Khi chúng tôi trở về, quả nhiên mẹ Thiên Vũ đã ngồi trong phòng khách đợi. Dáng điệu rất vui vẻ ra đón chúng tôi. Không hiểu sao tôi lại thấy có chút ngượng ngùng, nhanh chóng chào mẹ Vũ rồi chạy biến vào phòng mình. Tối hôm đó, tôi mơ thấy một giấc mơ toàn đom đóm.
Sáng
Tôi lại như thường lệ cùng mẹ Vũ chuẩn bị bữa sáng. Không biết có phải vì hôm qua quá mệt hay không mà Vũ dậy hơi muộn. Dọn cơm xong vẫn chưa thấy xuống. Mẹ cậu liền nhân cơ hội đó kêu tôi lên gọi Vũ dậy. Thực ra thì tôi cũng biết chắc ý đồ của bác ấy là gì. Thêm nữa là sau buổi tối, mẹ Vũ không hề nhắc thêm lời nào về “tập tài liệu”! Tôi đành phải lên gọi Vũ,mặc dù cảm thấy có chút không tự nhiên.
Cốc! Cốc!
.....
Chắc Thiên Vũ ngủ say quá không nghe thấy. Tôi gõ lại
Cốc! Cốc!
......
Hừ! Vậy mà lúc nào cũng nói tôi là heo ngủ. Tôi mạnh tay hơn một chút. Gõ thật mạnh
Thiên Vũ! Mau dậy đi! Thiên Vũ!
.......
Thật sự là hết chịu nổi mà. Tôi liền đập một cái vào cửa, mới biết là nó không hề khóa. Tôi phi thẳng vào chỗ cậu, giật lấy đống chăn trên người Vũ mà gọi
Thiên Vũ! Cậu mau dậy đi!
Vũ hơi hé mắt. Lười biếng kéo chăn đắp lại lên người
Cậu.....
Tôi bị Vũ làm cho tức chết. Gào lên
Cậu có dậy không hả?????
Vũ nhíu mày, mắt nhắm mắt mở nhìn tôi đang nổi khùng. Vẫn không thay đổi tư thế. Mãi mới phát ra một chữ
Anh!
Tôi: ????
Anh mau dậy đi! – Vũ ngái ngủ nhìn tôi – Mau nói đi!
Cái...cái gì chứ? Tôi bất động mất năm giây, tròn mắt nhìn cậu, sau đó lại tiếp tục gào lên
Cậu lảm nhảm cái gì vậy hả?
Vũ bướng bỉnh nằm ì ra giường, ngoan cố nói tiếp
Gọi như vậy thì tôi sẽ dậy!
“....”
Ba giây im lặng. Tôi đần mặt đứng nhìn cậu. Vũ lại hé mắt.
A..an....- Tôi khó nhọc đánh vần từng chữ như trẻ mẫu giáo. – An...hừ. Không nói! Không dậy thì mặc xác cậu! – Tôi vứt lại cái gối vào mặt Vũ rồi chạy ra ngoài. Cả mặt tự nhiên đỏ bừng. Quả thật, những người yêu nhau sẽ đều gọi nhau là anh – em. Nhưng....nhưng thật sự kì chết đi được. Có đánh chết tôi tôi cũng không gọi.
Tôi bỏ xuống nhà ăn cơm. 5 phút sau, Vũ cũng lò dò đi xuống. Tôi làm như không có gì, thản nhiên ăn sáng. Vũ cũng tỏ ra rất bình thường. Nhưng nếu để ý kĩ, nét mặt cậu ta có chút cau có.
Gần 7.00 thì xe của Vũ đến đón chúng tôi đi học. Lúc ngồi trong xe, tôi vẫn không nói gì. Gục mặt vào tấm kính, vu vơ nhìn cảnh mặt bên ngoài.
Cho cậu! – Vũ đột ngột chìa ra một chiếc hộp nhỏ trước mắt tôi. Tôi tò mò nhìn, sau đó liếc Thiên Vũ.
Mở ra đi! – Vũ nói nhỏ, khóe miệng khẽ cong như mỉm cười. Đúng là...kẻ biết hủy hoại trái tim yếu đuối của tôi mà!
Tôi nhè nhẹ mở chiếc hộp. Bên trong lại có hai hộp nhỏ hơn được đặt cạnh nhau. Tôi cầm chiếc hộp màu xanh mở ra trước, vừa nhìn thấy vật trong đó thì ngạc nhiên vô cùng: Là một chiếc nhẫn bạc nhỏ, được khắc chìm rất tinh xảo. Tôi không kìm được thốt lên: Đẹp quá!
Vũ mỉm cười tự tin như thể đoán trước được biểu hiện của tôi. Tôi lại mở hộp thứ 2. Mắt tôi mở tròn khi thấy đó là một chú đom đóm. Chú ta bị nhốt trong chiếc lọ thủy tinh nhỏ xinh. Trong xe hơi tối nên có thể nhìn thấy ánh sáng từ đuôi đom đóm. Tôi nhớ lại mấy con đom đóm tối qua, không khỏi cảm động nhìn Vũ
Cảm ơn cậu nhé!
