Trời đổ mưa lâm râm. Thi thể đã sớm được cục cảnh sát chuyển đi rồi. Lữ Thiên cứ lăn qua lộn lại đánh vật với đám tư liệu, còn Thiết Hành thì hối hả đi điều tra gì đó.
Giờ này, những người còn lại trong tòa nhà này đang làm gì?
Nhà 401, Chu Hà Sinh đang vùi đầu vào gối. Đã uống vài viên thuốc, nhưng thế nào cũng ko ngủ được chỉ biết giương mắt làm bạn với trần nhà đầy bụi mà thôi.
Nhà 402, Hồ Bích Mai đã khoát thêm ngoài chiếc váy ngủ kia 1 cái áo. Ngồi ở bàn ăn ngơ ngẩn lặng lẽ nhìn. Còn Cố Viễn Thần thì đứng bên cửa sổ được khép chặt lại, lặng lẽ nhìn bức rèm châu đang buông xuống, chẳng nói gì cả.
“Viễn Thần, cưng nói xem, có thật nơi này của chúng ta có quỷ hay ko? Chị vốn chẳng tin lắm, nhưng cùng 1 lúc đã chết mất 3 mạng thật đáng sợ quá.”
Cố Viễn Thần thản nhiên nói: “Quỷ đáng sợ lắm sao? Thế thì cứ dọn đi, nhưng em thấy quỷ và người cũng ko khác nhau nhiều lắm đâu.”
“Viễn Thần.” Hồ Bích Mai đến gần, từ phía sau ôm chặt lấy cậu. “Cưng là người cô độc, chị cũng là người cô độc. Hai chúng ta đến 1 người thân cũng chẳng có. Thế thì sao cưng ko chấp nhận chị, dù làm bạn thôi cũng tốt mà.”
Cố Viễn Thần không đẩy chị ra. Mắt cậu ngập tràn bi thương, thật buồn bã nói: “Em ko đáng đâu, cũng ko thể yêu ai được nữa.”
“Tại sao? Tại sao? Viễn Thần cưng rõ ràng đã kết thúc với cô ta rồi mà?”
“Không phải, chị ko biết rồi.” Giọng nói của Cố Viễn Thần rất nhẹ, nhẹ quá đi mất, tựa như những bông tuyết nhẹ nhàng phiêu tán. Mềm mại đến vô cùng như cái hiện thực tàn khốc mà cậu phải mang theo từ nhỏ đến lớn.
Bỗng nhiên lưng cảm thấy ẩm nóng. Cậu kéo Hồ Bích Mai đến trước mặt mình, mới phát hiện ra chị ta đang khóc. Mặt đầy nước mắt, cái mũi cũng hồng hồng theo. Còn đâu phong thái mị hoặc mê hồn nữa. Chị ta, dù gì thì vẫn là một người đàn bà với khát vọng rất đổi bình thường mà thôi.
“Đừng khóc, hai chúng ta chỉ còn hôm nay nữa thôi. Từ ngày mai sẽ vĩnh viễn ko gặp lại nhau. Chị đừng nói là muốn mỗi khi nghĩ đến em là nhớ ngay đến quá khứ khóc than nha?” Cố Viễn Thần hiện tại trong mắt của Hồ Bích Mai thật ko phải là một sinh viên nai vàng ngơ ngác. Cũng ko phải là một người lãnh đạm đơn sơ. Mà thật giống như một người đàn ông chính chắn dịu dàng.
“Ừh.” Hồ Bích Mai nhìn gương mặt mà chị chẳng bao giờ với tới được. Mắt long lanh quả nhiên từ từ ngưng khóc mà chuyển sang mỉm cười.
Cố Viễn Thần dùng 1 cái khăn dài lau đi khóe lệ còn đọng lại trên mặt chị, cậu yêu chìu thật quá đỗi dịu dàng. “Thật ra chị ko trang điểm cũng đẹp lắm. Đừng giấu mình sau lớp trang điểm dầy cộp nữa.”
