Căn phòng màu trắng sữa ảm đạm đến lạnh lẽo. Cánh cửa gỗ bị khóa chặt kín, khiến căn phòng có cảm giác tách biệt hẳn với cuộc sống ồn ào bên ngoài. Nắng không đủ sức len lỏi vào trong phòng làm chậu hoa Diên Vĩ nhỏ héo tàn. Từng cánh hoa tím nhạt rải rác rơi trên bàn ghỗ và sàn nhà. Bên cạnh chiếc giường cà phê sữa, một bóng người nửa ngồi nửa quỳ nhìn người trước mặt.
- Tuyết Mai! Rốt cuộc em muốn ngồi đến khi nào nữa đây! Em đã như vậy lâu lắm rồi!
- …..
- Tuyết Mai! Đừng hành hạ mình nữa! Nghe lời anh! Được không?
- …..
Căn phòng vẫn yên ắng không một tiếng động, có chăng là tiếng thở dài của Nhân. Ánh mắt anh đau lòng nhìn khuôn mặt hốc hác của tôi, tô cháo bên bàn nguội ngắt. Nhân hất tay, ra hiệu cho người giúp việc đổi tô khác. Anh nhìn tôi một hồi lâu, bàn tay đưa lên cao định vuốt tóc tôi, song vừa chạm đến mắt, cánh tay ấy chợt dừng lại rồi bất lực buông thõng xuống.
- Anh….anh phải làm sao mới được đây? – Giọng anh phảng phất một nỗi bi thương. Song đáp lại vẫn là một sự im lặng tuyệt đối. Sự im lặng ngột ngạt và khó chịu. Anh bất lực đứng dậy, nói
- Khi nào đói thì hãy gọi người mang đồ ăn tới! Anh…đi đây!
Anh nhìn tôi một hồi, dường như vẫn mong ngóng nhận được một lời đáp trả, nhưng lại chỉ thêm một lần thất vọng, quay mặt đi ra ngoài. Trước mắt tôi chỉ có một màu trắng xóa. Dường như mọi âm thanh bên ngoài đều bị nhấn chìm trong sắc trắng ấy. Đôi mắt vô hồn vẫn dán chặt vào khoảng không trước mặt. Thế nhưng, tôi lại chẳng thể nhìn thấy gì. Cổ họng thiếu nước khô cứng. Tôi mấp máy môi, tưởng như rất khó khăn mới phát ra được âm thanh
- Có phải…anh…là người đã giết chết anh tôi không?
Bước chân Nhân dừng khựng lại giữa không trung. Nhưng vì quay mặt lại nên tôi không thể nhìn thấy biểu hiện trên mặt anh. Giọng Nhân thoảng qua như tiếng gió, giống cái lần anh nói với tôi trên đu quay.
- Có thể em không tin! Nhưng anh không làm chuyện đó!
Căn phòng lại rơi vào im lặng, anh không nói thêm gì, lẳng lặng ra ngoài.
……………….
Dòng thời gian vẫn trôi qua theo nhịp điệu vốn có của nó. Thế nhưng trong thế giới của tôi. Nó đã dừng lại. Mãi mãi dừng lại kể từ ngày hôm ấy. Tôi đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, trở về căn nhà thực sự của mình. Ở trong căn phòng thuộc về tôi. Tôi đã tìm thấy mọi thứ, nhưng dường như cũng vừa đánh mất mọi thứ.
Tôi đến tìm mẹ Vũ vào một chiều đầy nắng. Cảm giác lâu ngày không bước chân ra ngoài khiến tôi có chút không quen, như thể một cây hoa dại lâu ngày sống thiếu ánh sáng, nay lại bị đưa ra dưới nắng hè gay gắt, phải một lúc sau mới thích ứng được. Căn nhà số 16 vắng hoe, thậm chí không thấy bóng dáng người giúp việc nào. Cổng cũng không đóng. Tôi đưa tay đẩy cửa, từng bước, từng bước đi vào trong. Phòng khách lạnh lẽo không một bóng người. Tôi đi một vòng, cuối cùng tìm thấy mẹ Vũ trong phòng cậu. Bác ấy ngồi một mình, bất động. Thân hình gầy gò cùng mái tóc rối xù trong nắng chiều càng thêm phần ốm yếu. Trên tay bác ấy là một tấm hình. Cả người cứng đờ như một bức tượng. Mẹ Vũ mà tôi từng biết, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, rất quý phái. Không phải là người phụ nữ mệt mỏi với thân hình tiều tụy trước mặt. Là người luôn mỉm cười nhân hậu chứ không lặng lẽ như thế này.
Bác ấy dường như không nhận ra sự xuất hiện của tôi, vẫn ngồi im mà nắm chặt thứ trong tay. Tôi bước đến thật khẽ, khi nhìn rõ vật trên tay bác ấy, nước mắt không tự chủ được mà lăn dài. Là bức hình Vũ lúc nhận được giải thưởng đang mỉm cười. Ánh mắt tràn trề tự tin hướng về phía máy ảnh, một bên lông mày nhướng cao. Cái vẻ ngạo mạn ấy, đúng là đánh chết cũng không đổi. Tôi đưa tay lên bịt miệng, cố ngăn tiếng nấc nơi cổ họng. Thân người trước mắt tôi hơi cử động, thế nhưng mắt vẫn nhìn về khoảng không vô hình. Giọng nói đè nén nghe khàn khàn vang lên
- Thiên Vũ nó rất ngoan, lần nào được giải thưởng, cũng trở về khoe bác đầu tiên. Nếu như bác không thể đến tham dự, nó sẽ nhờ người quay lại để cho bác coi! Từ nhỏ cho tới bây giờ, nó chưa bao giờ làm trái lời bác. – Giọng nói của mẹ Vũ nhỏ đến mức tôi có cảm giác có thể bị gió thổi tung. Ánh mắt bác ấy nhìn vào bức ảnh trong tay, nhoẻn cười
- Lúc nào nó cũng cố làm bác vui lòng. Cho dù có bị ngã, cũng sẽ tự đứng dậy. Dù có xảy ra chuyện gì cũng tự mình xử lí. Không bao giờ làm bác lo lắng.
Nước mắt tôi chảy dài, nhìn mẹ cậu đang vuốt ve gương mặt trên bức ảnh, giọng nói lạc đi
- Nó là đứa trẻ ngoan như vậy! Tại sao..lại bắt nó đi sớm như thế. Tại sao…Thiên Vũ! Thiên Vũ…đáng thương của mẹ! – Từng giọt nước mắt rơi xuống bức ảnh, mẹ cậu áp chặt nó vào lòng, cả thân người run rẩy – Tại …sao chứ? Tại sao?
- Cháu ..xin lỗi! Cháu …xin lỗi! – Tôi vỡ òa, quỳ xuống bên cạnh bác ấy, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Bác ấy ngẩng lên, dường như đang cố nén tiếng khóc lại, giọng nói nghẹn ngào
- Bác cứ nghĩ, để hai đứa đến với nhau là sự lựa chọn đúng đắn. Hy vọng rằng mối thù này có thể xóa bỏ. Thật không ngờ!...Không ngờ!...Vẫn không thể thay đổi được…!
Tôi sững người, ngẩng lên nhìn mẹ Vũ
- Bác…đã biết?...
Bác ấy khẽ gật đầu
- Đúng vậy! Lần đầu tiên nhìn thấy cháu, bác đã tưởng nhầm cháu là Thiên Thiên. Từ sau cái chết của con bé, Vũ đã đau khổ rất nhiều. Vì thế, bác mới muốn cháu ở bên nó, để nó có thể dần dần nguôi ngoai, không còn tự dằn vặt bản thân nữa. Sau khi cháu chuyển đến đây, bác lại nhìn thấy sợi dây của cháu. Lúc đó bác mới biết, cháu chính là con gái của nhà họ Trương đã mất tích. Bác những tưởng có thể xóa đi mối thù này! Thì ra bác đã sai! Sai thật rồi!
Giọng tôi nghẹn lại.
- Cháu xin …lỗi! Xin lỗi!
Mẹ cậu lắc đầu, đưa tay vuốt ve tấm hình, giọng nói xa xăm cùng đau đớn
- Lỗi lầm của người đời trước, đáng lẽ ra không nên trút lên đầu các con! Là lỗi của chúng ta!
Tiếng gió rít qua khe cửa, hất tung tấm rèm trắng mỏng. Dường như đó là tiếng khóc ai oán của những lỗi lầm mong được tha thứ !
…………………
2 tháng sau
Sân bay
- Đi bảo trọng! – Nhân vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ tôi, đây có lẽ là điều cuối cùng anh có thể làm cho tôi. Tôi thờ ơ lặng yên, anh cúi đầu
- Anh biết rồi! Khi nào em trở về?
Tôi vẫn không nói gì. Nhân thở dài, kéo tôi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc tôi
- Có chuyện gì hãy gọi cho anh! Anh sẽ lập tức đến bên em!
Tôi im lặng, chỉ gật đầu. Anh mỉm cười thả tôi ra, nhìn tôi từ từ bước vào phòng cách li. Qua lớp kính, tôi thấy anh đứng trầm ngâm, ánh mắt dõi theo bước chân của tôi. Tôi lặng lẽ kéo chiếc vali lớn, bước vào trong. “Có thể em không tin! Nhưng anh không làm chuyện đó! “ Tôi nhắm mắt lại. Như vậy là đủ rồi
Tiếng động cơ quạt máy vù vù, vài tiếp viên đang thông báo hành khách thắt dây an toàn và tắt điện thoại. Cỗ máy nặng nề mà lại như một chú chim tự do, trượt một đường dài trước khi lao về phía trước. Qua khung cửa, tôi có thể nhìn thấy rõ cảnh vật bên dưới. Chúng cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm khuất hẳn. Bên tai tôi chỉ nghe thật tĩnh lặng.
Rời khỏi đây, tôi mới có thể thôi nghĩ về những kí ức đáng sợ. Mới có thể dần quên đi mà bắt đầu một cuộc sống mới. Trở về? Tôi cũng không biết nữa. Bởi vì tôi không biết đến khi nào tôi mới có thể học được cách nói hai từ tha thứ. Có thể là một năm, năm năm, hoặc cũng có thể là cả đời. Không biết nữa!
Hãy để tất cả trở thành kỉ niệm!.....
………
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...