Học Viện Vocaloid Phần 2 (new Version)

Sau khi biết được sự thật, Gumi đã bỏ chạy, không ai biết là cô muốn đi đâu. Luka có ý định đuổi theo em chồng, nhưng Miku lại lắc đầu bảo không nên. Đây là khoảng thời gian Gumi cần phải được ở một mình.

Mọi người đành phải bó tay, rồi đi kiểm tra một lượt tình hình của Gumiya.

Cậu đã qua cơn nguy kịch, nhưng có vẻ chỉ còn sống được thêm vài ngày nữa, sau đó sức khoẻ sẽ đột ngột giảm, cuối cùng là các bộ phận cơ thể đều sẽ ngưng hoạt động.

Rin và Len đang ở xa, còn vướng bận công việc nên cũng chẳng thể làm gì được. Luka thì phải lo cho học viện nên lúc này phải về, tiện đó bàn chuyện với Gakupo luôn.

Miku cũng về, không quên kéo theo Mikuo đi cùng.

- Cậu có thứ chưa nói với tôi?

Lúc biết được tin của Gumiya, Mikuo đã không bị sốc như Len, thay vào đó là một vẻ giống như là cậu cũng biết cái gì đó khác có liên quan đến việc này.

Nhất định là cậu đang giấu cô một chuyện quan trọng.

Mikuo ngạc nhiên khi cô dễ dàng nhìn ra điều đó. Cậu mím môi, rồi nói:

- Chúng ta trở lại Anh Quốc, tớ sẽ giải thích rõ ở đó.

************

Vừa mới đáp máy bay xuống Anh Quốc, Miku đã nhận được tin Nữ hoàng triệu tập gia tộc Lotushire đến cung điện.

Với cương vị là người thừa kế hàng đầu của gia tộc, tất nhiên cô cũng phải có mặt. Xe của gia tộc đã đứng đợi sẵn ngoài kia, một đoàn vệ sĩ đi vào, hướng cô cúi chào:

- Tiểu thư Eirlys, chúng tôi sẽ hộ tống cô cùng cậu Mikuo đến diện kiến Nữ hoàng.

Cùng với Mikuo? Trong lòng Miku như có cái gì đó đã được làm cho sáng tỏ. Tuy không chắc chắn, nhưng suy đoán của cô ít nhiều gì cũng phải đúng 3 phần.



Miku và Mikuo vào cung trong lễ phục trang trọng. Hai người bước vào nơi diện kiến Nữ hoàng, Miku đã trông thấy người trong gia tộc mình đã có mặt ở đây đầy đủ.

- Xin vui lòng chờ một chút, Nữ hoàng bệ hạ sẽ tới ngay.

Hai người vừa định di chuyển về chỗ ngồi của mình, thì từ xa vang đến tai Miku những tiếng bước chân vội vàng.

- Eirlysssssss!!!! Em tới rồi!!!!!!

Miku xoay người lại, liền đón vào lòng một thân ảnh bé nhỏ. Cô bé đã bất ngờ nhào đến kia ôm chặt eo của Miku không rời, phấn khích nhảy tưng tưng:

- Ta nhớ em quá đi Eirlys à, dạo này không thường xuyên đến thăm ta gì hết trơn á!

Miku ngơ ngẩn một chút, rồi vỗ vỗ lên đầu cô bé, cười nhạt:

- Được rồi, là lỗi của em. Bệ hạ vẫn sung sức như thường nhỉ?

Cô bé rời mặt khỏi bụng Miku, bĩu môi không hài lòng:

- Thật là, Bệ hạ cái gì chứ? Là Olivia! O-li-vi-a, nhắc bao nhiêu lần vẫn không thèm nghe!

Cô bé tên Olivia bước lùi về phía sau, cho thấy toàn bộ vóc dáng của cô. Trông cô nhỏ nhắn, giống hệt với một đứa trẻ 12 tuổi.