Mũi Hồ Bích Mai lại cay xót, nước mắt cứ chực chờ ứa ra. Nhưng chị cố giương mắt lên bức nó phải chảy ngược vào trong. Gắng gượng ép mình từ đang muốn khóc nức nở chuyển sang cười khanh khách. “Cưng cũng thế nha. Cưng ko biết là lúc cưng cười lên có biết bao dịu dàng, biết bao tốt đẹp sao? Chị gần như muốn chết chìm trong đó luôn áh. Thế thì, hà cớ gì mà cứ giữ thái độ lạnh như băng, rét căm căm mà tiếp xúc với mọi người thế?”
“Trước kia là vì bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của mình. Giờ thì để từ chối mà…..” Cố Viễn Thần đang nói thì gió ở đâu bỗng nhiên thổi đến, làm cậu ngừng hẳn lại. Sau đó lại rất nhanh cười lên rồi đổi đề tài khác.
“Chị thích sưu tầm phù điêu cổ hình chim nhạn quá nhĩ? Ngày trước em thường nghe mẹ mình kể, nói chỉ có chim nhạn là hàng năm đều bay từ nam đến bắc. Trên đường bay mỏi mệt đó, nó luôn cảm thấy mình thật vất vả đi. Tại sao muôn vàng loài chim khác có thể nhàn hạ ở lại chỗ cũ, mà nó lại cứ nay xa vạn dặm như thế? Thế là một ngày nọ nó liền hướng trời xanh mà bất bình. Hy vọng mình có thể ở lại mãi một nơi. Kết quả nó được như ý nguyện, thượng đế liền biến nó thành chim nhạn điêu khắc. Từ ngày đó, nó đã ko bao giờ….. phải bay đi vất vả nữa. Bị cướp đi bản ngã, chỉ có thể gởi khát vọng của mình vào ko trung, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn mà thôi.”
Hồ Bích Mai nghe cậu kể với ngữ điệu bi thương vô cùng, thì cũng đau lòng theo mà kêu lên: “Viễn Thần”
Cố Viễn Thần hơi chao đảo, rồi thất thần nở 1 nụ cười. “Em thật giống như chim nhạn kia. Thấy mình sống thật khổ đi. Nếu như ngày đó ko quen biết, thì đã ko phải nếm trải tư vị khổ đau đến nhường này.”
Lúc Thiết Hành trở về thì đã 3 giờ chiều. Đầy trời cuồng phong mạnh mẽ, mây đen vẫn vần vũ, mưa cứ tí tách chẳng biết khi nào mới tạnh.
“Lữ Thiên.” Cửa mở ra, nhất thời gió mạnh thổi bay tán loạn đám tư liệu trên mặt đất. Vài trang giấy bay lên rồi chao đảo rơi xuống.
Lữ Thiên vội vàng dùng cả thân mình đè mấy trang đó xuống. Ánh mắt sáng ngời nhìn Thiết Hành hỏi: “Sếp Thiết, đã có báo cáo nghiệm thi chưa?”
“Vẫn chưa, ” Thiết Hành vừa nói vừa cởi áo đi mưa màu đen ra. “Nhưng mà anh nghe loáng thoáng bên pháp y. Tình huống cơ bản là cả ba đều chết do ngạt khói. Chuyện này đã được chứng thực rõ ràng.”
“Mặt hoảng hốt cũng tìm ra nguyên nhân rồi ạh. Còn có, dấu tay trên miệng bọn họ thì phải giải thích thế nào? Còn tại sao lại bốc hỏa nữa chứ?”
“Chuyện này anh có thể giải thích. Dấu tay kia vốn dĩ chẳng phải cố tình để lại. Làm gì có thằng nào ngu đến nỗi giết người xong còn lưu lại dấu tay hử? Còn nguyên nhân phát hỏa. Bắt đầu từ phòng khách, có thể là do bà Phùng đốt bùa chú, chẳng phải khi đó trên thi thể vẫn còn cầm 1 mảnh đó hay sao?”
“Thế còn vết thương trên miệng của Biện Trung Thành ạh?”
