[Bí mật của phủ Trung Vương]
Đã trải qua một hồi chuyện lạ, Từ Hàn Kha cũng không còn ý định lên núi tìm Liễu Thịnh, ngược lại quyết định đi theo Trọng Lục cùng nhau về lữ quán.
Trên đường đi chầm chậm, Trọng Lục mới dần nhớ đến thân phận của người bên cạnh, hối hận vì bản thân trước đó đã không cẩn thận tỏ thái độ trong lòng ra.
Cũng may Từ Hàn Kha không so đo với gã mà còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng tán gẫu cùng gã.
"Thành Thiên Lương các ngươi gần núi Tử Lộc như vậy, phong thủy trù phú, nhất định hết sức thái bình đúng chứ?" Giữa trưa nhiệt độ tăng cao, Từ Hàn Kha lấy ra cây quạt chậm rãi phe phẩy.
"Cũng không thể nói được, nơi này cũng không khác những địa phương khác là bao.
Nhưng mà thời gian ta ở đây cũng không dài." Trọng Lục nói, cẩn thần nhìn thoáng qua Từ Hàn Kha, do dự một chút liền hỏi, "Khách quan, ngài có phải là Hiến Tư lão gia của Chiêu Ninh lộ chúng ta không?"
Từ Hàn Kha không ngạc nhiên chút nào, cũng không phủ nhận, thoải mái tao nhã lịch sự, hơi gật đầu, "Đúng là kẻ hèn này, làm sao tiểu ca biết được?"
"Chưởng quầy của ta nói.
Kiến thức của y rộng rãi, cái gì cũng biết."
"Hả?" Từ Hàn Kha tựa hồ có hứng thú, đôi mắt trong veo lấp lánh, "Hắn còn nói cái gì với ngươi?"
Trọng Lục thử thăm dò, "Cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là y dặn ta nói chuyện cho cẩn thận.
Nhưng mà thân phận ngài cao quý như vậy, sao lại đơn phương độc mã chạy đến khách điếm nhỏ bé tồi tàn của chúng ta ở? Quan phủ không phải sẽ chiêu đãi càng chu đáo hơn sao?"
Từ Hàn Kha nhăn mắt, "Ở nơi mà quan phủ an bài, bị nhiều người nhìn chằm chằm từng lời nói hành động, quá mệt mỏi.
Lữ xá của các ngươi rất thanh tịnh, trà thơm cơm cũng ngon, so với chiêu đãi bên kia thì tốt hơn nhiều."
"Ồ..." Trọng Lục giả bộ như mình không biết ý đồ đến thành Thiên Lương của Từ Hàn Kha, "Ngài cũng đến xem pháp hội truyền độ sao? Không lẽ ngài cũng thích Thất Diệu Chân nhân?"
Từ Hàn Kha lắc đầu, "Đương nhiên không phải, ta đến để tra án tử.
Trung Vương đột nhiên mất, chuyện này ngươi hẳn cũng biết nhỉ?"
Trọng Lục trăm triệu lần cũng không ngờ rằng Từ Hàn Kha lại trả lời thoải mái thế.
Việc như vậy thật sự có thể tùy tiện nói cho một tên tiểu nhị xa lạ như gã sao?
Thấy Trọng Lục trợn trừng mắt nhìn y, Từ Hàn Kha lại càng thêm hào hứng tràn trề, "Nhắc đến cái chết của Trung Vương thật ra cũng kì lạ thật.
Ta trong giới thư sinh, ngày ngày đọc sách thánh hiền, vốn không tin mấy thứ mê tín quỷ quái.
Nhưng sau khi kiểm tra di thể của Trung Vương cũng không thể không...!tin một chút."
Trọng Lục trán đổ mồ hôi, Hiến Tư đại nhân vô tư(1) đến mức này sao? Vì gì lại chủ động khai báo cho gã nhiều tin tức thế? Gã thậm chí còn chưa từng đề cập qua Trung Vương nữa?
(1) Đại điều (大条) có nghĩa là không quan tâm đến điều xấu.
Cũng khá tương tự với "不在乎" (không để bụng).
Người này rốt cuộc là làm sao có thể sống đến bây giờ?