Cô có mái tóc màu vàng nhạt như tia nắng uốn nhẹ, dài đến ngang hông. Đôi mắt của cô có màu hổ phách, to tròn, lúc nào cũng lấp la lấp lánh. Gương mặt của cô bầu bĩnh đáng yêu, ngũ quan xinh xắn.

Cô khoác lên người một bộ váy màu xanh dương đậm có hoạ tiết cổ điển, trên đầu đội một chiếc vương miện bằng vàng.

Tuy có ngoại hình và khí chất tựa như một cô bé 12 tuổi, nhưng trên thực tế, rất bất ngờ rằng cô còn lớn tuổi hơn cả Luka nữa.


Và hơn hết, cô chính là Nữ hoàng Anh đương nhiệm, đã trị vì đất nước được hơn 10 năm rồi.

- Tham kiến Nữ hoàng Bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế!

Mọi người trong sảnh, trừ Mikuo, khi trông thấy Olivia thì đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Olivia quét mắt hết một vòng, vui vẻ nói:

- Mọi người bình thân! Cơ mà, ta thấy mọi người đang hành lễ sai người rồi!

Đám người hơi sững sờ, rồi như hiểu ra cái gì đó, lại tiếp tục quỳ xuống:

- Chúng thần ra mắt Công chúa điện hạ, Thái tử điện hạ! Xin điện hạ thứ tội vì sự vô lễ của chúng thần!

Lần hành lễ này, lại là hướng về phía Miku và Mikuo.

Mikuo không phản ứng gì dữ dội, nhưng Miku thì lại trợn mắt ngạc nhiên.

Olivia cười hì hì, lúc này mới lên tiếng giải thích:

- Tất cả thành viên trong gia tộc Lotushire đều là một số trong toàn bộ thần dân của em đấy Eirlys. Họ là con cháu đời sau của người dân Đế quốc Lotushire. Họ là những người đại diện cho người dân Lotushire đi học hỏi xã hội hiện nay. Ta đã cho họ ẩn thân dưới danh nghĩa là một gia đình quý tộc của Anh Quốc. Trước đây họ đến đón em từ cô nhi viện về là đều có chủ đích cả, vì em chính là vị Công chúa thất lạc của họ. Nhưng do em chưa lấy lại được kí ức nên họ vẫn không thể cho em biết điều gì.

Miku lặng người. Đúng như những gì cô đã nghi ngờ, bọn họ thật sự có liên quan đến cố đế quốc kia. Cô nhìn chằm chằm vào đám người kia, nhíu mi thắc mắc:

- Nhưng chẳng phải Đế quốc Lotushire đã bị xoá sổ khỏi bản đồ từ ngàn năm trước rồi sao? Cho dù họ có tồn tại, em có là công chúa thì cũng đâu còn ý nghĩa gì?

- Ai nói với em là Lotushire bị xoá sổ chứ hả?_Olivia cười cười bí hiểm.

Nghe xong, Miku cũng đơ người không hiểu.


Thề có đất trời chứng giám, đây là lần đầu tiên trong đời cô trải qua cảm giâc hoang mang như thế này.

- Nếu muốn hỏi gì, thì người em nên hỏi không phải ta, mà chính là cái tên đang đứng cạnh em nãy giờ kia kìa. Hôm trước hắn đã đến tìm ta một chuyến đấy._Olivia vừa nói, tay giơ lên chỉ chỉ vào Mikuo.

Miku quay ngoắt sang nhìn Mikuo, ánh mắt sắc lẹm bắn thẳng vào cậu khiến cậu khẽ rợn gáy.

- Thì, kiếp trước tớ đã lệnh cho bọn họ đem lục địa đó giấu đi, cho tới khi tìm được cậu thì sẽ xuất hiện trở lại. Còn nữa, Lanoseth đã sáp nhập với Lotushire rồi.

Miku thẫn thờ, trong đầu vẫn chưa kịp tiêu hoá được thông tin.

- ...Tại sao cậu lại làm vậy?

- Không phải cậu chính là người của thời đại đó sao? Huyết thống thuần khiết vẫn còn đó, quê hương vẫn còn đó. Cậu lúc mới ra đời còn chưa kịp sống ở quê nhà được bao lâu đã phải rời đi. Tớ sẽ không cho phép nguồn cội của cậu bị vùi dập đâu!

Lòng cô bị chấn động. Chỉ vì cô, Mikuo đã làm đến tận mức đó luôn sao? Chỉ vì cô, những người này đã ngàn năm vẫn duy trì thế hệ để giữ cho Đế quốc vẫn tồn tại sao? Cả những lúc cạnh tranh địa vị cũng là ý của bọn họ để chuẩn bị cho cô sao?

- Thế...lãnh thổ của Lotushire đang ở đâu?

- Nice question~ Ta đã lên kế hoạch cả rồi, em đừng lo. Ta sẽ là người làm chủ cho Đế quốc Lotushire trong cuộc họp hội đồng quốc tế sắp tới, còn em cứ việc đi học đến khi tốt nghiệp, xong rồi chỉ cần chuẩn bị một chút là ok!

Miku chớp chớp mắt, vẻ mặt trông vẫn còn lạ lẫm lắm. Tuy cô và Olivia từ nhỏ đã như chị em với nhau, nhưng chỉ nhiêu đó thôi vẫn không đủ để Olivia có thể đứng về phe bên này ngay tấp lự được.

- Tại sao chị lại giúp em? Đây không phải là chuyện có thể muốn là làm đâu.

Olivia nhìn vào mắt Miku một cách trìu mến.

Cô xoay đầu sang nhìn đám người của
Lotushire, ánh mắt ánh lên vẻ hoài niệm:

- Chà, nói sao nhỉ? Ngay từ bé, ta đã rất yêu thích những câu chuyện cổ kể về thế giới có tồn tại ma thuật của chúng ta trước khi nó bị khai tử. Ta đã dành rất nhiều thời gian nghiên cứu về nó, những truyền thuyết, những loại ma pháp, cuộc sống của họ vào cái thời ấy. Dĩ nhiên, mấy cuốn sách và tài liệu về nó thì chỉ có ở cung điện hoàng gia mới có, lúc ấy đó là điều duy nhất khiến ta cảm thấy mình thật may mắn khi sinh ra là người của hoàng tộc.
Ta vốn là một cô bé mộng mơ, cho đến bây giờ vẫn như vậy. Ta tưởng tượng được rất nhiều thứ, và chúng đã làm cho cuộc sống của ta trở nên tràn ngập màu sắc, cho dù nơi ta sống chính là ở trong cái cung điện ngột ngạt này đây. Ta rất muốn được sử dụng ma thuật, hay hiện tại thì người ta gọi đó là siêu năng lực. Nhưng tiếc rằng, từ khi sinh ra, ta đã không được ban cho khả năng đó. Vậy nên, ta chỉ có thể ngồi đó, tự mình tưởng tượng ra những phép màu kì diệu ấy. Người ta có nói ta trẻ con cũng được, vì nếu ta lớn lên, ta sẽ không thể sống trong thế giới ta đã tưởng tượng ra được nữa. Điều ngu ngốc nhất chính là từ bỏ niềm vui thích của bản thân mình mà.
Cho đến khi, năm đó ta nửa đêm trốn ra khỏi cung chơi, thì bắt gặp một nhóm người khoác áo choàng đen, trông rất khả nghi. Ta núp từ xa theo dõi, lại kinh ngạc phát hiện ra họ đang nói bằng ngôn ngữ cổ! Vì có lòng cuồng nhiệt với thời kì cổ đại, ta đã học thành thạo ngôn ngữ cổ. Nghe bọn họ nói chuyện một hồi, ta kinh hãi. Hoá ra họ là người từ nơi khác đến, gọi là Đế quốc Lotushire. Khi nghe đến cái tên này, trong đầu ta liền xuất hiện một đoạn trong sách cổ. Đó chính là đế quốc hùng mạnh nhất thời kì ma pháp, một ngày nọ thì bí ẩn biến mất không thấy tăm hơi, tựa như chưa từng tồn tại. Như để chứng minh ta đã đúng, ta chứng kiến họ sử dụng ma thuật để thay đổi quần áo. Đúng vậy, đích thực là ma thuật thời sơ khai, không phải siêu năng lực. Họ là ma pháp sư chính cống.
Sau đó, ta bạo gan chạy lại gần bắt chuyện với họ. Họ cũng rất ngạc nhiên khi ta có thể trò chuyện bằng ngôn ngữ cổ. Ta kể cho họ những điều cần biết ở thế giới hiện đại, và cũng yêu cầu giúp đỡ bọn họ hoà nhập với nơi này. Họ cũng kể về tình hình của đất nước họ, rằng họ đến đây để đi tìm công chúa, huyết mạch duy nhất còn sót lại trong hoàng thất đã vượt thời gian để đến đây. Ta nhanh chóng kết thân với họ, sau đó thì đã thành công giúp họ lập nên một gia tộc có hoàng gia Anh chống lưng, bằng cách ban thưởng cho họ danh hiệu quý tộc vì đã cứu ta khỏi kẻ đã bắt cóc ta đêm đó, dĩ nhiên là ta đã lợi dụng việc trốn ra khỏi cung rồi mất tích vài ngày để chém gió rồi.