Không có gì! Nhưng tuổi thọ của đom đóm rất ngắn! Nên cậu tận dụng thời gian mà chơi với nó – Vũ dặn dò.
Tôi mỉm cười gật đầu, nhìn chú đom đóm xinh xinh trong tay, thực sự thấy hơi nuối tiếc. Giá mà tuổi thọ của nó lâu hơn thì tốt biết mấy. Haizzz! Những thứ đẹp đẽ thì nhanh tàn! Tôi thở dài một tiếng, cất chiếc lọ đom đóm vào hộp rồi cẩn thận cho vào cặp. Bất chợt nhớ lại thắc mắc từ hôm qua chưa nói, liền hỏi Thiên Vũ
Cậu ấy con đom đóm đó xếp chữ như thế nào vậy?
Vũ chớp chớp mắt nhìn tôi
Gọi anh đi!
“....”
Tôi xụ mặt, quay người ra ghế. Không thèm nói chuyện với Thiên Vũ nữa. Xe dừng lại ở cổng trường. Tôi vừa bước ra đã gặp Vĩ. Cũng lâu rồi hai chúng tôi không nói chuyện, kể từ sau khi không còn ở chung nữa. Dáng điệu cậu hơi mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy tôi thì vẫn mỉm cười. Hai chúng tôi cùng vào lớp học. Vũ bị đẩy ra đằng sau. Tôi và Vĩ không ngừng huyên thuyên đủ chuyện. Chỉ có Nhân là không xuất hiện. Điều này khiến tôi có đôi chút ngạc nhiên. Nhưng sau đó thì cũng không để ý nữa. Thời gian qua tôi chểnh mảng học hành, mà tuần sau đã là tuần thi tháng cuối cùng trước khi tốt nghiệp. Tôi nhất định phải chăm chỉ ôn luyện, ít nhất phải lấy được bằng cấp 3.
Nghĩ đi nghĩ lại, thấy thời gian trôi quả thật rất nhanh. Tưởng như mới hôm qua tôi còn lo lắng sợ mình không vào được trường. Rồi lại nghĩ đến quãng thời gian tôi và Vũ trở thành địch thủ của nhau. Không ngờ nhanh như vậy, đã sắp hết một năm. Tự nhiên trong lòng có chút không vui. Có lẽ là tiếc nuối. Dẫu sao tôi không tìm được anh, nhưng lại tìm được một người bạn rất tuyệt. Và còn nhiều thứ khác nữa, nên nếu phải chia tay, không tránh khỏi cảm giác buồn. Thôi thì đó là quy luật của cuộc sống, không thể nào tránh khỏi.
1 tuần sau đó.
Tôi cuối cùng cũng hoàn thành kì thi tháng. Bắt đầu bước vào giai đoạn ôn thi tốt nghiệp. Thời gian trong ngày của tôi chủ yếu là ngồi học. Mẹ Vũ biết vậy nên cũng để tôi yên tĩnh. Chỉ cần tôi chạy xuống đòi giúp là lại bị đuổi lên phòng. Tôi vừa đọc sách, vừa làm bài tập, cố gắng tập trung cao độ. Trong lúc đó, vẫn có một người có thời gian thảnh thơi mà đi kiếm chuyện với tôi. Vũ đứng khoanh tay trước cửa phòng, im lặng nhìn tôi.
10 phút
20 phút
30 phút
Hừ! Cây bút trong tay tôi run lên, cuối cùng rớt hẳn xuống đất. Tôi gắt lên
Cậu muốn phá tôi hả?
Thiên Vũ nhún vai
Tôi chỉ đứng đây. Đâu có làm gì!
Vì cậu cứ đứng đó không làm gì nên tôi mới không tập trung được ấy! – Tôi uất ức nhìn Vũ. Khuôn mặt cậu ta lại vô cùng nhởn nhơ. Càng khiến máu nóng trong người tôi dâng trào
Là nên trách khả năng tập trung của cậu quá tệ - Vũ ngồi xuống ghế, đưa tay lật vài trang sách, tiếp tục giảng đạo – Hừ! Bài tập làm sai hết thế này! Cậu muốn đỗ tốt nghiệp thế nào đây?
Tôi rướn người giật lại quyển sách, ngúng nguẩy nói
Tôi có trượt hay không không liên quan đến cậu!
Sao lại không liên quan chứ? – Vũ nghiêng đầu nhìn tôi. Mỗi lần cậu ta làm như vậy, tôi đều cảm thấy tim mình nhảy hip hop. Mà Vũ lại biết được điểm yếu đó của tôi mới chết chứ. Tôi quay mặt về hướng khác. Quyết không để cậu ta mê hoặc, cứng giọng nói
Liên quan ở chỗ nào?
Vũ xoay xoay con gấu của tôi, điềm đạm giải thích
Cậu ở nhà tôi, nếu như cậu không đỗ tốt nghiệp thì sẽ không thể ra trường. Không ra trường thì không thể đi làm. Mà không thể đi làm thì không có tiền, không có tiền sẽ không thuê được nhà trọ. Chẳng phải cậu sẽ phải ở nhà tôi thêm một năm. Nếu năm sau cũng không tốt nghiệp được sẽ phải ở thêm một năm nữa. Nếu như còn học hành như bây giờ, 30 năm sau cậu cũng chưa thể tốt nghiệp mà ra khỏi nhà tôi được! Hay là...cậu muốn ở lại nhà tôi luôn? – Vũ nghiêng người nhìn sang tôi. Khiến cho hai má tôi bất chợt đỏ bừng, ấp úng nói
Ai...ai thèm ở lại nhà cậu chứ?
Vũ đẩy lại quyển sách về phía tôi, lại cười
Khả năng tập trung của cậu kém như vậy sao? Mới nói vài cậu đã đỏ mặt không làm được gì nữa! Xem ra cậu muốn ở lại nhà tôi thật rồi!
“....”
Hừ! Hoàng Thiên Vũ đáng ghét này! Còn nói là không tới phá tôi ư? Tôi gân cổ cãi lại
Tôi....
Đúng lúc này, một sợi dây từ tay Vũ được thả xuống trước mặt tôi. Tôi ngỡ ngàng, quên mất cả việc đang định đấu khẩu với Vũ.
Trả cho cậu!
Cái này....
Tôi kinh ngạc nhìn sợi dây hình mặt trời trong tay Vũ. Đây là thứ duy nhất anh để lại cho tôi. Nó…nó đã bị Huyền làm vỡ rồi kia mà, sao hiện tại lại không có một vết nứt nào. Dường như đọc được thắc mắc của tôi, Vũ nói
Tôi đã bảo người đem đi sửa. Nhưng vì nó là đồ đặt riêng nên chắc không thể giống hệt lúc trước được!
Tôi lắc lắc đầu
Không....không sao! Như vậy là tốt lắm rồi! - Tôi ngỡ ngàng nhìn Vũ. Tay nắm chặt sợi dây, lắp bắp nói - Cậu...cậu đến đây là để đưa tôi cái này sao?
Tiện đường thôi! Mấy hôm trước tôi đi ngang qua cửa hàng trang sức nên đem nó đi sửa, cậu không cần......
Cảm ơn cậu!- Tôi cắt ngang lời Vũ rồi ôm chầm lấy cậu. Vũ hơi giật mình nhưng vẫn yên lặng. Tôi nấc lên – Cám ơn cậu! Cám ơn cậu!
Sợi dây này là tất cả đối với tôi. Là thứ duy nhất khiến tôi không bao giờ bỏ cuộc. Là niềm tin giúp tôi tìm ra được anh. Tôi còn nhớ rõ lúc nó bị đứt, tôi đã tuyệt vọng như thế nào. Tôi luôn để sợi dây trong hộp, bởi vì tôi rất sợ sẽ làm mất nó mãi mãi. Từ sau khi nó bị đứt, tôi luôn mơ thấy một giấc mơ. Tôi tìm thấy anh, nhưng cứ mỗi lần sắp chạm tới, anh lại tan biến vào màn đêm vô định. Hai mắt tôi ướt nhòe. Vũ lại vỗ vỗ vai tôi.
Đồ ngốc! Mới như vậy mà cậu đã cảm động đến thế à? Sau này tôi còn làm nhiều chuyện cảm động hơn thì cậu phải làm thế nào?
Tôi lắc lắc đầu. Dụi dụi vào vai cậu. Đúng lúc đó thì có tiếng cửa mở
Tuyết Mai à, bác có.....
Tôi giật mình, vội vã nhảy ra khỏi người Vũ. Cậu cũng làm vẻ mặt bình thản, nhìn về phía cửa. Giả bộ húng hắng ho. Mẹ Vũ vẫn đứng nguyên ở cửa, tròn mắt nhìn chúng tôi rồi nhanh chóng đưa tay đóng sập cửa lại.
A! Bác ...phải đi chợ một lát. Hai con...cứ tự nhiên!
Bác à! Không phải....như – vậy – đâu! – Tôi còn chưa kịp nói hết ba từ cuối cùng thì mẹ Vũ đã đi mất tiêu. Tôi nhăn nhó nhìn cánh cửa đóng lại, từ phía sau lại vang lên tiếng cười. Tôi lườm Vũ
Cậu cười cái gì?
Cậu không nói, chỉ đứng dậy ra khỏi phòng. Ánh mắt khẽ cười nhìn tôi
Tuyết Mai! Xem ra lần này cậu có đỗ, cũng ...không thể rời khỏi đây được rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...