Ôi chúa ơi! Thánh Amen! Ala ơi!
Trước mắt tôi, một xoáy nước vĩ đại đang cuồn cuộn chảy, cuốn mọi thứ rơi vào vòng tròn đồng tâm ở chính giữa. Sâu hun hút và đen sì. Tôi nhìn mà lạnh toát cả người.
Xoáy nước là vũ điệu mê hồn ư? Chúa ơi! Cái tên Vĩ đó giấu đâu không giấu, sao lại đặt ở chỗ này chứ? Tôi vốn đã không biết bơi, rơi xuống nước là chết chắc. Mà với cái xoáy nước này, có là kiện tướng quốc tế thì cũng bị dìm xác mà thôi. Họa có kẻ nào thần kinh không bình thường mới cố tìm cách vượt qua nó. Và kẻ thần kinh ấy hiện thời đang đứng ngay bên cạnh tôi.
Vũ bình thản cầm đống dây của mình, một đầu buộc vào chính giữa que gỗ lớn, đầu kia giữ chặt lấy. Cậu ta muốn vượt qua nó, chỉ với sợi dây leo mỏng manh đó sao?
- Này…không phải là…cậu …định….
Vũ không nghe tôi nói, vừa quay quay đầu dây kia như cao bồi chuẩn bị quăng thòng lọng. Chiếc dây bằng cây leo bay vút sang bờ bên kia. Đập vào một chạc cây rồi rơi xuống đất. Vũ không có vẻ gì thất vọng, cuốn sợi dây lại. Sau đó lại tiếp tục ném sang bên kia. Lần này sợi dây đã mắc được vào thân cây, rơi vào chính giữa hai nhánh cổ thụ to lớn. Vũ mỉm cười, kéo căng sợi dây, lập tức thanh gỗ bị chặn lại. Tôi bắt đầu lờ mờ đoán ra Vũ định dùng cách gì để vượt qua cái xoáy. Nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác lo lắng.
Vũ nhẹ nhàng trèo lên một cành cây to lớn ở đầu bên này. Buộc đầu còn lợi của sợi dây leo vào thân cây. Vậy là căng được đoạn dây để trèo qua. Tôi ngước nhìn sợi dây leo được đan tết to hơn sợi dây thừng, quả thực nếu đem so với cái xoáy nước, nó chẳng khác gì một sợi cước mỏng manh, trong lòng thầm kêu lên: Cậu ta điên rồi! Nếu không may rớt xuống nước thì toi mạng là cái chắc. Có cần liều mạng như vậy không chứ?
Tôi lo lắng nhìn Vũ, nói
- Cậu định vượt qua thật sao?
- Đúng thế! – Vũ trả lời đơn giản, cứ như cậu ta định nhảy qua một vũng nước ấy!
- Cậu điên sao? Rơi xuống là chết đó! – Tôi không thể không hét lên với sự liều mạng của Vũ
- Vậy thì không để bị rơi xuống là được chứ gì? – Vũ thản nhiên nhìn tôi cười
Cái….gì….cơ? Cậu ta đúng là điên! Điên thật rồi! Nhưng cho dù tôi có hét lên như thế thì Hoàng Thiên Vũ cũng chẳng hề thay đổi quyết định. Cậu ta leo lên cây, đu người bám lấy sợi dây căng ra. Sức nặng làm sợi dây bị kéo xuống. Người cậu đu đưa trên sợi dây. Tôi quả thật không dám nhìn nữa. Nhưng vẫn không thể dời mắt khỏi Vũ.
Cậu từ từ dịch chuyển thân người theo sợi dây, hai tay nắm chắc linh hoạt đưa cả thân người về phía trước. Một lúc đã ở giữa xoáy nước. Tôi đứng tim nhìn Vũ cheo leo cùng sợi dây, cảm thấy chỉ một cái sẩy tay là chấm hết. Bên dưới xoáy nước vẫn cuồn cuộn chảy, như bánh xe khổng lồ muốn nghiền nát rồi nhấn chìm tất thảy mọi vật rơi vào cái trục của nó. Sợi dây leo trùng xuống vì nặng, có dấu hiệu bị cứa đứt. Từ một khoảng cách nhất định, tôi thấy những sợi dây nhỏ bắt đầu rung lên cảnh báo một sự hiểm nguy. Vũ vẫn còn cách bờ bên kia một khoảng nữa. Tôi sợ hãi nhìn cậu chạm chạp dịch chuyển vừa không ngừng cầu nguyện. Cho dù tôi có ghét cậu ta như thế nào, tôi cũng không mong Vũ sẽ bị rơi xuống nước. Tôi nín thở nhìn Vũ dịch chuyển. Sợi dây bắt đầu vang lên vài âm thanh lạ
Xoẹt! Xoẹt! Phựt!
Ngay trước khi tôi kịp nghe thấy những âm thanh kia, thì sợi dây được mắc vào hai đầu đã đứt lìa kéo theo người đang cheo leo trên đó lao thẳng xuống mặt nước bên dưới.
