Học Viện Milky Way

Chap 46:
- Gì thế này?
- Trời ơi kinh khủng quá mà!
- Có tin được không đây?
-..........
Đám học viên trong toàn học viện lại nhao nhao cả lên, khi vừa đến lớp đã thấy khắp lớp có dán những tấm ảnh, mà trong đó hai nhân vật chính đang... ôm hôn nhau thắm thiết.
Với góc độ chụp đó thì quả thật là rất giống cảnh một nam một nữ đang hôn nhau. Ai đã làm chuyện này?
(T/g chú thích thêm là đáng ra mấy người không thuộc bài phải dậy sốm trực vệ sinh nhưng vì tình trạng hôm qua hỗn loạn nên không ai để ý đến chuyện này)
Mi và Na tức giận giật hết cả đống ảnh đó mà vò veo lại, rốt cuộc là ai làm? Vừa đến lớp cái ảnh đó đã đập vào mắt rồi. Mi không tin, không tin Bu có thể như thế này.
... Rầm...
- Sa? Có phải cậu làm đúng không? _ Mi dùng đôi mắt nghi ngờ xen lẫn tức giận mà hỏi.
Sa chỉ biết ngơ ngác, chính nhỏ cũng bất ngờ vì chuyện này.

- Ơ.. không phải....
- Không phải cậu thì ai? _ Mi ngắt lời _ cậu luôn thù hằn với Bu, chuyện hôm qua tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy.
- Không phải tôi thật mà! _ Sa sợ sệt giải thích.
Đúng là nhỏ có bức ảnh đó,... nhưng... quả thật là nhỏ không làm mà.
- Hay là cậu? _ Na chỉ tay vào Lily đang ngẩn ngơ nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ như người bệnh tâm thần.
Li giật mình quay lại, trông thấy Na, nhỏ hét toáng lên:
- Aaaaaaaaaaaaa.....Ma....trời ơiiiiii !!!!!!!
Rồi nhỏ ôm đầu chạy biến đi, làm Na ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Đúng lúc đó thì Bu bước vào. Thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ, nhỏ ngơ ngác và bối rối. Nhỏ bước vào lớp, cả lớp nín thở. Tình cờ nhỏ dẫm phải cái gì đó lăn lóc dưới sàn. Nhỏ liền cúi xuống, đó là một cái gì đóbị vo viên.
- Đừng xem Bubu! _ Na nói, định ngăn lại nhưng đã quá muộn, Bu đã nhìn thấy.
Tay run run, nhỏ buông rơi tấm ảnh xuống, mặt cắt không còn giọt máu.
Ánh mắt của lũ học viên vẫn dán vào nhỏ, đó là ánh mắt cảm thông vì họ biết rằng Bu sẽ không làm những chuyện như vậy. Nhưng Bu không hiểu, nhỏ nghĩ đó là những ánh mắt soi mói và khinh bỉ.
Vậy là quá đủ rồi. Nhỏ đã từng tin, từng tin tưởng rất nhiều vào cái học viện này,tin rằng đây là một môi trường tốt để học tập. Nhưng những gì diễn ra khiến nhỏ sụp đổ hoàn toàn. Ở đây luôn có những đối đầu, những thù hận, những toan tính nhỏ nhen ích kỉ và mặc dù nhỏ không muốn nhưng nó luôn đeo bám. Làm Hội trưởng ư?
Trong khi chẳng ai yêu quý và tôn trọng, bản thân thì luôn bị soi mói. Nhỏ biết mình bị oan, nhưng liệu nói ra thì có ai tin? Vậy là quá đủ. Nhỏ nghĩ rằng mình không hợp với nơi này, nhỏ mệt mỏi khi ngày nào cũng phải giải quyết những chuyện không đâu, mệt mỏi vì phải giải thích. Biết đâu giải thích rồi, sẽ có lần khác, và lần khác nữa.
Nhỏ quay lưng lại, và chạy....Nhỏ muốn ra khỏi cái học viện này, càng sớm càng tốt.
- Bu, đứng lại đã! _ Na và Mi vội chạy theo.
Lũ học viên cũng tò mò đi theo ra xem thế nào. Thế là từ khắp các lớp học, học sinh đều túa ra, theo từng bước chân nhỏ bé đang chạy, mặc cho tiếng chuông bắt đầu buổi học đã bắt đầu vang lên.
Chạy xuống sân trường, bất chợt có một bàn tay kéo chặt lấy tay nhỏ.
- Bỏ tay ra! _ nhỏ lạnh lùng nói.
- Cô mau giải thích đi, người khác sẽ hiểu thôi mà_ Ken đau khổ nói.

Bu ngước đôi mắt mọng nước lên nhìn thẳng vào mắt Ken, nói:
- Anh nghĩ họ sẽ tin sao?
Ken xiết tay nhỏ chặt hơn:
- Chưa thử thì làm sao biết được.
- Giải thích? Anh bảo tôi phải giải thích thế nào đây? Tôi mệt mỏi.... buông ra!
Ken xoay người Bu lại, đặt hai tay lên vai nhỏ. Nhỏ buồn, hắn còn buồn hơn.g nhẽ lần náy lại không?
- Can đảm ư? Cho dù tôi có vượt qua thì họ cũng không dừng lại. Kh
- Can đảm ư? Cho dù tôi có vượt qua thì họ cũng không dừng lại. Không bao giờ!
Ken buồn bã nhìn Bu, chính hắn cũng không hiểu mình đang làm gì. Chỉ là nhìn thấy tấm ảnh đó, hắn đã rất buồn.
Đám học sinh vây quanh hai người ngày càng đông, lẽ dĩ nhiên là BGH cũng đã biết chuyện. Chỉ nghĩ đến đó thôi là Bu đã thấy tuyệt vọng.
- Tôi chịu đựng như vậy là quá đù rồi, giờ thì để tôi đi, và các người sẽ không còn cảm thấy khó chịu khi trông thấy tôi nữa.
- Tôi sẽ không buông cho đến khi nào cô đi gặp Hiệu trưởng và giải thích mọi chuyện. _ hắn quả quyết.
Nhỏ bắt đầu òa khóc, bất lực. Cánh tay hắn chắc quá, nhỏ không thoát ra được, nhỏ muốn chạy về nhà, muốn gục vào lòng bố mẹ để khóc quá.
- Tại sao anh cứ thích xen vào chuyện của tôi vậy? Anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Tại sao anh cứ tự ình cái quyền quyết định như vậy? Chuyện của tôi có liên quan đến anh sao? _ nhỏ vừa khóc vừa nói, mọi nỗi bực tức trong lòng cũng tuôn ra hết.

- Có liên quan, vì TÔI THÍCH CÔ!!!!!!
Hắn lấy hai tay áp vào má nhỏ, kéo lại. Hắn đặt môi mình lên môi nhỏ.
Chỉ cần thế này thôi, hắn cảm thấy bớt đau khổ hơn. Thà rằng cả cái học viện này hiểu lầm rằng hắn yêu nhỏ, còn hơn là nhỏ với Han. Hắn khó chịu vì điều đó. Hắn muốn bảo vệ cho nhỏ. Thật sự!
Bu ngây người, mắt nhỏ căng ra để nhìn cái khuôn mặt đang áp sát vào mặt mình. Đó là nụ hôn đầu tiên của nhỏ. Nhỏ không hiểu nổi bản thân mình nữa, đáng ra nhỏ phải đẩy hắn ra, nhưng sao thế này? Rốt cuộc thì nhỏ lại đứng im như một pho tượng. Hơi ấm của hắn, làn môi mềm mại... Tim nhỏ đập thình thịch như muốn bay lên chín tầng mây vậy. Nhỏ biết nếu nhỏ không phản ứng gì, nghĩa là nhỏ đã đồng ý.
Khỏi nói cả học viện bất ngờ đến thế nào. Ngay cả Na và Mi cũng đứng như trời trồng.
- Lãng mạn quá! _ Na thốt lên.
- Tiêu rồi! _ Mi thở dài.
Đâu đó có một người trái tim cũng đau khổ.
- Bu! Anh xin lỗi!
Nắng vẫn trải dài, nắng mơn man như muốn sưởi ấmhai trái tim đang đập những nhịp không bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui