân hàng, trường học, siêu thị cái gì cũng có, lại thêm không khí yên tĩnh của vùng đồng quê. Quả thật so sánh với Hòe Viên thì nơi này chính là thiên đường.
Tưởng Phẩm Nhất chưa từng nghĩ đến mình sẽ qua đêm ở một nơi không phải là Hòe Viên. Lần trước say rượu và đi đến quê nhà của Phó Dục Thư là ngoài ý muốn. Ngoại trừ lần đó ra đây là lần đầu tiên cô ngủ lại tại một nơi không phải là Hòe Viên.
Sắp xếp căn phòng kế bên phòng ngủ chính cho mẹ Tưởng, Tưởng Phẩm Nhất bắt đầu thu dọn đồ đạc cho bà. Bà ngồi trên ghế nhìn cô loay hoay, ánh mắt luôn dõi theo cô, vẻ mặt ngập ngừng nhưng chưa thật sự cất lời.
Tưởng Phẩm Nhất thu dọn rất lâu mới xong hết tất cả mọi chuyện. Thay tấm chăn mới, treo hết quần áo của mẹ vào tủ, chia thuốc theo giờ cho mẹ, thuận tiện cất đồ vật riêng tư của bà, dặn dò bà từng món để đâu xong xuôi, lúc này mới ngưng tay.
Qua một hồi bận rộn tuy có hơi mệt nhưng lòng Tưởng Phẩm Nhất vẫn thấy rất vui. Bởi vì cách xa nhau đã lâu, cuối cùng cô và mẹ có thể lại sống chung với nhau lần nữa. Tiếc là trong thời gian ngắn chắc cha không thể nào ở chung với hai người họ được rồi.
"Mẹ, mẹ đã nhớ hết chưa?" Sau khi Tưởng Phẩm Nhất làm xong hết mới hỏi mẹ.
Mẹ Tưởng gật gật đầu, sợ hãi nói: "Tôi phải ở chỗ này sao?"
Tưởng Phẩm Nhất thở dài, ngồi bên cạnh bà nói: "Ở đây không tốt sao? Mẹ không thích ở nơi này à?"
Dường như mẹ Tưởng muốn khóc, buồn bã nói: "Nhưng đây không phải nhà tôi."
"..." Tưởng Phẩm Nhất sững sờ. Thật ra thì mẹ nói không sai, đối với mẹ nơi nào có cha thì nơi đó mới là nhà. Còn đối với cô nơi nào có Phó Dục Thư và cha mẹ thì nơi đó mới chính là nhà. Nhưng nhà trong lòng bọn họ đều không phải là Hòe Viên kia.
"Chờ khi ba vô sự thì cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi." - Tưởng Phẩm Nhất vuốt tóc mẹ, dịu dàng nói - "Bây giờ có con, mẹ ở đây vẫn tốt hơn viện điều dưỡng. Con có thể tự mình chăm sóc mẹ, mỗi ngày mẹ đều có thể nhìn thấy con. Mỗi ngày con đều nói cho mẹ biết con là ai và mẹ là ai của con. Như vậy mẹ sẽ không quên mất con khi lần sau gặp lại con nữa."
Nói xong câu cuối cùng, trong lòng Tưởng Phẩm Nhất thật sự chua xót, không nhịn được rơi nước mắt. Cô không đành để mẹ buồn theo nên vội đứng dậy ra khỏi phòng. Cô không thấy được khi cô quay người đi, ánh mắt của mẹ cô cũng đau lòng và lưu luyến.
Phó Dục Thư sắp xếp dụng cụ làm bếp mới sắm tại tầng trệt, thấy Tưởng Phẩm Nhất chạy nhanh xuống lầu liền ngẩng đầu hỏi cô: "Sắp xếp xong rồi hả?"
Tưởng Phẩm Nhất hít mũi một cái đi xuống thang lầu, chạy thẳng đến phòng bếp ôm lấy eo anh: "Ừ, anh đang làm gì?"
Phó Dục Thư nhận ra giọng cô nghèn nghẹn nhưng vờ như không biết, anh cười nói: "Anh mua dụng cụ làm bếp, như vậy sau này có thể nấu cơm ở nhà rồi."
Tưởng Phẩm Nhất nhìn dụng cụ làm bếp mới tinh, tất cả ở đây đều mới mẻ giống với cuộc sống tương lai của cô.
"Ban đầu anh chuyển vào là em chủ động làm quen với anh. Có lẽ đó là chuyện em làm đúng đắn nhất trong cuộc đời này, vì nó đã gần như thay đổi cuộc đời của em." Tưởng Phẩm Nhất buông anh ra, nói vô cùng cảm khái.
Phó Dục Thư cảm thấy cũng đúng, cho nên gật đầu.
"Vậy anh cảm thấy biết em là chuyện tốt hay xấu? Anh cảm thấy em có tốt hơn Nhậm Hi không?" - Tưởng Phẩm Nhất nghiêng đầu hỏi.
Phó Dục Thư hơi buồn cười. Có lẽ tất cả phụ nữ đang yêu đều thích so sánh mình với bạn gái trước của đối phương, Tưởng Phẩm Nhất cũng không ngoại lệ. Biết cô không dễ trêu ghẹo, Phó Dục Thư cũng cẩn thận suy nghĩ vấn đề này rồi mới cho ra đáp án.
"Đương nhiên em tốt hơn cô ấy, nếu không anh cũng không quen em. Anh chưa từng làm cho Nhậm Hi những việc mà anh đã làm cho em. Đó là sơ suất của anh nhưng anh không hối hận. Bởi vì nếu cuộc hôn nhân của anh không thất bại thì anh sẽ không gặp được em."
Câu trả lời của anh rất thành khẩn, thẳng thắn từng câu, Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được cười thoải mái. Lúc này niềm đau buồn vì cha bị bỏ tù cũng đã vơi đi rất nhiều. Bởi vì cô biết, dù cha cô vào tù cuộc sống cũng thoải mái hơn là ở ngoài đời. Tin tưởng chỉ cần có thể giải quyết hết mọi chuyện của Hòe Viên, dù cha có ở trong tù cũng sẽ vì mẹ con đang chờ bên ngoài mà sống tốt hơn.
Nhìn nụ cười trên mặt Tưởng Phẩm Nhất xuất phát từ nội tâm, Phó Dục Thư cảm thấy cả người cô đều tỏa sáng, một thứ ánh sáng ôn hòa khiến người ta thấy thoải mái. Giống như cả người cô phủ lên một lớp sương màu trắng, xinh đẹp đến mức không tưởng tượng nổi.
Bắt gặp cô cười như vậy anh mới chợt phát hiện ra tại sao dù có nhiều cực khổ và khó khăn hơn nữa cũng không cách nào cản trở được quyết tâm của anh. Hóa ra bởi vì sau cơn mưa sẽ có cảnh đẹp như thế đang chờ anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...