Chờ...chờ...chờ đợi........................
Từng giây...từng phút...từng giờ....................
Hơi thở của anh đã đông cứng, bàn tay không còn cảm giác....
Anh, đã chờ đúng 3 tiếng 30 phút...
Mất kiên nhẫn, anh rút điện thoại gọi cho Nhi, nhưng gọi đến cuộc thứ 5 mới có người nghe máy:
- Nhi à?
- Ờ, thế không thì là ai...- Cái giọng Nhi quen thuộc vang lên, kèm theo giọng cười cười, anh có cảm giác, đó không phải là Nhi
- Đúng là Nhi không?
- Ơ...cái anh này hay nhỉ?
Sau đó Hà cụp máy, cười he he...
Cuộc gọi tiếp theo vang lên, Kì Phong tiếp tục gọi, Hà khoái chí nhấc máy:
- Số máy quý khách vừa gọi đang nằm ngoài vùng phủ chăn, xin quý khách gọi lại sau, heheh...
- ...- Lại cụp mấy
Anh bó tay, phóng xe tới thẳng nhà Nhi, nhưng đâu biết rằng, Nhi đã ratiệm thức ăn nhanh sau đó mới tới công viên giải trí. Lúc phong đến thìNhi đã bị Hà đẩy đi lâu rồi
Anh bấm chuông.
- Nhi không có nhà.-Hà ra mở cửa, đáp một câu củn lủn
- ...- Phong quay đi, hơi ấm ức một chút
- Đợi đã...- Hà kéo tay phong lại
- ...- Phong quay lại, nhíu mày thắc mắc- Có chuyện gì
- Cậu có vào nhà đợi Nhi không?Nó sắp về bây giờ- hà cười gian manh
- ...Phong hơi phân vân, có nên ở hay không? Nhìn mặt con nhỏ này có chút không yên tâm, haizz...
3PM...
- Tên chết tiệt nhà ngươiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!Dám cho ta leo cây,bớ tên phong láo toét...Ta thề ta không bao giờ tin ngươi nữa!!!Tathề!!!!- Nhi nắm chặt tay làm gân xanh nổi lên tùm lum, haizz...khônghiểu sao cô lại tin tên đáng chết đó
Một bước định về thì cô nghe có giọng nói đằng sau, một cái giọng mà cô không biết phải đối diện với chủ nhân nó thế nào nữa
- Tức giận đến thế sao?
Cô quay lại. Quả nhiên...
- thì...thì sao chứ?- Cô bối rối, đỏ mặt, nhớ lại nụ hôn ngày hôm qua là muốn độn thổ, tại sao anh ta lại làm như không có chuyện gì xảy ra thếnhỉ? tên chết tiệt
Cô nghĩ vậy là đâu có biết. Vì giữ gìn hình tượng lạnh lùng vô cảm màanh phải chịu nội thương để làm ra vẻ bình thường, chứ anh đang ngượngchết đi được (rồi đó rồi rồi đó Ta thành công rồi )
- Thì sao à?
- Này, sao anh vô duyên thế?- Cô nhanh chóng biến ngượng ngùng thành tức giận- Nói chuyện vô duyên, mặc kệ anh!!
Nói rồi quay lưng bước đi
- Tôi muốn hỏi- Anh nói với, trời ơi~sắp không chịu được rồi, sao tim anh cứ đập thình thích thình thịch thế này?
- hỏi cái gì?
- Cô thích kì phong thật sao? (anh giai ơi, tại sao lại tự hành hạ mình thế? )
- Thích thì sao?...- Cô đáp, đang định thêm vế sau là:không thích thì sao nhưng Hàn thu đã chạy mất dép rồi
***Hàn Thu phóng ngay cái moto đời mới tới chỗ bác sĩ.
- Bác sĩ!Tôi bị bệnh
- hở?- Tội ông bác sĩ già, chẳng biết gì mà tự nhiên bị xách cổ lên
- Tim tôi thỉnh thoảng tự nhiên đập mạnh hơn, đã thế nó còn rất đau, có phải tôi bị bệnh tim rồi không?
Sau 1 giây ngỡ ngàng, ông bác sĩ ôn tồn:
- Đúng, cậu bị bệnh, nhưng không phải bệnh tim...
- Thì là bệnh gì? Ung thư?
- Không
- Sốt ruột
- là bệnh yêu
- á...
- Nếu cậu muốn chữa khỏi, hãy đến gặp người làm trái tim cậu đau đến vậy là ổn thôi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...