Học Viện Vocaloid Phần 2 (new Version)

Gumi sống một mình từ lúc còn bé xíu, trừ bỏ khoảng thời gian cô được bảo mẫu nuôi lớn đến lúc biết đi biết nói.

Trong khi những đứa bé cùng lứa khác đều được cha mẹ săn sóc, đằng này cô lại không có một ai.

Bởi vì cha cô đã bỏ gia đình từ lâu, mẹ cô vì bận rộn công việc nên hầu như đều không thể trở về nhà thăm con gái.

Không sao, cô quen rồi. Gumi tự nhủ, mẹ cô đang rất cố gắng, vậy thì cô càng phải trở thành một đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện, như vậy mẹ mới có thể yên tâm và tự hào về cô được.

Gumi thật đúng là một cô bé ngoan, phải không?

Gumiya khi mới được 2 tuổi thì đã phải theo gia đình ra nước ngoài một thời gian, cho nên tính ra Gumiya và Gumi chẳng có mấy khi nào được chơi đùa với nhau cả.

Ngày mà Gumiya trở về Anh Quốc, cũng là trúng vào dịp lễ Giáng Sinh vào thời điểm 2 năm sau đó, khi cậu 4 tuổi.

Buổi tối, khắp phố phường đều rực rỡ ánh sáng.

Trên mọi nẻo đường đều nườm nượp người là người tấp nập ra vào các cửa tiệm bánh ngọt, đồ chơi.

Dọc các con phố đều mở lên những khúc thánh ca hoặc nhạc noel nhộn nhịp, du dương làm khuấy động tinh thần ngày lễ. Đâu đó vang vảng tiếng chuông leng keng và tiếng cười hô hô của người đàn ông ú nu trong bộ quần áo màu đỏ cưỡi trên chiếc xe tuần lộc và phân phát những món quà được bọc gói cẩn thận cho mấy đứa trẻ đang tung tăng dạo phố.

Có cả những đôi lứa tay trong tay hạnh phúc cười nói rôm rả, và có những gia đình cùng nhau trải qua những giây phút vui vẻ của ngày mừng chúa sinh ra đời.

Lễ Giáng Sinh lúc nào cũng diễn ra một cách náo nhiệt như vậy.

Gumiya trong lòng đang cực kì nôn nao được trở về nhà, cái căn nhà trong một khúc đường vắng vẻ.

Căn nhà ở đó không chỉ là nơi cậu từng sống từ lúc mới chào đời, mà ở nơi đó cậu có một cô bạn chơi rất thân hồi cả hai mới còn đang quấn tã và giao tiếp với nhau bằng những tiếng bi bô í ẹ không có ý nghĩa gì mấy.

Gumiya đứng trước ngôi nhà sát bên cạnh của người bạn hàng xóm.


Cậu không biết lí do vì sao ngày xưa chỉ có Gumi là được bế qua nhà cậu chơi, trong khi chính bản thân cậu lại chưa từng đặt chân vào nhà của cô bao giờ cả.

Hôm nay, Gumiya quả quyết phải khám phá được tổ ấm của Gumi rốt cuộc là như thế nào.

Một cô bé xinh xắn và đáng yêu như vậy, chắc hẳn là có một gia đình hạnh phúc lắm đây.

Tuy nhiẻn, trên thực tế, tình hình đã không hề giống với những gì cậu nghĩ.

Cái nhà hầu như trống trơn, lạnh đến run người. Chỉ có chiếc ghế sofa cũ kĩ đã rách tơi tả, một cái bàn trà đơn giản được đặt ở giữa gian phòng khách. Duy nhất cái sàn gỗ này xem ra vẫn còn sạch sẽ lắm, có vẻ như nó được thường xuyên cọ rửa kĩ càng.

Ở một góc phòng, có một cái cây thông làm bằng những miếng bìa các tông đã được sơn màu. Những vật trang trí như là trái trân châu hay kẹo cũng đều là những miếng các tông được cắt ra thành hình rồi tô vẽ lên, được treo lên cành cây bằng những sợi chỉ mỏng.

Gumiya thấy thân hình nhỏ nhắn của một bé gái đang nhón chân đứng trên chiếc ghế nhựa, cố gắng với tay lên đỉnh cây, gắn lên đó một ngôi sao to màu vàng, dĩ nhiên cũng là bìa các tông.

Bé gái thở ra một hơi, rồi xoay người lại. Khi trông thấy có người đứng ngoài cửa, bé gái ngẩn tò te vài giây, rồi reo lên đầy mừng rỡ:

- Gumiyan! Cậu trở về rồi! Thật là tốt quá đi!

Gumi lật đật chạy ra bắt lấy cánh tay của Gumiya rồi lắc lắc không ngừng:

- Cậu về từ lúc nào đấy?! Tớ đã thật sự rất bất ngờ đó!

Gumiya vẫn chưa hết bàng hoàng. Cậu nắm lấy hai bên vai của Gumi, gặng hỏi:

- Trước giờ...cậu vẫn sống như vậy sao?

Gumi nghiêng đầu, cô mở to hai con mắt màu xanh lá mạ hồn nhiên:

- Thì vẫn vậy mà? Ý cậu là sao?

- Cha mẹ cậu đâu? Còn có, tớ nhớ trước đây còn có một bảo mẫu chăm sóc cậu mà?

