Bất cứ một chiếc lá nào cũng có một cái cây riêng, nhưng khi khoảng thời gian ngắn ngủi ở bêncái cây ấy kết thúc thì chiếc lá sẽ phải rời khỏi, cho dù thương baonhiêu, nhớ bao nhiêu, có dù có đau đớn bao nhiêu.
Con người cũng vậy, ở bên người mình yêu, họ muốn ở bên dù chỉ một chút, nhưng khi được ở bên rồi thì họ lại khao khát được bên cạnh người ấysuốt đời, suốt kiếp, không bao giờ rời xa…
Mở cửa phòng Kì Phong, mùi rượu nồng xông vào mũi bà Thanh Hoà. Khôngnghĩ con trai có thể vì thất tình mà trở thành cái dạng này…
- Đừng như thế nữa, Phong, con hãy trở thành Kì Phong của trước đây, không được sao?- bà nhẹ giọng, cầm lấy chai rượu
- Cô ấy bỏ con rồi, bỏ con rồi…Con còn có thể như trước đây sao???- KìPhong ngước đôi mắt vô hồn nhìn bà, Thanh Hoà cảm thấy tim mình như nhói một cái, bà rất muốn nói chuyện với Nhi, nhưng tốt hơn hết là bà đừngnên xen vào chuyện này, bà chỉ có thể đứng nhìn thôi, đứng nhìn, nhưnglại không muốn 2 đứa con của mình đau khổ
- Kì Phong, nếu con không có tự tin để từ bỏ cô ấy, thì…- Bà Thanh Hoàhít một hơi thật sâu- Hãy tự tin lên, tự tin để chinh phục cô ấy!
----------------------------------------------------------------
- Tại sao lại chia tay Kì Phong?- Hàn Thu là người cất giọng đầu tiên,mang theo một sự kì vọng to lớn! Kì vọng rằng có thể là do anh, vì anh!
- Không thích nữa, không thể chia tay sao?- Nhi lạnh nhạt đáp lại, không rõ tâm trạng thế nào
Hàn Thu thở dài, thì ra không phải là do anh!
- Đột nhiên không thích nữa, không phải rất kì cục sao?
- Không thích là không thích!
- Thế có nghĩa là hiện nay em không có bạn trai phải không?- Hàn Thu cười, chia tay cũng hay
- Thế thì sao?
- Thế thì anh có thể theo đuổi em, không phải sao?- Hàn Thu vuốt đuôi tóc của Nhi, đưa lên miệng hôn một cái
- Tôi không thích anh!- Nhi nhăn mặt, trong lòng cô bây giờ không hiểusao lại muốn nói những lời tàn nhẫn với Hàn Thu, để anh từ bỏ mình, đểcó một người cùng đau khổ với mình, và Nhi tự cười, bản thân cô thật ích kỉ!
- Không cần em thích anh, chỉ cần anh thích em là đủ!- Hàn Thu cười, nhanh chóng đem Nhi ôm vào lòng
Cô cựa quậy, ai da…Sao lại ấm thế này
-…- Tên khùng!
- Chỉ cần anh yêu em, chỉ cần em đón nhận tình yêu của anh là đủ, không cần em đáp lại!
----------------------------------------------
Sáng hôm sau, toàn trường được một phen kinh hãi….
Hàn Thu đến trường cũng Nhi, nói cười rất vui vẻ, tuy Nhi nhăn nhó khó chịu nhưng cũng không đuổi Hàn Thu đi…
Tại sao ư?
Chúng ta quay lại khoảng thời gian 2 tiếng trước:
- Tại sao anh lại nằm ở đây???- Nhi trố mắt, tối qua, sau khi một mựcđuổi Hàn Thu đi, cô không ngờ anh lại “bám” dai thế, anh ta ngủ luônngoài cổng nhà cô!
Anh trai cô thấy thế thì méo mặt, tự nhủ, Nhi ơi Nhi, anh chỉ cần một mỏ vàng thôi, em dâng cho anh cả hai mỏ thế này, có khi sẽ gặp tai hoạmất!
- Anh không biết em đi học lúc nào nên nằm luôn đây, ngày mai giờ nàyanh sẽ tới đi học với em!- Hàn Thu dịu dàng nói, vươn vai một cái,haizz…cả đêm phải cúi gập người
-…
- Hàn Thu???- Hà mở cửa, hơi ngỡ ngàng
- Chào chị dâu!- Anh mỉm cười
- Ai là chị dâu của cậu????- Nhi và cả Hà thét lên lên án, ê cái đồ thấy người sang bắc quàng làm họ kia!!!!
Trên đường đi, Nhi xua Hàn Thu như xua tà nhưng anh hiển nhiên để nó vào tai trái, ra tai phải.
Anh nắm tay cô.
Cô hất ra.
Anh lại nắm lại.
Cô lại hất ra.
Cuối cùng, Nhi là người chịu thua, mặc cho Hàn Thu muốn nắm gì thì nắm,đáng chết, cô cũng không biết tại sao cô lại để yên như vậy.
- Bỏ tay ra!- Đáng lẽ, Hà là người phải hét lên câu đó, nhưng đã có người nói trước, ồ, chính là Kì Phong đấy!
- Tại sao?- Hàn Thu quay lại- Anh đã chia tay cô ấy rồi mà!
Kì Phong bỏ qua lời nói của Hàn Thu, túm lấy tay còn lại của Nhi:
- Có phải em nghĩ anh là tên khốn kiếp trăng hoa?
- …
- …
- Đúng!- Nhi trả lời như không
- Phải, anh là tên khốn kiếp hay trêu đùa tình yêu của các cô gái nhưnggiờ, anh có thể khẳng định, tình cảm của anh dành cho em không hề thuakém ai hết!- Đôi mắt đen, đen một cách u ám, đen, hay nó còn có thể đenhơn thế? Dưới mắt Kì Phong có vết quầng thâm, nhưng nó không hề làm suygiảm phong độ của anh mà làm cho anh thêm tuấn tú, thêm chút lãng tử…
Nhi bất giác sờ lên đôi mắt anh, hàng lông mu dài, dày, cong đúng độ thật hoàn mĩ
Kì Phong giật mình.
- Không được đâu, Kì Phong, chúng ta đã kết thúc rồi!- Nhi khép hàng mi của mình lại
- Không thể bắt đầu lại từ đầu sao?
- Không thể
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...