- Không!!!!!!
Tôi hét lên, hoảng loạn nhìn Thiên Vũ rơi xuống xoáy nước. Trong một phút tôi thấy cậu túm chặt lấy đầu dây leo còn lại, kéo căng nó bằng tất cả sức lực. Sợi dây căng ra, cả người Vũ ngập trong nước. Vòng xoáy chính giữa quay điên cuồng, dường như muốn kéo phăng cậu ra khỏi sợi dây cứu mạng. Tôi xanh mặt nhìn Vũ chơi vơi giữa dòng nước. Cả người đều tê cứng lại vì sợ.
Hai tay Vũ gồng lên, bám chắc lấy sợi dây, cả thân người từ từ được kéo lên. Cho đến khi cậu đã ra khỏi vòng xoáy dữ dội kia, cả người ướt sũng ngồi thở dốc ở bên bờ, tôi mới có thể tiếp tục thở. Tôi sợ hãi thét lên
- Hoàng Thiên Vũ! Cậu không sao chứ?
Vũ trên khuôn mặt ướt đẫm nước quay lại nhìn tôi. Ra hiệu rằng vẫn ổn. Cậu tiến đến một cái hang ở gần đó, sau đó quay qua nhìn tôi. Bằng một dáng điệu không vui mà cũng chẳng buồn, chỉ nói
- Tôi đã tìm thấy lời giải rồi!
Tôi đứng trân trân ở bờ bên này, từ cảm giác sợ hãi, lo lắng rồi vui mừng khi thấy Vũ bình an, tôi mới chợt nhận ra, cậu ta tìm được nó, vậy là….tôi thua rồi! Bao nhiêu công sức của tôi. Cuối cùng, vẫn thua Hoàng Thiên Vũ! Cậu quay đi, nói một tiếng
- Tôi về trước đây! Sau đó đi thẳng
Tôi vẫn không nhúc nhích. Dường như nhận thức lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất. Tôi thua rồi! Vậy thì….hồ sơ? Anh trai tôi phải làm sao?
…………
Khi tôi thiểu não trở về trường học. Mọi người đều đã vây quanh Thiên Vũ. Khuôn mặt ai nấy đều vô cùng phấn khích, không ngừng tán thưởng cậu ta. Vũ chỉ nhìn tôi rồi quay đi, không nói tiếng nào. Vĩ tiến lại ra chiều an ủi đễn vỗ vai tôi. Hoàn thành nốt công việc của mình
- Như vậy, thắng bại đã rõ, người thắng cuộc là Hoàng Thiên Vũ!
Tất cả mọi người đều đồng loạt vỗ tay. Tôi im lặng không phản ứng, một mình quay trở lại kí túc xá.
Xếp chân trên giường. Úp mặt vào đầu gối. Tôi lại nhớ anh. Cơ hội để tìm ra anh đã vuột mất. Tôi phải làm sao đây? Tôi thật vô dụng! Cố gắng nhiều như vậy mà vẫn thất bại. Tôi khóc nấc lên
Anh à! Là em không tốt! Em chẳng thể nào tìm được anh! Em thật vô dụng! Cứ thế, những giọt nước mắt lăn dài mà tôi không thể ngừng lại được. Giọt nước thấm vào sợi dây treo trên cổ. Hy vọng cuối cùng của tôi, dốt cuộc đã tan thành mây khói!
Giờ học luận ngữ buổi sáng
Tôi ngồi trong bàn, hưng lòng cứ thấp thỏm. Những lời lẽ mà thầy giảng cứ chạy nhảy trong đầu, khiến tôi nhức hết cả óc.
Tiếng chuông hết giờ vang lên như búa tạ gõ vào đầu tôi. Tôi chẳng còn đủ sức để nghĩ xem Hoàng Thiên Vũ sẽ dùng loại hình phạt nào đối với mình. Chỉ im lặng đứng nhìn cậu ta. Cúi đầu như tên nộ lệ sắp bị chém đầu. Trong đầu có đôi chút hình dung về thảm cảnh sắp tới của mình. Một kẻ như Hoàng Thiên Vũ liệu sẽ dùng hình phạt gì. Nhất định là rất kinh dị. Tôi thoáng nghĩ rồi rùng mình. Phút chốc thầm cầu nguyện cậu ta đừng có bắt tôi làm nô lệ suốt đời, như cái đêm cậu hành hạ tôi vậy.
Một vài ánh mắt tò mò liếc nhìn chúng tôi rồi thì thầm bàn tán. Vũ nhìn tôi, điềm đạm nói
- Cậu đã thua tôi!
Tôi gật đầu
- Vậy cậu muốn gì?
Tôi nhìn Vũ chờ đợi, cậu yên lặng. Hai mắt xoáy sâu vào một điểm nào đó. Rất lâu mới chậm rãi nói
- Tôi chỉ có một yêu cầu…. Cậu hãy……rời khỏi đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...