Thiên Hạt đứng ở cửa, nhìn Khánh Đăng đang đắp chăn cho Sư Tử. Không
còn là cô nhóc nghịch ngợm phiền phức như trước đó nữa, cô giờ đây đã là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, làm việc cho Tập đoàn thời trang do chính Khánh Đăng lập ra. Hơn hết, cậu và Thiên Hạt đã kết hôn, bốn
năm sau ngày hôm đó, hiện tại là vợ chồng và sống cùng một nhà, cùng với cả Sư Tử. Dù vậy, từ đó đến nay, cô chưa một lần nào có ý định quay về
nhà cả.
Cô còn nhớ như in cái ngày khi cô còn du học. Trong một lần đi rừng
dã ngoại, trước cả lúc gặp Leora và Leon, Thiên Hạt đã bị lạc. Suốt hai
ngày liền, không một ai đến cứu cô. Và Khánh Đăng chính là người đã đến
đó. Dù cậu bảo chỉ là vô tình, nhưng Thiên Hạt vẫn rất cảm kích. Lần đầu tiên, cô cảm thấy trái tim mình đã rung động, lại còn là tình yêu sét đánh mà cô chẳng bao giờ thèm tin. Thiên Hạt luôn giúp đỡ Khánh
Đăng, mặc cho cậu cự tuyệt, cô hạnh phúc. Và cái khoảnh khắc khi cậu cầu hôn cô, Thiên Hạt đã hạnh phúc đến mức muốn nhảy cẫng lên. Cô hạnh
phúc, rất hạnh phúc!!
– Leora có sao không anh?
Khánh Đăng rời tay khỏi tấm chăn đã đắp cho Sư Tử, đôi mắt sau cặp kính thoáng buồn, cậu khẽ thở dài một cái.
– Anh nghĩ con bé chỉ ngủ thôi, nó quá mệt mỏi rồi. Chúng ta lẽ ra, không nên trở về Việt Nam làm gì.
Thiên Hạt bước vào phòng, ngồi xuống cạnh giường Sư Tử, vô thức đưa
tay vuốt nhẹ mái tóc của cô. Cô gái này, người đã, đang và sẽ mãi mãi là người bạn thân nhất mà Thiên Hạt quý, và hiện tại cũng là em gái cô.
– Cô ấy đã trốn khỏi nhà, để đi đâu vậy anh?
Khánh Đăng trầm ngâm một lúc, rồi mới trả lời.
– Con bé đến chỗ mà Song Ngư làm, trên đường về thì vô tình gặp Kim Ngưu.
– Em hiểu…
Thiên Hạt còn nhớ rất rõ, cô và Khánh Đăng năm đó đều đã đau đớn như
thế nào khi đứng ở góc hành lang bệnh viện mà nghe tụi nó bảo rằng Sư Tử rơi xuống vách núi. Trong đầu cô đã tưởng tượng ra một khung cảnh đầy bi kịch, và đã bật khóc lên, nhưng chính tụi nó cũng đang đau khổ, nên hoàn toàn không nghe thấy. Khi biết được cô gái này vẫn còn sống, Thiên Hạt đã
mừng biết bao nhiêu.
Khánh Đăng nhìn chằn chằm đứa em gái dù đã chìm vào giấc ngủ mà nước
mắt vẫn cứ thỉnh thoảng lại chảy ra. Sau khi nghe tụi nó ở bệnh viện,
Đăng còn nhớ khi ấy mình đã vùng chạy đi, bắt xe đến khu rừng dưới ngọn
núi mà Sư Tử rơi xuống. Trong suốt hơn một ngày không ngừng nghỉ, cậu và Thiên Hạt mới tìm thấy Sư Tử, với mình mẩy đầy thương tích và rơi vào
trạng thái hôn mê. Có lẽ khi rơi xuống, cô đã rơi vào một vài cây cổ thụ to, làm giảm lực và cuối cùng rơi xuống khúc hồ này.
Khánh Đăng lập tức đã tự ý đưa Sư Tử ra nước ngoài chữa trị mà không
nói cho bất kì ai, kể cả Nhật Nam. Thiên Hạt lúc đó cũng đi theo cậu, và Đăng cũng chẳng từ chối. Đối với cậu, y học ở đây không đủ tiến bộ, và
cậu đã đưa đứa em gái của mình sang Mĩ. Dù tốn kém thế nào, dù ra sao,
Đăng lúc đó chỉ nghĩ một điều duy nhất, là phải cứu cho kì được Sư Tử.
Ít nhất, đó là cách cậu có thể thực hiện lời hứa còn dang dở trước đây
với người mẹ mà cậu yêu quý, và làm tròn bổn phận một người anh trai.
Không chỉ có mỗi Song Ngư nguy kịch, đứa em gái của Khánh Đăng cũng
trải qua đến tận bốn lần phẫu thuật, và lần thứ tư hệt như chết đi sống
lại, khi nhịp đập lúc đó chỉ còn là một đường thẳng. Nhưng dù cho y học ở Mĩ tiến bộ, thì cũng không thể nào cứu được ý chí sống đã mất đi của Sư Tử lúc đó. Hai năm, đứa trẻ ấy đã hôn mê những hai năm, trải qua vô số
lần điều trị.
Lúc này, Khánh Đăng chợt nhìn sang Thiên Hạt, bất giác mỉm cười.
Đã không biết bao nhiêu lần, cậu muốn từ bỏ. Nhìn Sư Tử đau đớn chữa
trị, và cả những lần phẫu thuật không thành công, không ít lần Đăng chỉ
muốn buông xuôi tất cả. Đau khổ, tuyệt vọng, từ bỏ, tất cả cậu đều đã
trải qua. Khi đó Đăng đã rất sợ, sợ hãi sẽ một lần nữa mất đi người
thân. Cậu đã từng mất đi người mẹ thân yêu, rồi chút xíu nữa mất luôn cả đứa em gái này, và lần đó, cậu tưởng chừng mình sẽ thật sự mất cô.
Không phải lần đầu tiên, nhưng là lần đầu tiên cậu sợ hãi đến mức đó,
đến mức cậu chỉ muốn khóc thét lên rồi từ bỏ tất cả.
Và những lần đó, người duy nhất luôn ở cạnh cậu mọi lúc chính là
Thiên Hạt. Cô không nói bất kì điều gì, chỉ lẳng lặng ở bên Đăng, ôm
chầm lấy cậu mà an ủi, khuyên cậu hãy khóc bao nhiêu cũng được, nhưng
nhất quyết không được phép từ bỏ. Dù không muốn thừa nhận, nhưng chính
cô gái ấy là người đã tiếp thêm cho cậu sức mạnh.
Có nằm mơ Đăng cũng không ngờ được, có ngày, trái tim cậu, tưởng
chừng như đã băng giá, lại tan chảy và rung động vì người con gái ấy.
Nhưng chính cậu, cũng không biết đó là sự nương tựa, là sự tin cậy, là
sự biết ơn hay là tình yêu nữa. Dù vậy, từ lúc đó, trong Đăng, hình ảnh
Thiên Hạt trở nên dịu dàng và ấm áp hơn. Cậu muốn, mình có thể mang đến
hạnh phúc cho người con gái ấy.
Khi con mắt đồng màu với Đăng chậm rãi mở ra, cũng là lúc đối với
cậu, mọi thứ như được cứu rỗi lần nữa. Chỉ vừa mới tỉnh dậy thôi, cái
tên đầu tiên mà Sư Tử gọi chính là tên của Song Ngư, rồi nước mắt cô cứ
thi nhau mà chảy xuống, nhỏ xuống thấm ướt cả tấm gra giường.
Sư Tử không muốn trở về Việt Nam, cô bảo rằng sợ phải đối diện với
mọi người, vì vậy, họ định cư luôn ở Mĩ. Một thời gian ngắn sau đó, hai
anh em cậu có trở về nước một lần, là để đến nơi từng là nhà cậu nhiều
năm trước. Đăng thực sự không ngờ, ba của cậu, người đàn ông máu lạnh ấy đã quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của Sư Tử, và của cả cậu.
“Ta xin lỗi, tất cả là do sự ích kỉ của ta, đã đẩy hai con vào nguy
hiểm. Ta đã không hề nhận ra, mình lại lần nữa huỷ hoại hai đứa con của
Cát Linh. Ta xin lỗi!!!”
Và Sư Tử, khác với sự lạnh lùng trước đây, lại khoanh dung và độ
lượng tha thứ cho người đàn ông ấy. Nhưng dù vậy, Đăng không thể nào,
tha thứ cho ông ta!
Sư Tử hiện tại là một nhà thiết kế khác tập đoàn thời trang nổi tiếng ở Mĩ mà Khánh Đăng là người đứng đầu, cùng với Thiên Hạt. Cuộc sống của họ trôi qua yên bình như thế, và cậu đã không hề biết rằng, Sư Tử
vẫn thường xuyên mất ngủ vì gặp ác mộng. Vì vậy, cô đã xin phép anh hai
cho phép mình về Việt Nam một lần.
“Em sẽ chỉ ngắm bọn họ từ xa, rồi sẽ đi ngay! Dù sao, em cũng chẳng
còn tư cách gì để đối diện với họ nữa cả!! Cho nên, một lần thôi! Làm
ơn, anh hai!!”
Chính cái sự mềm lòng ấy của cậu đã khiến cho sự đau khổ đã lắng
xuống trong Sư Tử bao năm qua dâng trào lần nữa. Có lẽ, khi đó, đứa em
gái này của cậu đã phải rất khổ sở để ngăn mình không bước vào nơi làm
việc của Song Ngư. Sau tất cả mọi chuyện, Đăng nghĩ, tình yêu màq Sư Tử
dành cho Song Ngư không chút nào phai nhạt cả, thậm chí còn sâu sắc hơn, khi cô lúc nào cũng giữ gìn chiếc nhẫn mà cậu ta tặng ngày hôm đó như
một báu vật vô giá.
Thiên Hạt nhìn sang Khánh Đăng, đôi mắt trở nên phức tạp. Cô biết cậu đang nghĩ về điều gì, bởi vì chính cô cũng đang nghĩ đến điều đó. Mọi
thứ, hệt như một vòng luân hồi, vòng luân hồi của một tấn bi kịch tình
yêu.
– Anh này, hay chúng ta… để cho Sư Tử và bọn họ gặp nhau… được không…?
Khánh Đăng vờ như không nghe thấy câu hỏi kia của vợ, mắt cứ nhìn đâu đâu. Cậu không phải muốn chia cắt bọn họ, nhưng nếu Sư Tử bị tổn thương lần nữa vì chuyện đó, thì cậu thà chia cắt còn hơn. Có lẽ, Đăng đã quá
ích kỷ! Cậu thậm chí, còn không nói gì cho Nhật Nam lấy một câu. Cậu
thật tệ!!
Thiên Hạt biết chồng nghe thấy, nhưng cũng chẳng nói gì. Cô ngừng lại một lúc, rồi lại nói tiếp.
– Em nghĩ… đây không phải cách tốt đâu…
Điều này, Thiên Hạt biết rất rõ. Đã bao nhiêu lần Sư Tử cố kiềm nén
mọi thứ để không bộc lộ ra ngoài mà khiến người ta lo lắng, để rồi Thiên Hạt chỉ vừa mới đề cập đến khi cả hai ở riêng thôi, Sư Tử đã khóc oà
lên hệt như một đứa trẻ con vậy.
– Vậy, chúng ta sẽ làm gì tiếp đây?
Khánh Đăng lại im lặng không trả lời. Làm gì, thú thật cả cậu cũng
không biết phải làm gì mới phải. Đứa em gái này, cậu không muốn con bé
phải bị tổn thương thêm bất kì lần nào nữa, nhưng đồng thời lại không
biết đi hay ở thì Sư Tử mới không đau khổ. Điều này khiến cậu thật khổ
tâm!
– Chúng ta sẽ về Mĩ.
– Điều đó sẽ ổn chứ?
– Tạm thời là vậy đi đã, từ từ chúng ta sẽ tính tiếp.
Nói rồi, Khánh Đăng đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Thiên Hạt vẫn ngồi
đó, nhìn cánh cửa đóng lại, đôi mắt hơi cụp xuống. Về lại Mĩ sao, không
biết cô có nên về thăm mọi người một chuyến không. Thiên Hạt đã tự mình
bỏ đi, tự mình kết hôn, liệu có được cho phép quay về hay không. Giờ thì cô chẳng khác nào Sư Tử, muốn đi không được, mà muốn ở lại cũng chẳng
xong.
Một lúc sau, Thiên Hạt mới đứng dậy. Sau khi sửa lại chăn đắp cho Sư Tử, cô cũng đi ra ngoài.
Tiếng chốt cửa khoá lại vừa vang lên, con mắt phải tưởng chừng đã
chìm vào giấc ngủ của Sư Tử lại mở ra. Nãy giờ, tất cả những gì cô làm
chính là giả vờ ngủ. Nhìn cái trần nhà màu lam, rồi lại quay nghiêng
người sang một bên. Sư Tử thu hai chân lại, vòng tay ôm lấy hai đầu gối, đôi mắt xanh thẫm đẹp đẽ đượm buồn.
Một đứa như cô, đâu có đáng được quan tâm đến thế? Khánh Đăng, chính
bản thân cô cũng đã khiến cậu khổ sở nhiều rồi, rồi cả tụi nó, và đặc
biệt là Song Ngư. Chính Sư Tử cũng chẳng biết, mình nên đi hay ở lại.
Lúc này, lời nói của Kim Ngưu khi đó chợt hiện lên.
“Đến tận bây giờ, Song Ngư vẫn rất yêu cậu, cậu có biết không hả???
Cậu bảo cậu yêu cậu ấy, vậy tại sao lại hành hạ Song Ngư như thế!?”
Hình ảnh Song Ngư chợt hiện lên, khiến cho nước mắt Sư Tử bắt đầu
chảy ra khỏi khoé mắt. Cô dù mạnh mẽ bao nhiêu đi chăng nữa, cứ mỗi lần
nghĩ về cậu, trái tim cô lại nhói đau như bị hàng ngàn vật nhọn đâm vào. Sư Tử nhớ Song Ngư, rất nhớ, cô muốn gặp lại cậu. Cô còn nhớ rất rõ,
khi biết Song Ngư vẫn còn sống, cô đã hạnh phúc thế nào, nhưng đồng thời lại đau đớn vì không dám trở về đối mặt với cậu. Trước giờ, cô luôn
nghĩ, người con trai mà cô yêu ấy, từ bao giờ có lẽ đã có một mối tình
khác, với một cô gái tuyệt vời hơn cả cô. Ấy vậy mà, Song Ngư vẫn chờ
đợi, dù rằng cậu đã nhận thức rằng, cô đã không còn nữa đi chăng nữa.
Liệu rằng Sư Tử, thật sự đã quá ích kỉ như lời Kim Ngưu nói?
– Mình… nhớ Song Ngư… mình muốn… gặp lại Song Ngư… chỉ đứng nhìn từ xa mà thôi… chỉ một lần nữa… mà thôi…
Lau đi mấy giọt nước mắt trên khuôn mặt, Sư Tử ngồi dậy. Với tay lấy
miếng băng bịt mặt đặt trên đầu giường, cô đeo vào rồi đứng hẳn lên. Mặc vội chiếc áo khoác của mình, Sư Tử mở cửa phòng, lén lút trốn khỏi. Cô
không muốn để Khánh Đăng hay bất kì gia nhân nào trong nhà phát hiện ra, ít nhất là lúc cô rời khỏi nhà.
Lúc này, Sư Tử đang bước đi đều đều trên đường, hoà vào dòng người tấp nập ngược xuôi, thỉnh thoảng lại dừng lại một chút, rồi lại bước tiếp. Sư Tử
không biết mình đang đi đâu, chỉ là, đôi chân cô cứ tự bước đi.
Có thứ gì đó vừa lướt qua ánh mắt Sư Tử, khiến cô vô thức dừng lại.
Biển hiệu quen thuộc, những kệ sách mà cô có thể nhìn thấy mặc dù đứng
từ bên ngoài, chính là nơi mà cô và cậu đã định đến vào ngày Giáng sinh, một lời hứa không còn có thể thực hiện được nữa. Sống mũi Sư Tử cảm
thấy cay cay.