“Miệng vết thương là do tường làm rách. Có thể lúc đó đã bị ngộ độc cacbonic, nên thần kinh anh ta ko bình thường, chẳng phân biệt được hướng nữa, cứ nhè tường mà đâm đầu vào, ko ngừng muốn tìm đường chạy trốn, thế rồi vỡ miệng thôi.”
Lữ Thiên ko đồng ý nói: “Sau lại giải thích thành chuyện ngoài ý muốn rồi. Sếp Thiết àh, thật ra là anh có phân biệt được là phòng khách khác với phòng bếp ko vậy? Nơi đó rất khó có khả năng tạo thành hỏa hoạn. Em thì cứ cảm thấy là mọi người đến thời gian chạy trốn cũng ko có. Hỏa hoạn vốn ko lớn. Hơn nữa lúc em cứu lửa thì phát hiện cửa nhà và mặt kiếng của bàn trà đã lệch hơn phân nữa. Rất có thể trước đó bọn họ đã chạy đến chỗ đó đấy ạh.”
Thiết Hành hơi gật đầu nói: “Anh cũng nhìn ra điểm này. Theo cậu là mọi người đã chạy ra được đến đấy rồi, nhưng lại ko thấy cửa đâu. Rồi không ngừng chạy trốn, càng trốn càng chạy sâu vào nhà phải ko? Ý nói là quỷ dẫn đường chứ gì? Có ai tin hả? Hơn hết ba dấu tay trên miệng họ, là khiến cho ko ai có thể kêu cứu được rồi ngộ độc khói mà chết. Cậu mà kết luận như vậy, người ta ko đưa vào viện tâm thần ngay mới là lạ đó!”
Lữ Thiên ủ rũ cuối đầu thở dài: “Em thấy chuyện này huyền bí lắm. Vụ này ko thể chỉ cần tra trong vài ba ngày rồi rất luận là tử vong ngoài ý muốn được đâu ạh.”
Thiết Hành không còn cách nào khác, chỉ có thể lắc lắc đầu. Tựa như muốn nhường nhịn đàn em 1 chút, sau đó liền đem 1 tin khác kể cho Lữ Thiên biết: “Hôm nay 1 đồng sự của anh ở khu tây có nói lại là nhà số 317 đã được mấy người vô gia cư đến báo án đó. Vì trên đất phát hiện ra vết máu lớn lắm. Bọn họ cũng nghi ngờ là có hung án. Nhưng ai cũng vô sự nên đoán rằng chắc là bọn lưu manh vào đó đánh nhau rồi để lại thôi.”
“Vết máu ở số 317 cùng với án mạng tại Hòe Thụ Lý có liên quan với nhau ko?”
Thiết Hành nói: “Anh trước đó cũng ko mấy quan tâm. Nhưng giờ so lại, thì anh có nghe Biện Chân nói trước lúc Mạnh Giới Quang chết ko lâu, trên người cậu ta cũng máu me bê bếch. Ko phải là trùng hợp đến thế chứ.”
“Ý anh là Mạnh Giới Quang đã đánh nhau ở số 317. Có khi nào cái chết của hắn có liên quan với mấy người trong cuộc ẩu đã đó ko?”
“Cũng có thể.” Thiết Hành cười giễu cợt: “Anh còn nhớ bà Phùng hay nói âm dương quỷ quái gì đó. Bà nói Mạnh Giới Quang không chừng đã làm chuyện thất đức gì rồi, nên mới là người tử vong đầu tiên. Giờ ngẫm lại thấy cũng khớp lắm nha.”
Lữ Thiên lâu thật lâu sau cũng ko nói chuyện. Bỗng nhiên cậu ngẩng mặt lên nhìn anh thật kỹ rồi hỏi: “Sếp Thiết, anh có thật sự tin là trên đời này có quỷ ko?”
“Anh ko tin có quỷ, vẫn chẳng thể nào tin được.” Thiết Hành thở dài. “Nhưng nghi ngờ thì có đó!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...