- À...hồi đó chúng mình bé quá, đều không biết chuyện gì nhỉ. Cha tớ đã lâu rồi chưa trở về, tớ chưa gặp ông ấy lần nào cả. Còn mẹ tớ, bà ấy phải gánh vác rất nhiều trọng trách, không thể lơ là, chẳng trách không thể về nhà. Bảo mẫu tớ...sau khi tớ lên 3, cô ấy không quay lại đây nữa.

- Vậy là...suốt thời gian qua cậu cứ sống một mình như vậy sao...?

- Ừm! Ở một mình cũng vui mà, học được biết bao nhiêu thứ và có thể làm bất cứ điều gì mình thích, không phải sao?_Gumi vẫn cười tươi rói, vô tư và lạc quan biết bao.

Gumiya mím môi thật chặt. Cậu bóp nhẹ vai của Gumi, lớn tiếng:

- Đồ ngốc! Ngốc xít!!

Nói rồi, Gumiya xoay người rời khỏi.

Gumi đứng trơ trọi nhìn cánh cửa mở toang hoang, dõi mắt theo bóng người mờ dần của Gumiya.

Cô mỉm cười, rất nhẹ.


Một khoảng thời gian khá dài trôi qua, khi kim đồng hồ đã sắp điểm 12h đêm, ngoài cửa bỗng vang lên những tiếng bước chân vội vàng.


Không đợi chủ nhân của căn nhà chạy ra mở cửa, cánh cửa đã được đẩy ra. Gumiya trở lại, thở dốc mệt nhọc. Trên tay cậu ôm rất nhiều hộp quà, kèm theo 2 cái gối êm và 2 tấm chăn bông dày.

Cậu chạy đến chỗ cây thông, đặt hết đống quà xuống, rồi quay sang nói với Gumi lúc này vẫn còn đang chết trân vì kinh ngạc:

- Tất cả đều là của cậu. Mở ra đi.

Thấy Gumi không có phản ứng, Gumiya đành phải lôi kéo cô đến, lay cho hoàn hồn.

Gumi bất đắc dĩ phải mở quà.

Từng chiếc hộp khi được mở ra, bên trong nó nào là thú bông, nào là đồ chơi, nào là váy áo. Rất nhiều, rất nhiều. Những món đồ này, từ trước đến nay Gumi chưa từng nghĩ tới. Mà, còn phải nói đến chuyện Gumi chưa bao giờ được nhận quà noel cả.

Gumi thẫn thờ nhìn đống quà gần như chất thành núi ở trước mặt.

Cô bối rối. Cô không biết nên phản ứng lại như thế nào nữa.

Trong khi đó thì Gumiya đã trải xong một tấm chăn ra sàn. Cậu đặt lên đó 2 cái gối và một tấm chăn còn lại dùng để đắp. Gumiya lên tiếng:

- Từ giờ tớ sẽ ngủ ở đây với cậu nhé.

Kim đồng hồ đã nhích, chỉ ngay đúng số 12.

- Gumi, chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ.

Gumi vẫn chưa hề di chuyển khỏi vị trí ban đầu. Cô đưa tay lên quẹt ngang mắt, vẫn không quay người lại đối mặt với Gumiya, nhưng vẫn đáp:

- Cảm ơn cậu, Gumiyan.

Ngoài trời, những bông tuyết đầu tiên chầm chậm rơi xuống...


Gumi và Gumiya nằm đối diện với nhau, hai đứa đều rúc người trong chăn ấm. Chợt, Gumi cất tiếng:

- Gumiyan này.


- Ừm?

- Sau này tớ sẽ là cô dâu của cậu nhé?

- Ừm! Và tớ sẽ là chú rể của cậu. Lúc đó chúng ta trở thành người một nhà rồi, cậu sẽ không còn cô đơn nữa! Còn có, chúng ta sẽ sinh một cặp sinh đôi. Chúng nhất định sẽ rất đáng yêu, giống hệt cậu vậy!

- Thật chứ? Móc nghéo hứa với tớ đi.

- Được, móc nghéo! Ai thất hứa người đó sẽ làm heo!

Hai đứa nhóc tám chuyện được một lúc thì thiếp đi từ lúc nào không hay.


Mãi sau này, ngoài mặt thì nói đã quên rồi, nhưng trong lòng mỗi người đều khắc ghi thật sâu cái khoảnh khắc ấy, cuộc trò chuyện ngây ngô ấy, không hề quên đi dù chỉ là một chút.

Lời hứa năm xưa, tưởng chừng như không thể nào thực hiện được, bỗng một ngày lại trở thành hiện thực một cách vẹn toàn.

- Anh này, anh có biết anh đã xém trở thành heo rồi không?

- Heo gì cơ? Làm heo thì có gì vui chứ?

- Papa mama đang nói cái gì vậy? Ai là heo? Sao lại là heo?

- Hừm...Mama nói vậy, tức là cả nhà chúng ta đều là heo à?

Gumi và Gumiya nhìn hai chị em song sinh, rồi lại quay sang nhìn nhau, sau đó thì đồng loạt cười phá lên, mặc kệ hai ánh nhìn đầy dấu chấm hỏi của chị em chúng nó.

~ Ngoại truyện 3 - End ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận