Học Viện Thiên Tài

Tôi tê liệt nhìn về phía Vũ, cậu buông thõng khẩu súng xuống sàn. Biểu cảm vừa ngạc nhiên trước sự có mặt của tôi, vừa có chút hoảng loạn.
- Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!
Tiếng thét chói tai vang lên ngay cạnh tôi. Và chẳng cần quay lại, tôi cũng đủ biết người phụ nữ vừa đến có biểu cảm như thế nào. Khuôn mặt chị ta trắng bệch, lắp bắp hai từ
- Giết....giết....
Chữ “người” còn chưa kịp thốt ra, chị ta đã lao xuống tầng dưới như thể sợ bị thủ tiêu nhân chứng. Phản ứng nhanh đến nỗi tôi và Thiên Vũ chỉ có thể trơ mắt ra nhìn. Ý nghĩ tăm tối chợt lóe lên tron góc tôi. Chị ta sẽ gọi cảnh sát! Như cùng chung ý nghĩ với tôi, Vũ vội vàng bước tới.
- Chuyện này...Tuyết mai....tôi không.....Không phải là tôi làm!
- Đừng nói gì cả! Cậu phải rời khỏi đây ngay! – Tôi cắt ngang lời Vũ, nói bằng giọng khẩn trương
- Không được! Như vậy tôi sẽ bị hiểu lầm! – Vũ nói rồi tiến về phía cửa ra vào nhưng tôi cản lại.
- Đã có người nhìn thấy cậu cầm súng, cho dù giải thích thế nào cũng vô ích. Nếu cậu bị bắt thì ai sẽ tìm ra hung thủ thật sự! Tôi.....tôi tin cậu!
Ánh mắt Vũ đắn đo nhìn tôi, đồng tử dãn rộng khi nghe đến bốn từ “hung thủ thật sự”. Có chút gì cảm kích khi thấy tôi không cần nghe giải thích đã hoàn toàn tin tưởng cậu ấy. Bên dưới tòa nhà bắt đầu trở nên huyên náo. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên càng lúc càng gần. Tôi giật mình, quay vội vào trong
- Không còn thời gian đâu! Cậu mau đi đi!

Tiếng vọng từ phía tầng một nghe rất gần, lẫn cả tiếng người phụ nữ ban nãy. Giọng điệu không che dấu nổi sự sợ hãi.
- Cậu phải đi ngay! – Tôi dùng hết sức, đẩy Vũ về phía cửa. Cậu quay đầu ngần ngại nhìn tôi vài giây. Cuối cùng cũng nhảy qua. Vừa lúc đó thì cửa phòng bật mở.
....................
Bệnh viện
Bóng đèn màu đỏ trước cửa phòng cấp cứu đã sáng được một tiếng. Khoảnh cách bên trong và bên ngoài chỉ có một cánh cửa mà chia thành hai thế giới rất xa. Duy sự im lặng bao trùm lên tất cả. Sự im lặng đến đáng sợ.
Đây là lần thứ hai tôi ngồi ở vị trí này, cầu nguyện, hy vọng. Chờ đợi kì tích sẽ xuất hiện. Anh không phải là anh trai tôi, nhưng anh đã từng là anh trai tôi, chí ít đã từng xem tôi như một người em gái. Cho dù chỉ là một kẻ thay thế, thậm chí là một quân cờ mà anh sắp xếp, thì tôi vẫn luôn coi anh là người anh mà tôi yêu thương nhất. Tình cảm hơn mười năm qua của tôi đâu phải chỉ là giả dối.
Một tiếng “dinh” rất khẽ vang lên. Ánh sáng trước cửa phòng đã tắt. Tôi vội chạy đến bên vị bác sĩ vừa bước ra, không kìm được run rẩy hỏi
- Bác si! Anh ấy...anh ấy sao rồi?
Đáp lại ánh mắt khẩn thiết của tôi là một cái lắc đầu. Ông nói với giọng tiếc nuối
- Chúng tôi rất tiếc. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng......
Tay tôi lập tức buông thõng xuống, hoang mang nói với bản thân “không thể nào! Không thể nào!”. Vị bác sỹ gì có chút thương cảm nhìn tôi, nói rất khẽ
- Cô hãy vào gặp người thân lần cuối đi!
Tôi không suy nghĩ được gì, lập tức lao vào bên trong. Trên chiếc giường trắng muốt, tôi thấy anh nằm im, hai mắt khép hờ. Tôi run run tiến lại gần, cầm lấy tay anh, giọng nói cũng trở nên không rõ ràng
- Anh! Anh....anh nhìn em đi! Anh....mở mắt ra nhìn em đi!
Anh khó nhọc hé mắt, quay về phía tôi. Nước mắt tôi chảy dài, chỉ cảm thấy đau đớn. Đau đớn hơn cả khi phát hiện ra anh không phải anh trai của tôi. Tôi gắng cười trấn an anh
- Anh! Anh....sẽ không sao! Nhất định sẽ không sao! – Tôi càng nói thì nước mắt càng chảy, chỉ thấy vị mặn chát nơi khóe miệng.
Anh run run nhìn tôi, từ từ đưa cánh tay tới trước mặt tôi. Giọng nói yếu ớt
- T..uyết....M...a.i!...

Tôi vội vã nắm lấy tay anh, nói vội
- Em ở đây!
- T..u..uyết ...M..ai – Anh không ngừng gọi tên tôi, hai mắt dường như đã không còn nhìn rõ nữa. Tôi đưa cánh tay của anh lên mặt, thì thào
- Rồi...anh sẽ khỏe lại! – Tôi nói trong tiếng nấc. Anh nhắm mắt mệt mỏi, cố gắng thốt lên hai từ
- X..i..n...l..ỗi! T..uyết...M..ai!...
Tôi lắc đầu, nói trong nước mắt
- Không! Em...không trách anh...không!....
Anh mở mắt nhìn tôi, bàn tay vuốt mặt tôi. Có thể người anh muốn nhìn thấy lúc này là cô gái có gương mặt tôi đang mang. Có thể lúc này anh chỉ muốn gặp Tuyết Mai thật sự của anh. Nhưng tôi vẫn chấp nhận. Tôi chấp nhận làm kẻ thế thân lần cuối cùng. Anh lau những giọt nước mắt trên mặt tôi, nhìn tôi đăm đăm. Sau đó anh bỗng chỉ tay vào cổ tôi, khó khăn nói
- T..h..â.n ....t..h.ế!...
Tôi giật mình nhìn lại, nghi hoặc nói
- Anh muốn nói đến thân thế thực sự của em?
Anh nhắm mắt thay cho lời đồng thuận. Tôi bỗng nhiên cảm thấy tim đập rất mạnh, vội vã hỏi

- Em nghe! Anh nói đi! Em là ai? Rốt cuộc thì em là ai?
Đúng lúc đó thì máy đo bỗng nhiên phát ra tiếng kêu lạ. Tôi thấy anh co giật, tay run run chỉ vào sợi dây của tôi
- T..h..â.n....
Tôi nắm chặt lấy tay anh, vừa gọi không ngừng
- Anh...anh sao vậy? Anh nói đi! Em dốt cuộc là ai? Em là ai?
Sợi dây trên cổ tôi rung lên dữ dội, anh càng co giật mạnh hơn nữa. Cho đến khi một tiếng “píp” vang lên, kéo dài những đường thẳng trên máy đo. Hai mắt anh nhắm nghiền lại, cánh tay rơi tự do trong không trung. Vụt khỏi tôi!
Tôi cảm thấy dường như không thở nổi. Giống như có một sức ép khủng khiếp bóp chặt trái tim bé nhỏ, khiến nó nghẹt thở. Tôi không biết thứ chất lòng đang chảy trên mặt mình là gì. Không còn nhận thức được xung quanh. Tôi hét lên
- Anh! Anh tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!!!!!
Trong vô vọng, anh chỉ nằm im. Không nghe thấy, mãi mãi không nghe thấy gì nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui