Chap 18:
Bu đang ở trong phòng KTX, chắc Na và Mi cũng đã thay quần áo và đi học rồi, nhỏ nghĩ. Chỉnh chang lại bộ đồng phục, Bu cầm lấy chìa khóa và đeo balô ra ngoài.
*Sầm*
Cánh cửa tự động đóng lại khiến Bu giật mình. Có lẽ nào....?
Bu khẽ kéo cửa, nhỏ chỉ tưởng là... gió đập vào. Nhưng... sao thế..
này? Cửa không mở được nữa!
Bu cố vặn tay nắm cửa, nhưng vô hiệu. Nhỏ hiểu rằng, có kẻ nào đó đã chốt cửa từ bên ngoài. Không được, nhỏ còn phải... tuýt còi, cái "nhiệm vụ" cao cả của nhỏ nữa chứ. Với lại nhỏ không thể đi học muộn được, như vậy thì sẽ bị phạt mất.
- Mở cửa ra.. làm ơn đi... có ai nghe thấy không?
Nhưng chẳng có ai đáp lại tiếng của nhỏ. Bây giờ nhỏ mới thực sự hiểu cho Mi và Na... điều này thật đáng sợ. Bu hoảng loạn tột độ. Tay chân đấm cửa uỳnh uỳnh...
- Mở cửa ra! Mở cửa ra!
"Không lẽ làm giống trong phim, lấy đà rồi lấy chân đạp thẳng vào cửa sao? Hay vận nội công làm cánh cửa tự bay ra nhỉ?" Nhỏ đang suy nghĩ cách để ra khỏi phòng, và chỉ nghĩ ra... mỗi hai cách đấy. Vận nội công trước vậy!
Nghĩ thế, nhỏ ngồi thụp xuống gần cửa, khoanh chân lại, bất đầu... vận công. Tay nhỏ bắt đầu khua khoắng lung tung (bắt chước trong phim), miệng hét:
- Ya... ịch tra... hãy xem ta đây...
*Bùng* (tiếng nhỏ tự kêu)
Ủa sao không mở được nhỉ? Lại xem nào... Nhỏ bắt đầu lại lần nữa, 1...2...3... bắn trưởng!
_ _ _
7h tròn.
*Tuýt*
Tiếng còi vang lên giữa sân trường. Ai nấy đều đã cắp sách vở vào lớp học.
Bu thở khó nhọc, nhỏ vẫn đang... ở trong phòng. Sau nhiều lần thử nghiệm như trong phim trưởng mà vẫn không thành công, nhỏ rút ra kết luận: phim trưởng thật điêu toa, chả có ai biết vận công hết, phim trưởng chỉ lừa trẻ con.. bla... bla... bla...
Bỗng nhỏ nghe thấy tiếng tuýt còi vang lên. "Mình có nghe nhầm không ta? Mình đâu có tuýt còi? Hỏng rồi, đến giờ học rồi "
Bu lập tức nghĩ đến phương án 2: Chạy lấy đà rồi đạp vào cửa. Tự mỉm cười khen mình thông minh, nhỏ bắt đầu lùi ra xa.
_ _ _
Vì cứ nghĩ là Bu đã thổi còi nên chẳng ai nghĩ Bu vẫn đang ở trong phòng và tất nhiên, chẳng có ai giúp nhỏ cả. Cả Ken và Kun, Kin đều đã vào lớp, Na cũng thế, nguyên là Na đã thay đồng phục và mang cặp trước rồi mới lên tầng thượng ngồi nên lúc xuống thì nhỏ chạy vào lớp luôn. Mi thì vẫn đang mê man trong phòng y tế. Vậy là mới chỉ vào học được hai ngày mà cả Na, Bu và Mi đều đã phải giáp mặt với phòng y tế mất rồi.
Lớp học của Na ở tầng thứ 2. Lớp rất rộng rãi và thoáng mát. Mỗi học viên ngồi một bàn riêng biệt. Các học viên há hốc mồm vừa kinh ngạc vừa sung sướng khi thấy trên mỗi chiếc bàn đó là một chiếc laptop mới cứng. Các học viên chọn chỗ ngồi ình. Na ngồi phía trong cùng, gần cửa sổ. "Ủa Bu và Mi đâu nhỉ?" Nhỏ nghĩ thầm, nhìn quanh quất, cố kiếm tìm hình bóng thân quen, nhưng tất nhiên, nhỏ không thấy, "có khi nào họ gặp chuyện không may không ta? Không. Chẳng phải vừa nãy Bu vẫn thổi còi đó sao?" Và nhỏ tự trấn an mình.
Nhưng giáo viên đã bước vào lớp. Một cô giáo trẻ với cặp kính cận gọng đen, trên người mặc bộ đồng phục dành cho giáo viên nữ trong trường: áo véc và váy màu đen. Trên tay cô cầm một xấp tài liệu. Na càng lúc càng thấy lo lắng hơn, nhỏ vẫn chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra...
Cô giáo giới thiệu một lúc về bản thân rồi nói:
- Kể từ bây giờ, chiếc laptop trước mặt các em là của các em, mỗi khi lên lớp, các em chỉ việc mang theo laptop và sách giáo khoa, đó cũng là lí do vì sao trong phòng học không có bảng, thay cho chiếc bảng viết là chiếc bảng thông minh cảm ứng để nhận dữ liệu từ máy tính. Mọi thao tác đều thức hiện trên máy tính, các em không cần vở hay giấy bút, kể cả khi kiểm tra. Trong phòng có lắp camera nên các em hãy học hành cẩn thận. Bây giờ cô bắt đầu điểm danh.
Mở chiếc laptop trên bàn giáo viên, cô giáo bắt đầu đọc.
- An An..
- Có thưa cô.
- ........
_ _ _
Bu bắt đầu đếm:
1, 2, 3.... chạy....
Nhỏ nhắm tịt mắt lại, phó mặc số phận cho ông trời... nhỏ sẽ đẩy thật mạnh và cánh cửa sẽ bung ra...
Nhỏ chạy nhanh và đã lao gần đến cánh cửa.
- Oái! - nhỏ la lên.
Cánh cửa mở toang. Và nhỏ lao phụt ra ngoài. Nhỏ thích chí cười sằng sặc:
- Hêhê... mình siêu thật... mình phục mình quá đi!!!
- Phục cái đầu cô á! Tránh xa tôi ra!
Tiếng nói như dội gáo nước lạnh vào đầu Bu. Nhỏ mở mắt dậy, tỉnh mộng. Là Ken! Vì Bu lao ra nhanh quá nên Ken không kịp phản ứng và Bu ngã lên người Ken.
Bu và Ken đứng dậy, phủi phủi quần áo. "Thảo nào mình thấy mềm mềm êm êm" Bu nghĩ.
- Mà anh đến đây làm gì? Anh thấy tôi siêu không? Tôi vừa tung trưởng..
đá bay cái cửa đó...
- Con nhỏ hâm hấp. Cô nghĩ cô tự mở được sao? Nếu không có tôi thì cô đừng hòng ra khỏi đây.
O___o - Thật hả?
- Chứ sao nữa. Ya.. cô xem, bẩn hết quần áo tôi rồi - Ken cố phủi phủi quần áo.
"Thảo nào mình không thấy đau gì hết á."
Bu đứng nghệt mặt:
- Mà sao anh biết tôi ở đây?
- Thì Na gọi điện cho tôi, bảo cô vẫn chưa vào lớp nên kêu tôi đi tìm giúp đó.
- Ra thế... Á... muộn học rồi... mình phải đi học thôi...
Bu vội ba chân bốn cẳng chạy một mạch xuống.
- Nè... cô... cô hay thật đó... không cảm ơn tôi được một câu hả? _ Ken thở hổn hển chạy theo sau - cô có biết là vì cô mà tôi phải khó nhọc xin thầy giáo cho ra ngoài không hả?
- Chuyện đó nói sau....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...