Một người đi đường vội vã vô tình va phải Sư Tử, khiến cô vì bất ngờ
mà mất thăng bằng, ngã về trước. Sư Tử nhắm chặt mắt. Nhưng thay vì ngã
xuống đất, thì hình như có một ai đó đỡ lấy cô.
– X-Xin lỗi, tôi không—
Đồng tử phải màu xanh thẫm mở to vì kinh ngạc khi nhận ra người vừa đỡ mình là ai.
Thiên Yết cũng ngạc nhiên không kém, đôi mắt màu khói cứ mở trân
trân, dường như không tin vào điều mà mình đang thấy. Mái tóc đen tuyền
lượn sóng, màu mắt xanh thẫm đẹp đến lạ, và nước da trắng ngần. Hơn hết, là giọng nói trong veo kia. Là cậu đang nằm mơ, hay trước mặt cậu lúc
này, thực sự chính là cô gái ấy?
oOo
Hai tay áp chặt vào cái ly cà phê sữa đặt trên bàn, ánh mắt Sư Tử cứ
nhìn chằm chằm vào đó mà không hề có ý định nhìn lên lấy một lần.
Thiên Yết ngồi đối diện Sư Tử, đặt tách cà phê của mình xuống bàn,
đôi mắt màu khói bắt đầu nhìn lên cô gái kia. Cậu có quá nhiều điều muốn hỏi Sư Tử.
– Cậu… đã ở đâu suốt thời gian qua… vậy…?
Sư Tử mím chặt môi. Đây là trường hợp mà cô chưa hề lường trước. Hôm
qua thì gặp Kim Ngưu, hôm nay lại đụng phải Thiên Yết. Lúc này cô thực
sự, chẳng biết phải làm gì nữa.
– Nhờ anh Đăng mà tôi được cứu sống, và hiện ở cùng nhà với anh hai và Thiên Hạt.
Cái cách xưng hô xa cách kia của Sư Tử khiến Thiên Yết có chút hụt
hẫng. Và xen vào đó chính là sự bất ngờ khi cô nhắc đến cô em gái biệt
tăm biệt tích của cậu.
– Thiên Hạt con bé, sao rồi?
– Thiên Hạt và Khánh Đăng đã kết hôn, họ rất hạnh phúc. Cô ấy cũng rất hay nói về cậu.
Thiên Yết từ ngạc nhiên chuyển sang mãn nguyện, cậu mỉm cười. Ít
nhất, một trong số những nỗi lo của cậu đã biến mất. Thiên Yết chợt nhìn lên Sư Tử. Bên mắt mang băng kia khiến cậu ban đầu có chút lạ lẫm,
nhưng rồi cũng hiểu ra.
– Ngày hôm qua, tôi vô tình gặp Kim Ngưu.
Nghe Sư Tử, Thiên Yết không mấy ngạc nhiên lắm. Ngày tổ chức tiệc hôm qua, nhìn Kim Ngưu rất lạ. Sau khi về nhà, cô cũng có kể cậu nghe,
nhưng chỉ nói đơn giản là gặp một người quen. Thiên Yết không hề biết,
người quen đó lại là Sư Tử.
– Tại sao cậu không trở về? Mọi người đều rất nhớ cậu.
– Tôi không xứng đáng nhận tình cảm đó của họ. Vả lại tôi, cũng không muốn trở về.
– Thật không?
Sư Tử ngẩng đầu vô thức nhìn Thiên Yết. Khác với đôi mắt đầy kích
động của Kim Ngưu hôm qua, đôi mắt màu khói của Thiên Yết vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh, nhưng lại khiến Sư Tử cảm thấy khó xử. Hai bàn tay nắm
chặt lấy mép váy, cô không thể trả lời.
Thiên Yết nhìn Sư Tử, mỉm cười.
– Thật ra có một chuyện, từ rất lâu tớ chưa từng nói cho cậu biết.
Ánh mắt Sư Tử hiện rõ sự thắc mắc.
– Tớ đã từng, rất thích cậu.
Lúc này, sự kinh ngạc đã chiếm hữu hoàn toàn con mắt màu xanh thẫm duy nhất kia. Khuôn mặt Sư Tử hơi nhăn mặt, cô mím chặt môi.
– Từ khi chúng ta còn nhỏ, tớ đã luôn ganh tỵ với Song Ngư vì khoảng
thời gian mà cậu và nó ở cạnh nhau, rồi hôn ước của cả hai. Đến tận khi
lớn rồi cũng vậy.
Người con trai trước mặt Sư Tử lúc này, dù đã trưởng thành, nhưng cái vẻ mặt ấy cô chẳng nhầm vào đâu được. Nhưng, sự khó xử trong Sư Tử ngày càng lớn hơn, cô không thể nói được gì ngoài nghe Thiên Yết.
– Chỉ vì cái thứ tình cảm đó, tớ đã khiến cả bốn người chúng ta đều
đau khổ. Khiến Kim Ngưu không ít lần bị tổn thương, khiến Song Ngư thất
vọng và muốn từ bỏ, chỉ vì tớ thiếu quyết đoán.
– Tại sao… lại đi thích một đứa như… tôi?
– Ai mà biết, đến lúc nhận ra thì tớ đã thích cậu từ lúc nào rồi.
Thậm chí bây giờ tớ cũng không thể nói, mình có còn giữ tình cảm với cậu hay không, nhưng, cuộc sống hiện tại khiến tớ rất hạnh phúc, có lẽ, tớ
muốn bù đắp cho nỗi đau của Kim Ngưu, ở bên cô ấy.
Vẻ mặt này của Thiên Yết Sư Tử chưa từng nhìn thấy, cô ngẩn người. Nụ cười ấm áp kia, cậu trông thật dịu dàng. Có lẽ đúng như Thiên Yết nói,
hoặc chính cậu cũng chưa thể nào cảm nhận được, rằng tình yêu mà Thiên
Yết dành cho Kim Ngưu, đã lớn đến thế nào rồi.
– Ngày hôm qua, Kim Ngưu có hỏi tớ một câu.
“Em chỉ hỏi thôi nhé. Nhưng, nếu Sư Tử trở về, chỉ là nếu thôi, anh
có rời bỏ em để đến với cậu ấy không? Xin hãy trả lời thật lòng cho em
biết, làm ơn, Thiên Yết!”
– Vậy cậu, đã trả lời thế nào?
– “Sẽ không! Vì anh yêu em, là anh thật lòng. Anh muốn ở bên em, chứ
không phải xem em như người thay thế. Và anh không thể, cướp đi người
con gái là hạnh phúc lớn nhất của Song Ngư.”
Câu trả lời của Thiên Yết khiến Sư Tử ngây người vì kinh ngạc. Cậu lại tiếp tục.
– Song Ngư đã luôn chờ đợi cậu, cậu biết đúng không? Cậu, sẽ làm gì?
Từ lúc nào, con mắt phải của Sư Tử đã đỏ hoe, sống mũi cay cay khó chịu. Cô cắn mạnh môi, rồi lại mím chặt. Sư Tử lắc lắc đầu.
– Tôi… không biết…
Thiên Yết cảm nhận được mặc cảm tội lỗi khiến Sư Tử không dám đối mặt với cả nhóm, nhất là với Song Ngư. Vì vậy, cậu đã không hỏi gì về
chuyện đó. Thiên Yết chợt đứng dậy, toan bước đi. Dừng lại chỗ Sư Tử,
cậu nói khẽ.
– Xin cậu, hãy suy nghĩ thật kĩ. Không phải vì bọn tớ, mà là vì chính bản thân cậu, và cả Song Ngư. Xin, đừng làm nhau đau khổ nữa!
Sư Tử mở to mắt, mặc cho những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài xuống
hai bên má. Cô quay phắt ra sau, nhưng nhận ra Thiên Yết đã ra khỏi quán rồi. Ngồi phịch xuống ghế, hai bàn tay Sư Tử đan chặt lại. Cảm xúc này, thật hỗn độn! Sư Tử chẳng biết, mình nên làm gì nữa!
Một thứ gì đó chợt lọt vào mắt Sư Tử, một tấm thiệp. Nhìn vào nội
dung bên trong, cô lộ rõ sự ngạc nhiên, rồi lại nheo mắt lại một cách
khổ sở. Cô cắn chặt môi, nhắm hờ mắt lại.
Một lần nữa…
Chỉ một lần nữa thôi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...