Từ Hàn Kha liếc mắt nhìn gã, thần bí hỏi, "Ngươi có muốn biết rằng tại sao hiền vương vang danh khắp thiên hạ, là thiên chi kiêu tử(*) được yêu thương nhất của quan gia (danh xưng tôn kính đối với hoàng đế trong kì cổ đại nào đó), tương lai sẽ là vị Thái tử có quyền thế nhất trong số những người được chọn, đột nhiên chết, lại chỉ được an táng qua loa không?
(*) Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu.
Đứa con cưng của ông trời.
Trọng Lục không biết Từ Hàn Kha rốt cuộc uống nhầm thuốc gì nhưng nếu y nguyện nói thì mình cũng không khách khí.
Vì thế gã gật đầu liên tục như gà con ăn thóc.
Vậy nên trên đường xuống núi dài dằng dặc, Từ Hàn Kha đem vô số tin tức nội tình khiến người ta trố mắt nghẹn học từ từ nói ra, càng nghe miệng Trọng Lục há càng dài đến nỗi có thể nuốt vào cả một quả trứng gà.
Trung Vương là nhi tử thứ tư của đương kim hoàng đế — Tần Dương, mẹ đẻ của hắn là Thục phi mà hoàng đế đã từng vô cùng sủng ái.
Thục phi trong lúc đang rất được thánh sủng lại bị bệnh cấp tính, từ trần, hoàng đế đau thương vô hạn, ba ngày không ăn uống, khiến toàn bộ người trong cung tấm tức bất an, chỉ sợ hoàng để sẽ bởi vì bi thương quá mức mà tổn hại thánh thể.
Bảy ngày sau khi quàn linh, Thục phi được hạ táng với tư cách Hoàng Quý Phi, hoàng đế cũng từng nói với cận thần rằng Thục phi là tình yêu của đời người.
Mà từ đó người nối dõi duy nhất mà Thục phi để lại, Tần Dương lúc ấy chỉ mới tám tuổi lại ngay lập tức trở thành đứa con được hoàng đế yêu thương nhất.
Dù phần sủng ái này lâu năm sẽ có phai màu nhưng vẫn hơn xa những vị hoàng tử khác.
Tần Dương trước mặt người khác có vẻ tính tình nhu thuận, rất biết thể xét thánh ý nhưng thực tế tâm cơ lại sâu khôn lường.
Vì hướng đến vị trí Thái Tử, hắn đã cùng Đại hoàng tử và Tam hoàng tử tranh đấu nhiều năm, dù Đại hoàng tử có liên thủ với Tam hoàng tử cũng không thể đem thánh sủng long ân khỏi hắn, ngược lại còn bị Trung Vương tìm được chứng cứ "sát hại anh em", khiến Tam hoàng tử bị truất đi Vương tước, ẩn dật không cho ra ngoài, lại càng không cho ra khỏi cổng, chưa đến một tháng sau bỗng nhiên sa sút, bị bệnh cấp tính, qua đời.
Có tin tức bị đồn thổi là đồ ăn Tam hoàng tử bị người ta hạ độc, nếu hậu đài muốn tra rõ nguyên nhân, rất có thể tố đến trên đầu Trung Vương.
Vì thế hoàng đế không cho phép bất luận kẻ nào thanh tra việc này, rất nhanh hạ táng Tam hoàng tử.
Đại hoàng tử bởi vì chịu liên lụy từ Tam hoàng tử nên mất đi thánh sủng, trước mắt vị trí Thái tử chỉ có thể là Trung Vương.
Nhưng mà hơn mười ngày trước khi Tần Dương đột tử, phủ Trung Vương bắt đầu xuất hiện chuyện lạ.
Đầu tiên là xuất hiện gián và thứ mùi hôi thối kinh tởm khiến người ta buồn nôn.
Một buổi sáng nọ, Tần Dương đang nằm trên giường cùng trắc phi của hắn thì bị một mùi tanh đánh thức.
Đó là một mùi hôi khó có thể hình dùng, khiến người khác liên tưởng đến những thứ sột soạt vặn vẹo trong những khe rãnh ẩm ướt lạnh lẽo bên dưới tấm gỗ mục nát mười mấy năm trong rừng.
Hắn mơ màng mở mắt, dùng tay bịt mũi bật dậy, muốn tìm nơi bốc ra mùi hôi thối.
Trắc phi vẫn ngủ say, Trung Vương ghé sát vào ngửi, kết luận mùi kia không phải đến từ người nàng.
Hắn đành phải ngồi dậy, duỗi chân xỏ giày, lại cảm giác được có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Hắn vội nâng chân lên xem, lại thấy được con gián to cực đại, cánh dài bay thật nhanh khỏi giày hắn rồi chui vào biến mất dưới gầm giường.
Trong vương phủ xuất hiện gián thật ra cũng không có gì quá lạ, Tần Dương không để trong lòng, chỉ kêu quản gia và người hầu vào khiển trách một trận, ra lệnh bọn họ phải quét tước vương phủ, muỗi rắn kiến gì cũng đều phải dọn sạch sẽ, sau đó hắn liền đi dùng bữa sáng.
Tần Dương mỉm cười nhìn Vương phi đang cho con bú.
Khi thị nữ mang lên một chén cháo tổ yến, con trai hắn cũng vừa khéo bị Vương phi chọc cho bật cười khanh khách.
Trung Vương một bên vừa nhìn vừa đưa thìa cháo tổ yến vào miệng.
Hắn bỗng đờ người.
Trọng miệng có loại lông lá xù xì khiến người ta có xúc cảm ghê tởm...!Hắn lập tức phun cháo trong miệng ra, lại phát hiện cháo trào ra cùng...!một chòm tóc.
Mọi người xung quanh phát ra tiếng thét kinh hãi, ngay cả Vương phi cũng đều ngây dại.
Lọn tóc kia rũ vào trong chén cháo, một nửa vẫn còn trong miệng hắn.
Hắn vươn tay, cầm lấy mớ tóc kia kéo ra ngoài, có thứ gì đó bị lôi ra từ kẽ răng, nó dài hơn so với tưởng tượng của hắn.
Hắn thậm chí còn bắt đầu cảm giác được, ngay trong cuống họng của hắn cũng có.
Những sợi tóc dài vô tận cứ bị hắn kéo ra, đè nén thực quản của hắn, khiến hắn bắt đầu nôn khan.
Chung quanh có tiếng người ở thét chói tai, hắn cũng không xác định được có phải Vương phi hay không.
Tất cả người hầu đều nhìn đến phát hoảng.
Cuối cùng, đám tóc đó cũng bị toàn bộ bị kéo ra ngoài.
Nó dính cả chất lỏng từ trong thực quản, rối thành một đống nằm bẹp dí trên bàn.
Tần Dương khó có thể tin được cảnh tượng trước mắt, một loại sợ hãi nổi da gà từ đầu ngón tay truyền đến thẳng tim.
Nhưng ngay sau đó, mớ tóc kia giống như có sinh mệnh, bắt đầu lúc nhúc.
Đó không phải là tóc, mà là sâu! Là sâu giống hệt tóc! Chúng điên cường vặn vẹo thân thể màu đen tuyền, bắt đầu bò tán loạn tứ phía.
Tần Dương thình lình đứng phắt dậy, lật ngược bàn cơm.
Tiếng khóc của đứa bé và tiếng kêu của người lớn xen lẫn ồn ào, Tần Dương ra lệnh bắt tất cả đầu bếp và những hạ nhân đã đụng vào bát yến sào, dùng nghiêm hình tra khảo, nhưng cuối cùng vẫn không thu được gì.
Tần Dương không dám tùy tiện ăn uống nữa, mỗi lần trước khi ăn cái gì đều phải cho người kiểm tra đi kiểm tra lại.
Hắn nhốt bản thân vào phòng vẽ để tĩnh tâm, ai cũng không cho đi vào.
Ước chừng hai canh giờ sau, từ trong phòng vẽ lại truyền ra một tiếng hét thảm.
Hạ nhân canh giữ ngoài cửa lập tức vọt vào, ngay lập tức ngửi được thứ mùi tanh tưởi buồn nôn, mùi như là đồ ăn thừa mốc meo dưới không khí ẩm ướt đang trương dòi.
Tranh vẽ, thuốc màu và giấy bút đều đổ hết trên sàn, mà Trung Vương lại đang cuộn tròn vào một góc bên cạnh giá gác, trên gương mặt trắng bệch đầy vẻ hoảng sợ tột độ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào một chỗ trên vách tường.
Bọn hạ nhân theo tầm mắt của hắn nhìn lên thì thấy trên tường có một cái khe, có vài con rết đang nhanh chóng bò vào khe hở ấy.
Trung Vương tuy không giỏi cưỡi ngựa bắn cung nhưng tuyệt nhiên cũng không phải là dạng người nhát gan, chỉ mấy con rết làm sao có thể dọa hắn ta sợ đến thành bộ dáng kia?
Từ ngày đó về sau, cả người Trung Vương liền trở nên có chút kì lạ.
Hắn lệnh cho thị vệ cùng bọn người hầu lật tung toàn bộ vương phủ một lần, chỉ cần là khe hở, mặc kệ là to hay nhỏ đều bị phủ kín, khắp nơi đều phải đốt hương đuổi trùng, cái mùi ấy nồng nạc khiến mọi người đều không thở nổi.
Dù vậy, Trung Vương vẫn như chim sợ ná, lúc nào cũng cảnh giác nhìn khắp bốn phía như thế cố gắng tìm ra bọ trong từng ngõ ngách.
Đến nửa đêm ngày thứ ba, trong phòng Vương phi truyền ra tiếng tru của Trung Vương, nối tiếp là tiếng khóc của Vương phi.
Toàn bộ đèn của vương phủ đều sáng lên, sân ở chỗ Vương phi bị phong bế, chỉ có tiếng khẩn cấp gọi thái ý, thị vệ và người hầu thân tín nhất mới có thể đi vào.
Nhưng chỉ cần có người thấy là sẽ có tin tức bị lộ ra.
Một thị vệ bị gọi vào phòng Vương phi thu thập "tàn cuộc" đã thấy được một cảnh vô cùng quỷ dị khiến người ta khủng hoảng.
Lúc thái y đang chuẩn bị gì đó còn Trung Vương lại cởi áo ra, ngồi trong phòng đưa lưng về phía gã.
Tuy chỉ trong một cái chớp mắt nhưng tên thị vệ kia đã rõ ràng thấy được làn da sau lưng Trung Vương có vài chỗ phồng lên quái lạ, có cái giống nổi mụt, còn một số cái còn lại thì dài dài.
Mà những thứ phồng lên đó đều đang xê dịch tán loạn.
Giống như có thứ gì đó dưới làn da của hắn đang bò khắp nơi nhưng không tìm thấy đường ra.
Vị thái y kia ngồi dậy, tay cầm một con dao vừa thôi qua lửa...!
Trung Vương không tài nào đi vào giấc ngủ, vì hắn luôn cảm thấy chỉ cần trong nháy mắt hắn ngủ, sẽ có con gián hoặc nhện nào đó bò vào tai hoặc mũi hắn.
Lỗ tai hắn luôn rất ngứa, yết hầu cũng rất ngứa, phảng phất như có cái gì đó lông xù đang lúc nhúc.
Dần dà, cái loại cảm giác vừa ngứa vừa đau này tràn ngập khắp thân thể trên dưới của hắn, thậm chí là tròng mắt hay tận sâu bên trong xương sọ.
Hắn bắt đầu liên tiếp gặp ác mộng, xuất hiện ảo giác, nhìn thấy người đã chết đứng trong phòng hắn, trên mặt mang theo nụ cười cứng đờ cổ quái nhìn chằm chằm hắn từ xa, trong mắt không ngừng có gián chui ra.
Trung Vương tìm đến phương sĩ trừ tà, hoài nghi có người đã hạ cổ hắn.
Phủ Trung Vương đã tổ chức vài buổi cúng bái long trọng, các phương sĩ hàng ma đạo có danh tiếng đều được mời tới nhưng vẫn không có cách nào thanh trừ được những con sâu luôn không ngừng ào ào trào ra từ đâu.
Nghe nói có một ni sư(2) thuộc Phục Hổ môn chỉ vừa nhìn Trung Vương đã liền lắc đầu nói rằng lúc này thay vì đi mời những phương sĩ của trừ ma phái còn không bằng đi mời những vị tu giả vũ hóa phái chuyên môn luyện sinh, còn nói đây là thứ Trung Vương nhất định phải trả lại.
Trung Vương tất nhiên không thể tiếp thu lời xui xẻo đó nên ra lệnh thị vệ nhốt ngục nữ tăng ni Phục Hổ môn.
Nhưng thị vệ còn chưa kịp động thủ, người đã hóa thành một con cò trắng bay đi.
(2) Tỉ-khâu-ni hay Tỳ Kheo ni (zh.
比丘尼, sa.
bhikṣuṇī, pi.
bhikkhunī, bo.
sde slong ma དགེ་སློང་མ་) chỉ nữ giới xuất gia, nữ tu Phật giáo.
Trong dân gian, một phụ nữ xuất gia thì còn được gọi là ni cô hay là ni sư.
Lúc có thánh chỉ truyền triệu Trung Vương vào kinh, Tần Dương đã ôm hi vọng.
Có lẽ rời đi vương phủ, ác mộng cũng sẽ kết thúc.
Sáng hôm sau sau khi vào kinh, các cung nữ hầu hạ hắn chuẩn bị đi yết kiến Thái Hậu và hoàng đế cùng các cung nữ khác khi tiến vào tẩm cung của hắn đều gửi thấy mùi tanh buồn nôn nhưng các nàng đều không dám thể hiện bất cứ điểm không khỏe nào, nối đuôi nhau đi vào phía trong.
Cung nữ dẫn đầu gọi Trung Vương mấy lần đều không có phản ứng.
Lúc nàng đang toan đến gần đệm, Trung Vương đang nằm thẳng trên giường đột nhiên mở mắt, động tác quá mức bất ngờ nên khiến nàng kêu lên một tiếng, khăn nóng trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Tròng mắt Trung Vương trợn trừng như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, cả khuôn mặt đều vặn vẹo biến dạng.
Mắt hắn nhìn chằm chằm thẳng lên trên, mở đôi môi khô khốc, dùng một giọng khàn đục làm người ta nổi da gà nói, "Tam ca, ta ngứa quá."
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên, thân thể Trung vương bắt đầu...!phình lên.
Như hắn vừa hút vào một tràng khí, toàn bộ cơ thể đều bắt đầu giãn nở, cổ hắn cũng trở nên trương rất to, ngũ quan siết chặt biến dạng.
Sau đó, đột nhiên, nó như thể một bong bóng nước tiểu lợn đã chứa đầy nổ tung và một thứ gì đó bắt đầu rỉ ra từ đôi mắt, lỗ mũi, lỗ tai và miệng hắn.
Sâu, hàng ngàn, hàng vạn con sâu.
Gián, rết, nhện, nhuyễn trùng...!đen ngòm cả một vũng đang trào ra từ lỗ ở khắp nơi trên người hắn như nước mực.
Làn da của hắn cũng bắt đầu phồng lên, nhấp nhô bất thường, bắt đầu có những con trùng nhìn như sợi tóc bò ra từ lỗ chân lông của hắn.
Bụng hắn như thai phụ mà trương phồng.
Tiếng ướt át da thịt bị xé rách, những con sâu rậm rạp từ trong chăn đệm bò tứ tán, dọc theo giường tràn xuống đất, tản ra bốn phương tám hướng.
Các cung nữ thét chói tai, tiếng chậu nước rơi xuống nền đất xen lẫn cùng tiếng đồ sứ bị đánh vỡ.
Thời điểm thị vệ chạy vào, vừa vặn nhìn thấy bộ dáng Trung Vương đang xẹp xuống.
Da thịt hắn bắt đầu co rút nhăn nheo, tựa như thứ vốn dĩ bên trong hắn nay đều đã bò ra ngoài, chỉ còn lại một bãi da dúm dó trên giường.
- ---
Edit chương này buồn nôn thật:'(
À và chữ trong () là của tác giả nhé.
Còn những thứ mình chèn vào, mình sẽ tích dấu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...