Thanh Hà nghe thấy vậy khinh bỉ nhìn Kì Phong, nói, sao con người anh lại có thể không có chí tiến thủ như thế chứ? Cam nguyện làm một tên bán cá ngoài đường sao? Anh cảm thấy không tồi, nhưng Thanh Hà cô thì cảm thấy rất tồi!
Bọn họ tiếp tục bơi thêm một lúc. Trong bốn người có mỗi mình Nhã Nhi không biết bơi, phải đem theo một cái phao con heo trông vô cùng ngốc nghếch, biểu cảm chững chạc của cô như bị sóng biển cuốn đi vậy. Nhã Nhi tiểu yêu nữ ở trên bờ, xuống biển trở thành vịt cạn!
Khi biết Nhã Nhi không biết bơi, Kì Phong cười gập cả bụng, nói rằng, hoá ra tiểu yêu nữ chuyên môn đi hại người cũng có điểm yếu cơ đấy! Hàn Thu thì đỡ khoa trương hơn, anh chỉ cắn chặt hàm răng, mặt đỏ lựng, so vai rụt cổ nhưng nhất quyết không phát ra tiếng cười. Nhã Nhi khó chịu, được rồi, mấy người cứ đợi lên bờ đi!
Quả nhiên, đắc tội với cao nhân thì gặp xui xẻo ngay trong ngày. Nhưng chuyện này để lúc nữa hẵng nhắc đến.
Nhã Nhi quẫy đạp một lát, mệt phờ nằm lên chiếc phao con heo, Hàn Thu đứng ngay cạnh toát mồ hôi. Nhã Nhi ở trường trình độ tiếp thu thuộc loại top, thế mà dạy thế nào cũng không bơi được! Rõ ràng anh tuy không phải bơi giỏi như vận động viên thi olympic, nhưng trình độ để dạy người chưa biết bơi cũng có thừa, nhưng ngu đồ này học thế nào cũng không vào!
- Em khát quá, nãy giờ toàn uống nước biển! – Nhã Nhi phồng má phụng phịu, cô mới học bơi nên uống không ít nước mặn chát, giờ khát là lẽ đương nhiên.
- Được rồi, em muốn uống nước dừa hay nước cam? Nước dưa hấu thì sao? – Hàn Thu mỉm cười, sau đó đi mấy bước vào bờ, quay đầu hỏi cô.
- Đi biển phải uống nước dừa! Lấy cho em đi! – Nhã Nhi lười biếng xua xua tay, lim dim mắt hưởng thụ cảm giác được một tên công tử nhà giàu phục vụ.
Hàn Thu biến mất rất nhanh giữa bãi tắm, thoáng chốc đã không thấy đâu. Thanh Hà và Kì Phong – hai tên khốn kiếp biết bơi đã trôi dạt vào hòn đảo nào rồi chẳng biết, một mình Nhã Nhi bơ vơ vùng vẫy ở chỗ nước cạn.
Một quả bóng hơi bay từ xa tới rơi xuống gần chỗ cô, nước bắn tung toé, bắn cả vào mặt cô, tràn vào mắt cô cay xè. Nhã Nhi âm thầm tức giận, liếc xéo quả bóng, nếu ánh mắt có thể đục thủng vật gì đó, thì quả bóng này sớm xịt hơi bẹp dúm nổi lềnh phềnh trên biển rồi!
Khi não cô đang bị nước biển làm úng (biểu hiện chính là đang đọ mắt với một quả bóng) thì từ xa bơi lại, một chàng trai cơ bắp săn chắc, vai rộng, eo thon, nước da màu mạch khoẻ khoắn, mái tóc cắt ngắn, mái trước trán dựng lên, khuôn mặt anh ta tuấn tú bảnh bao, từng giọt nước chảy từ trán xuống cằm trông hết sức quyến rũ, anh ta bơi rất nhanh, nhoáng cái đã tới chỗ cô, trong khi cô gái nhỏ đang mải mê đánh giá vóc dáng của chàng trai.
- Xin lỗi, bóng của tôi bay qua đây, có thể cho xin lại được không? – Chàng trai khách sáo hỏi xin bóng.
Gân xanh trên trán cô giật giật, thì ra tên khốn này ném bóng về phía cô làm ắt cô cay xè! Có điều Nhã Nhi đang nằm trên phao, lại nhát chết, nếu cử động mạnh khiến cái phao lật lại phải uống thêm mấy ngụm nước biển nữa, cho nên cô hiếm khi có lòng trắc ẩn bỏ qua cho chàng trai, coi như mình ngắm dáng người mẫu của anh ta miễn phí rồi, không tính toán nữa.
Nhã Nhi nhón ngón tay đẩy quả bóng về phía chàng trai. Bỗng chàng trai giật mình một cái, trợn tròn mắt lên nhìn cô:
- Cô có phải Thanh Hà không? Nữ vương trường Vincent ý? Ồ! – Anh ta mở lời, giọng nói có mấy phần ngưỡng mộ.
Gân xanh của cô lại giật giật thêm hai cái nữa. Dáng người anh ta rất tốt, Hàn Thu nhà mình phải học hỏi thêm, có điều nếu anh ta cứ dây dưa thế này cũng không ổn, để tí nữa cái tên gió thổi qua người mình cũng ghen kia trở về, nổi máu xung muốn đánh nhau sẽ to chuyện.
- Xin lỗi anh nhận nhầm người rồi. – Cô trả lời, không thể qua loa đại khái mà nhận là Thanh Hà được, người Thanh Hà đắc tội đếm trên đầu ngón tay, ngón chân đều không hết, tuy anh chàng tỏ vẻ ngưỡng mộ để ngầm xác định, nhưng trở mặt thì không tốt! – Nhã Nhi sâu xa nghĩ.
- Tôi đã từng nhìn thấy cô một lần rồi, làm sao nhầm được? Cô nhớ tôi không? Tôi là Lê Bách trường Surrett ngày trước từng đấu với cô một trận nè?
***
- Lê Bách? - Ngồi trong phòng khách sạn, Thanh Hà nhíu mày nghi hoặc, im lặng lục soát trong đầu xem có cái tên này không, nghe cũng quen quen, nhưng không thể nhớ nổi.
Bên cạnh Thanh Hà, Nhã Nhi đang nằm úp mặt vào gối, không rõ biểu cảm. Hàn Thu đi từ cửa vào, nhìn thấy dáng nằm của cô, lại thấy áo cô do lăn lộn, vô tình bị vén lên, lộ mảng da trắng dưới eo, nghĩ lại chuyện hồi chiều, bực tức sốc cô dậy, ôm kín mít vào lòng.
Nhã Nhi mệt mỏi rệu rã chân tay, cũng mặc kệ Hàn Thu.
Kì Phong dựa vào vai Thanh Hà thấy vậy đá vào mông Hàn Thu, bực tức:
- Chú bị làm sao thế?
Hàn Thu quay đầu lườm Kì Phong:
- Anh thử nhìn thấy bạn gái mình mặc đồ bơi hai mảnh nói cười với đứa con trai khác xem!
Kì Phong xoa xoa cằm, nhướn mắt nghiêm túc nghĩ ngợi, đặt bản thân mình vào vị trí của Hàn Thu. Nhã Nhi uể oải thấy vậy, lên tiếng sửa:
- Em chỉ nói, không cười!
- Em không cười, nhưng tên khốn đó cười!
- … - Anh có thể ghen hơn nữa được không?
Sau khi xoá khỏi đầu suy nghĩ Thanh Hà mặc đồ bơi hai mảnh bị tên con trai khác chọc ghẹo, mà Nhã Nhi với Thanh Hà thì khác quái gì nhau đâu, cần gì phải tưởng tượng, có điều Kì Phong cũng yên tâm hơn, là khi bị chọc ghẹo, Thanh Hà sẽ cho tên rảnh rỗi đó biết cảnh má không nhận con luôn!
- Thế lúc nhìn thấy cảnh ấy, chú đã làm gì?
- Tôi dĩ nhiên chạy nhanh hết sức có thể tới ngay!
- Sau đó?
- Làm gì còn sau đó! – Hàn Thu thở dài não nề. – Tên đó…khiến Nhi không rời mắt luôn mới sợ!
- Không rời mắt?? – Kì Phong nhướn mày thắc mắc.
Nhã Nhi nằm an ổn trong lòng Hàn Thu ngóc đầu dậy:
- Body tên đó rất ổn!
Hàn Thu càng khó chịu tợn, anh lấy tay ấn đầu cô trở lại lòng mình, khuôn mặt hậm hực khó chịu. Kì Phong cũng xanh mặt nói:
- Hàn Thu, chú đánh nhau bao nhiêu năm kiểu gì mà cơ thể không bằng người ta?
Khi Hàn Thu ấm ức đang định thanh minh, thì Thanh Hà vỗ tay cái “Bộp” giọng nói mừng rỡ:
- Lê Bách, chị nhận ra hắn rồi! – Cô cười vang. – Cái tên học trường Surrett ngày trước đánh nhau với chị để bảo vệ một tên đàn em, tên đó công nhận khoẻ như trâu, đánh ngang với chị mới sợ chứ! Công nhận body của hắn...
Lời còn chưa nói hết, Kì Phong đã cắt ngang:
- Sau này đừng gặp hắn nữa! - Nếu để ý, trong giọng nói của anh có mấy phần ghen tỵ, đố kị với người ta.
Thanh Hà đơ mặt. Cũng đúng thôi, bình phẩm về vóc dáng của người đàn ông khác ngay trước mặt bạn trai mình là một điều ngu ngốc mà.
- Nghe nói ở đây có phòng tắm lộ thiên…
- Ừ, đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...