Tôi bị câu nói của Vũ làm sặc nước, ho sặc sụa. Cũng may là tôi nuốt lại chứ không phun ra trước mặt cậu. Mẹ Vũ vội đưa cho tôi cốc nước, điệu bộ ngạc nhiên không kém. Khi đã bớt ho lại, tôi mới tròn mắt nhìn Vũ, lắp bắp hỏi
- Cậu…bảo..gì?
- Từ hôm nay cậu sẽ chuyển đến đây!
Câu khẳng định của Vũ làm tôi suýt sặc lần nữa. May mà tôi không uống thêm ngụm nước nào. Tôi càng ngạc nhiên hơn
- Tại sao?
- Tôi đã đọc thông báo rồi. Cậu không có nơi để đi đúng không? Vậy cứ đến đây đi! Mẹ! Mẹ không phản đối chứ? – Vũ quay sang chờ ý kiến của mẹ. Bác ấy cũng hơi bất ngờ trước quyết định đột ngột của Vũ, nhưng sau đó thì gật đầu, chiều theo ý tưởng điên khùng của cậu.
- Nếu cháu đã không có chỗ để thuê nhà thì hãy đến đây đi!
- Cháu…..
Vừa lúc đó, bác tài xế lúc nãy cũng đi vào, còn bê theo rất nhiều đồ lỉnh kỉnh, trong đó có cả vali của tôi. Vậy ra cậu ta đã bảo người đến kí túc xá mang đồ của tôi về đây từ lúc nào mà tôi không biết. Vũ bình thản nói
- Bác mang lên trên lầu giúp cháu. – nói đoạn quay sang tôi – đồ đạc cũng mang đến rồi, cậu cần gì nữa không? Tôi sẽ cho người mang đến!
- Cậu….ai cho cậu làm thế hả? – Tôi phẫn nộ nhìn cậu. Sao cậu ta dám làm mà không nói với tôi một lời nào, như vậy có khác nào bắt ép người khác. Thật quá quắt!
Tôi đứng phắt dậy, định chạy ra lấy lại đồ của mình thì bị mẹ Vũ cản lại. Bác ấy nhẹ nhàng nói
- Tuyết Mai! Thiên Vũ làm vậy cũng là muốn tốt cho cháu. Cháu hãy ở lại đây, đừng ngại. Bác cũng rất muốn căn nhà này có thêm ai đó cho bớt trống trải.
- Nhưng cháu….cháu không thể…
- Cháu yên tâm, bác chỉ giữ cho đến khi cháu tự tìm được nhà trọ thôi. Cứ xem như là bác mong cháu ở lại. Được không? – Ánh mắt mẹ Vũ nhìn tôi rất diu dàng, rất tha thiết. Hơn nữa, tôi cũng thực sự không còn nơi nào để đi. Tôi e ngại nhìn bác ấy, suy nghĩ một hồi. Cuối cùng cũng gật đầu.
- Tốt lắm! Vậy để bác kêu người dọn dẹp phòng giúp cháu. – Bác ấy tươi cười nhìn tôi rồi đi lên lầu.
Tôi liếc Thiên Vũ, thấy cậu ta cười đắc thắng, bèn vứt cho cậu cái nhìn cảnh cáo. Tôi là vì mẹ cậu chứ không phải vì cậu nhé! Vũ nhún vai, sau đó cũng đi lên lầu. Tôi chỉ còn biết thở dài một tiếng. Đúng là cuộc đời này, không thể nói trước được điều gì. Có ai ngờ lại có một ngày tôi và Hoàng Thiên Vũ ở chung dưới một mái nhà chứ. Nếu mà kể cho đám bạn cũ của tôi, chắc chúng nó tưởng tôi bốc phét mà cười bể bụng mất.
Tôi lắc đầu, ngán ngẩm về căn phòng mà Vũ và mẹ cậu đã chuẩn bị cho. Lấy đồ đạc trong vali ra xếp lại.
Từ hôm đó, tôi và Vũ đi học cùng nhau rồi lại cùng về. Thật ra nói thích thì cũng thích, nhưng bất tiện thì cũng chẳng thiếu. Đại khái như việc Thiên Vũ hay dậy sớm tưới cây, sáng nào cũng ra vườn hoa sau nhà. Báo hại tôi cũng phải thức dậy dù buồn ngủ điên cuồng. Nhưng thật sự nhìn cậu lúc tưới cây rất tuyệt. Và tôi lại nhớ lần đầu tiên gặp cậu ta ở trường, lúc ấy Vũ cũng đang tưới cây. Cái tật táy máy nổi lên, tôi cũng chạy ra đòi giúp. Tôi chợt phát hiện ra, công việc này không hề nhàm chán như tưởng tượng. Vậy là chỉ cần có hứng, tôi lại đem bình ra tưới cây, bất kể ngày đêm. Được ba hôm thì cây trong vườn đồng loạt….quy tiên. Thế là tôi bị cấm ra vườn một tuần!
Không hề nản chí, nhân lúc Vũ vắng nhà, tôi lại lén lút ra vườn. Tôi còn học được cách tỉa cây. Có điều giống như lần trước, sau khi tôi tỉa xong, tuyệt không một cây nào mọc lên được nữa. Tôi phát hiện mình sinh ra không có năng khiếu làm vườn. Mà Vũ cũng chẳng cho tôi đụng đến thêm một lần nào nữa.
Cuộc sống của tôi rơi vào nhàm chán, ai bảo tôi sinh ra đã rất hay táy máy chân tay, ngồi không không chịu được. Đi học về sớm, tôi thường tranh giúp mẹ Vũ nấu ăn. Dù sao cũng ăn nhờ ở đậu nhà người ta, phải làm cái gì đó mới được. Thiên Vũ không cản, mặc tôi thích làm gì thì làm.
Hôm nào bận rộn, cậu sẽ về muộn. Tôi và mẹ Vũ chờ cậu về ăn cơm. Ba người vừa vui vẻ ăn, vừa nói chuyện. Đôi khi tôi thật sự có cảm giác, chúng tôi giống như…..1 gia đình nhỏ vậy. Nhưng lần nào nghĩ tới cũng tự đỏ mặt. Nhàn hạ sinh hoang tưởng đây mà!
Nơi tôi thích nhất ở nhà Vũ là nhà tắm. Nó phải rộng bằng 3, 4 cái phòng của tôi. Bồn tắm rộng mênh mông, lại có thể mát – xa rất thư giãn. Lần nào tôi cũng độc chiếm nó đến mấy tiếng. Có hôm nằm mà ngủ quên luôn, làm Vũ lo lắng, suýt thì đạp cửa xông vào. Từ đó tôi rút kinh nghiệm, lúc nào đi tắm cũng mang theo….1 cái đồng hồ báo thức.
Buổi tối.
Tôi mang quần áo đi ủi. Mặc dù bác gái nói không cần, nhưng tôi vẫn muốn làm. Bác ấy không cản được, đành ngồi lại nói chuyện với tôi.
- Bác biết là cháu rất quan trọng với Vũ, nếu không, nó hẳn sẽ không đưa cháu về đây. Nó chưa từng đối xử với cô gái nào tốt như vậy!
Tôi yên lặng nghe mẹ Vũ nói, trong lòng không khỏi ngạc nhiên với phát hiện mới. Thiên Vũ chưa từng có bạn gái? Tôi cứ nghĩ cậu ta phải lăng nhăng lắm cơ. Tôi bất chợt có chút ngượng ngùng. Mẹ Vũ lại nói
- Tuyết Mai! Cháu là một cô gái tốt! Bác mong rằng hai đứa có thể tốt đẹp! – Bác ấy nắm tay tôi, mỉm cười. – Thiên Vũ nó là một đứa trẻ ngoan, nhưng lại không biết cách thể hiện tình cảm. Mong cháu có thể thay bác chăm sóc nó thật tốt.
Tôi đỏ mặt, không biết nói gì đành im lặng. Những lời này, sao lại có cảm giác như….mẹ chồng dặn dò con dâu vậy? Tôi nghĩ nếu tôi còn ở lại nhà cậu, e rằng sẽ phải nhập viện vì chứng hoang tưởng quá độ mất!
Tôi đành quay đi, tiếp tục ủi đồ. Mẹ Vũ bất chợt nhìn thấy chiếc hộp đựng sợi dây của anh bị hỏng hồi trước tôi để đầu giường, sắc mặt bác ấy bỗng thay đổi, nhưng tôi không nhận ra. Mẹ Vũ nhìn sợi dây, hỏi.
- Sợi dây này….
- Là của anh cháu cho cháu. Anh nói là có sợi dây này, cháu có thể tìm được ba mẹ cháu. – Tôi nắm sợi giây hình mặt trời, mỉm cười giải thích. Từ lúc bị Huyền làm hỏng, tôi luôn để nó trong hộp, chưa bao giờ để nó xa mình. Ít nhất thì tôi sẽ có cảm giác anh đang bên cạnh. Cho dù tới giờ tôi vẫn chưa có thêm tin tức nào về anh cả.
- Ba…mẹ cháu? – Bác ấy càng tái mặt nhìn tôi.
- Dạ! Năm cháu 7 tuổi, ba mẹ đã bỏ cháu! – Giọng nói của tôi bất chợt chùng xuống. Mẹ Vũ lại im lặng rất lâu, cứ nhìn tôi bằng ánh mắt ngỡ ngàng. Sau đó thì vội vã ra ngoài, dáng điệu rất lạ.
……………………..
Lúc tôi đem đồ đi cất lại ngang qua phòng Vũ, thấy phòng cậu không đóng cửa mới nghĩ ra đồ của cậu hình như cũng chưa giặt. Tôi nhẹ đẩy cửa, nhìn quanh một hồi, trong phòng trống trơn. Chắc Vũ vừa mới ra ngoài. Tôi tiến đên chiếc tủ gỗ kê gần đó, lôi ra đống quần áo. Lại tiện tay xếp luôn quần áo vừa mới ủi vào. Trong lúc tôi không để ý, một vật thể lạ từ trong đống quần áo bỗng rơi ra. Tôi tò mò cầm lên. Là một bì giấy đã ngả vàng. Chưa đến 1 phút suy nghĩ, ý thức đã bị trí tò mò đánh bại. Tôi nhẹ nhàng mở bì giấy ra, bên trong có một tờ giấy và một tấm ảnh đã cũ. Tôi lấy giấy đọc trước, nhìn lướt qua một lượt những dòng chữ đã mờ nhòe. Có một tấm thiệp nhỏ được kẹp vào tờ giấy, trên nền giấy đỏ thắm là hàng chữ tròn trịa xinh xắn. Dường như là của một bé gái. Tấm thiệp chúc mừng sinh nhật Vũ, bên dưới có ghi: Em gái: Thiên Tuyết!
Em gái? Thiên Tuyết? Vũ có em gái? Sao giờ tôi mới biết chuyện này? Mẹ Vũ và cậu chưa bao giờ nhắc tới, tôi chỉ mang máng nhớ có một thông tin lúc tìm hiểu thông tin về cậu, là cô con gái thứ hai nhà họ Hoàng bị mất tích. Chẳng lẽ đó là em gái Thiên Vũ
Tôi đặt tờ giấy vào chỗ cũ, rút tấm ảnh ra. Nhưng chưa kịp nhìn thì có tiếng cửa lách cách. Tôi vội vàng để chúng vào chỗ cũ, nhanh tay đóng sập tủ lại. Vừa quay ra đã thấy Vũ đứng sau lưng.
- Cậu đang làm gì vậy?
- Tôi….tôi định giúp cậu mang đồ đi giặt!
Tôi vừa nói vừa ôm đống đồ trong giỏ, không nói thêm gì, chạy biến ra ngoài. Trái tim lúc này mới phục hồi được nhịp đập. Đúng là cái tật tò mò lúc nào cũng làm hại tôi.
Lúc tôi mang đồ đi lại gặp mẹ Vũ, vẫn ánh mắt rất lạ mà tối qua bác ấy nhìn tôi, nhưng tôi không để ý.
Tối
Tôi ngồi ôm TV. Điểm thứ hai tôi thích nhà Thiên Vũ: TV rất to. Xem cũng đã hơn hẳn. Tôi vừa nhấm nháp đồ ăn vặt, vừa xem phim. Một lúc sau thì Vũ về, hôm nay cậu ấy về hơi muộn, mải xem phim nên tôi cũng không để ý lắm.
Trong phim, nhân vật nam và nữ đang hẹn hò. Tôi bốc một nắm bỏng bỏ vào miệng, thầm nghĩ, trong phim lúc nào chẳng có cảnh hẹn hò. Nhân vật nam và nữ sẽ cùng đi chơi, cùng đi ăn, xem phim…. Nói chung là làm những việc lãng mạn. Có cô gái nào lại từ chối sự lãng mạn chứ. Bàn tay đang cầm bỏng ngô của tôi chợt khựng lại. Tôi vừa mới nhận ra một điều: hình như tôi và Vũ chưa từng hẹn hò. Hoặc ít nhất là một buổi đi chơi riêng. Trong vô thức, cái miệng không kiểm soát được của tôi bật ra một câu không hề ăn nhập
- Hình như hai chúng ta chưa hẹn hò bao giờ?
Gần như nói xong rồi thì tôi mới nhận thức điều mình vừa phát ngôn. Vũ đang uống nước thì chợt dừng lại, hỏi
- Cậu bảo gì?
- Không….không có gì!
Tôi vội vã xua tay, trong lòng thầm cảm tạ trời đất là cậu ấy chưa nghe được. Nếu không, chắc tôi xấu hổ mà chết mất. Dạo này tôi bị thêm cái tật ăn nói linh tinh mất kiểm soát.
- Cậu nói cái gì hẹn hò cơ? – Vũ vẫn không chịu buông tha cho tôi. Sao tai cậu lại thính như vậy chứ, tôi nói nhỏ thế cũng nghe được. Tôi lấp liếm
- Đâu…đâu có! Tôi nói là phim, phim đang hẹn hò.
Vũ chau mày nhìn tôi, như thể đang dò xem tôi có nói dối không. Sau một hồi thì cậu cũng quay ra, tiếp tục với cốc nước đang uống dở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...