“Thiết Hành, Thiết Hành!” tiếng thì thầm bỗng nổi lên. Nghe xa xăm như bị cách trở bởi trăm sông nghìn núi vậy.
Hở, là âm thanh này. Thiết Hành bình tĩnh mở to mắt ra nhìn. Phát hiện bốn phía tối om, trong sự mờ mịt đó hình như có bóng trăng trắng, lờ mờ dày đặc, hỗn độn như đã đem hết toàn bộ tăm tối của vũ trụ đến đây vậy.
“Mày là ai, hử?!”
Âm thanh kia cứ lãng đãng như gần như xa tại bãi đất hoang bên ngoài. Gió bỗng đổi hướng xoay vần trong khoảng ko đen mênh mông rồi lại quay về vỗ về vào mặt, như trêu như đùa.
“Là ai!”
Hô ~~, sau cổ như có hơi thở cực lạnh phả vào, khiến Thiết Hành cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sóng lưng. Anh cứ nhìn trừng trừng vào khoảng trống trông không khí.
“Ai!?”
Không một tiếng trả lời, chỉ có tiếng gió quát tháo. Bỗng có một đầu tóc ngắn chậm rãi vòng qua đầu Thiết Hành
Ha ~~, gáy anh giờ thật giống 1 tấm kiếng. Bị hơi lạnh phả vào trong đó, liền toàn bộ da gà đều nổi lên.
Anh xoay người. “Ai?! Mày rốt cuộc là thứ gì?”
Bốn phía vẫn yên lặng như tờ. Tiếng gió cứ mạnh mẽ như cũ, thật giống như sự hô hấp của trời đất. Thiết Hành căng tai mình lên, nhưng chẳng nghe thấy tiếng gì nữa cả. Anh cứ đứng ở đó, đứng đó, đứng đó, đứng đó mãi. Bỗng nhiên lại thấy tay mình hình như bị kéo xuống hơi nằng nặng. Cúi đầu nhìn, là 1 bé gái mặc áo đầm màu lam, giương đôi mắt đen hun hút nhìn anh.
“Chú ơi chú, chơi với con đi mà?!” Bé nhìn anh, đồng tử như đang dụ hoặc.
“Nha Nha, con là Nha Nha phải ko?”
Bé gái liền mĩm cười: “Chú ơi chú, chơi với con đi mà?!”
“Con là ai?!”
Bé gái vẫn cười: “Chú ơi chú, chơi với con đi mà?!”
“Con.. . .” Thiết Hành bị gió táp vào mặt. Ý thức mơ màng, cứ nhìn chăm chăm vào bé gái đó, từ chối ko được đôi má phúng phính như búpbê kia. Trước mắt anh là cái đầu ko có cổ, miệng bị ngoác rộng ra hai bên, nhưng ko có máu. Chỉ có bên mép còn dính mấy vệch máu đã khô lại mà thôi.
Tiếng nói kia bỗng nhiên được truyền tới từ phía sau. Giọng lanh lảnh ngân vang phiêu lãng trong không khí: “Chú ơi chú, chơi với con đi mà?!”
Thiết Hành quơ quàu hai tay 1 cách loạn xạ. Đầu nặng nề giật mình tĩnh lại, thấy mình đang nằm trên sàn nhà. Cố mở hai mắt ra, trán ướt đẫm mồ hôi, mới biết được vừa nằm mơ.
Trong phòng vô cùng tĩnh lặng. Đèn vẫn còn mở sáng. Lữ Thiên đang gối đầu lên mấy quyển vở mà ngủ gục. Thiết Hành đứng lên, chỉ cảm thấy đầu mình cứ lơ mơ huyễn hoặc, giống như vừa trải qua 1 trận luân hồi vậy.
Tim cũng chịu ko được mà đập nhanh 1 chút, khiến anh cứ vòng vòng quanh phòng chẳng tự nhiên chút nào cả. Bỗng cửa sổ phả vào một mùi thoang thoảng quen quen.
Không xong rồi! vội vàng mở cửa ra. Thiết Hành chạy như bay đến cầu thang. Nơi này mùi càng nồng đậm, mắt còn có thể thấy khói trắng bốc lên hỗn loạn. Ánh lửa còn đang thấp thoáng chiếu lên tường giống như bóng yêu quái đang nhe răng ra vậy.
“Lữ Thiên! Lữ Thiên! Mau dậy đi! Cháy rồi!”
Anh ko kịp trở về phòng, liền dùng hết sức lực mà hét lên. Sau đó nhanh như tên phóng mà chạy lên lầu.
Cửa nhà 302 vẫn đóng chặt, nhưng khói và ánh lửa vẫn từ trong khe hở phả ra ngoài. Thiết Hành liền ngay lập tức ra sức đạp cửa.
[Rầm rầm] vài tiếng vang lên, cửa cuối cùng cũng bung ra. Thiết Hành cố gắng nhìn đường trong ko gian mờ mịt của phòng khách. Ngọn lửa bốc lên từ ghế bành rồi lan tràn ra ngoài. Chẳng có ai cả? Vậy người đâu mất rồi.
Mặc kệ ra sao, mạng người quan trọng nhất. Còn chần chừ quái gì nữa? Anh liền ko nói ko rằng chuẩn bị nhào vào trong, bỗng bị Lữ Thiên ở bên ngoài túm lấy.
“Sếp Thiết, đừng!” Giọng của Lữ Thiên thật thảm thiết. Cậu ta đang liều mình ghì chặt lấy cái áo màu trắng của anh. Nắm chặt đến nổi cả hai sắp ngã nhàu ra mặt đất luôn.
Thiết Hành thật cảm động nhìn cậu ta một cái, nhưng anh cũng chẳng nói nhiều, chỉ dặn dò: “Ở ngoài chờ anh.”
“Phải cẩn thận đó!” Lữ Thiên nhìn anh, vồi vội vội vàng trở về phòng 202, tìm lấy —— một chậu đựng nước lớn nhất, mở đầy nước đầy tràn cả ra rồi tất tả bê nó lên lầu. Người cậu ướt đẫm, vừa kệ nệ khiêng chậu nước lên cầu thang, vừa hét lớn.
“Cháy! Đến mau! Cứu hỏa đi!”
Thiết Hành mặt kệ hơi nóng cùng khói lửa đang bốc lên dầy đặc. Cuối cùng đã thấy ba người trong nhà này rồi.
Lửa đã thiêu đến cửa, Biện Chân ghé sát người vào một chỗ, lặng im, trên lưng cô có một đám lửa nhỏ. Cha của cô thì cuộn mình bên vách tường, trên đó còn đọng lại máu. Mà bà Phùng thì nằm sát chân giường, mặt mày hầm hầm, ánh mắt mở to trừng trừng giận dữ, miệng há hốc ra như cái lỗ sâu đen hun hút.
Thiết Hành dùng thảm dập lửa trên người Biện Chân, xong thì thấy đồng tử đã giãn ra. Lại nhìn bà Phùng và cả Biện Trung Thành nữa, đầu ngập trong máu, mạch đã sớm ngưng đập, mắt đang mở to trừng trừng.
Thiết Hành không khỏi đứng bất động trong phòng ngủ.
Lửa thật ra cũng ko lớn, dân quanh đó đã gấp gáp tụ lại để giúp dập tắt.
Lính cứu hỏa cũng trở đến ngay, ồn ào lộn xộn. Sau khi mọi người tản ra về hết, thì trước nhà 302 chỉ còn lại 3 người cuối cùng đang ở trong chung cư này và cặp đôi Thiết, Lữ mà thôi.
Ai cũng ko muốn mở miệng. Toàn bộ đều rơi vào lặng yên. Nhìn căn phòng hỗn độn trước mặt, người nào cũng chẳng thể bình thản được. Hàng mi của Thiết Hành hơi chớp 1 chút, sau đó anh chạy đến cửa sổ ở trước lầu nhìn chăm vào bóng đêm, miệng cứ ko ngừng phun ra từng ngụm khói.
Lữ Thiên cứ khịch khịch mũi. Sau đám cháy nơi này toàn là bụi bẩn. Cậu day day mũi mình 1 chút, giọng nói vốn trong trẻo giờ trở nên khàn đặc.
“Sao lại chết đến 3 mạng như thế….”
Hồ Bích Mai đang mặc 1 cái váy ngủ bằng lụa mỏng tanh, đầu bù tóc rối. Chị ta ở giữa không gian lạnh lùng thế này bắt đầu run rẩy, khiến cho cái váy cũng đong đưa theo.
“Tôi ko được…..ko được rồi. Ngày may tôi phải dọn đi liền.”
Cố Viễn Thần nhìn chị ta một cái, mi mắt rũ xuống, ko biểu tình gì cũng mấp máy môi nói: “Ngày mai tôi cũng dọn đi.”
Thiết Hành dùng chân dẫm lên nữa điếu thuốc cho tắt khói. Một lần nữa từ tốn lên lại lầu. Anh nhìn Chu Hà Sinh hỏi: “Còn anh thì sao?”
“Tôi, tôi dọn trễ hơn bọn họ 1 ngày.” Chu Hà Sinh do dự một chút, cũng đưa ra quyết định.
Thiết Hành miễn cưỡng cười, “Tốt lắm, mọi người chú ý an toàn. Đi hết cả, nhiều khi lại tốt hơn đó.”
Ngoài chuyện đó ra, ai cũng chẳng nói thành lời. Mọi người tản ra, tự đi về hướng phòng của mình. Chu Hà Sinh cố ý bước chậm 1 chút, để đi sau Cố Viễn Thần và Hồ Bích Mai. Hình dáng cao gầy trước mặt thật hắt hiu. Một nam, một nữ đang trò chuyện vô tình lọt vào tai.
“Viễn Thần, vậy thì sớm hơn 1 ngày, còn có ngày mai thôi. Đến giúp chị 1 chút nha?”
“Được, ngày mai đã có thể trả nó cho em được chưa?”
“Yên tâm, Viễn Thần. Chị sẽ làm đúng theo những gì mình nói mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...