Trước khi ta đăng cơ 2 năm, ta gặp em. Ngay từ lần đầu khi nhìn thấy em, ta đã phải thốt lên ngạc nhiên. Quả không hổ danh là công chúa của Lotushire, xinh đẹp vạn thế như vậy, khí chất ngời ngợi như vậy. Em được đón về gia tộc với thân phận là một cô nhi, tuy xuất thân thấp hèn nhưng em lại trở thành ứng cử viên sáng giá nhất cho cái ghế gia trưởng. Đó là do thực lực của chính em, tự em đã vượt qua tất cả, còn kế hoạch của mọi người chỉ là góp một phần nhỏ để giúp đỡ em một chút thôi. Sao nào, ta biết em đã thắc mắc điều này từ lâu, và ta đã trả lời rồi đấy.

Tuy lượng thông tin khiến Miku sốc toàn tập, nhưng khả năng thích nghi với thực tế của cô đã được luyện tới level max, sau một hồi đã có thể chấp nhận việc này.

Cô nhìn nhóm người Lotushire, rồi lại nhìn Mikuo vẫn đối với cô mỉm cười ôn nhu. Cô bật cười một tiếng. Có lẽ số phận đã an bài, khiến cô phải bước đi trên con đường vương giả rồi.

- Mọi người nếu đã mãnh liệt bày tỏ thành ý, thì ta cũng phải hết lòng đáp trả cho đầy đủ nhỉ.

***********

Gumiya tỉnh lại trên giường bệnh.

Cậu mơ màng nhìn mớ dây lộn xộn gắn trên người mình, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có nắng vàng hắt vào toả sáng cả căn phòng.

Có lẽ cũng đã mấy ngày trôi qua rồi. Có lẽ cậu sắp hết thời gian rồi. Có lẽ...Gumi cũng đã biết rồi.

Ngực cậu bỗng chốc nhói lên một cái đau đớn.

Gumiya ôm lấy ngực mình, nắm vào tay vạt áo cùng với sợi dây chuyền nằm ở bên trong.

Gumi đang đau.

Gumi đang khóc.

Gumi đang tuyệt vọng.

Không thể trốn tránh thêm điều gì nữa.

Chí ít thì, trước khi tới thời hạn cuối cùng, trước khi tử thần đến đưa cậu đi, cậu phải ở bên Gumi.

Đó là thứ duy nhất cậu có thể làm bây giờ.

Cậu phải đi tìm Gumi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận