Học Trưởng Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân
Mộc Du khựng lại ý nghĩ muốn thoát ra khỏi lòng hắn.
Giây sau cánh tay đang cầm bóng của cậu bị người khẽ dùng lực điều khiển, đem bóng ném về phía cái rổ đang treo trên cao.
Bộp!
Quả bóng không chút ngoại lệ thành công chui vào rổ rồi rớt xuống đất.
Gọn gàng đẹp đẽ đến mức khiến người ta hưng phấn, nhất thời quên đi mất không khí xấu hổ lúc nãy.
"Nghe nói anh không ở trong trường? Anh vẫn chơi được bóng?"
Mộc Du đập đập quả bóng xuống đất bâng quơ hỏi vừa nhìn người đàn ông mặc bộ đồ thể thao bên cạnh.
Rõ ràng đều là đồ chơi bóng, thế nhưng cậu mặc vào thì nho nhỏ một con, người ta lại ra ngô ra khoai, nhìn mà phát thèm.
Đã từng một thời ganh tỵ với những người có thân hình như vậy, Mộc Du biểu lộ hiện tại cậu cũng ganh tỵ nhưng không có đến mức đó.
Bây giờ cậu chỉ cảm thấy người bên cạnh không ngừng tỏ ra hocmor nam tính dồn dập hướng cậu đánh úp tới, khiến cậu vừa ngượng lại vừa không nhịn được muốn xem tiếp.
"Cũng đã một thời gian rồi không có chơi."
Cố Thời Minh giống như không nhận ra tâm tư của người bên cạnh, hắn thật tự nhiên lắc đầu đáp lại câu hỏi của cậu.
Bản thân cũng nắm lên một trái bóng không ngừng đem nó đập bịch bịch xuống sàn, khiến nó phát ra những âm thanh chọc cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
"Em cũng không chơi?"
Hắn nhìn cậu, cẳng tay nhỏ, cẳng chân khẳng khui chỉ hơn chứ không kém so với trước đây, ánh mắt lại càng mềm mại.
Mộc Du theo bản năng đưa tay lên gãi gãi cái mũi hòng che giấu hành vi nhìn trộm đáng xấu hổ vừa rồi của mình, bâng quơ đáp: "Tôi không chơi.
Tôi có niềm vui mới rồi."
Sợ hắn hiểu lầm là do hắn mà cậu mới không chơi nên Mộc Du vội vàng đệm thêm một câu nữa.
Ai biết lại chỉ rước lấy một cái ánh mắt càng thêm mềm mại mang theo cưng chiều của người ta.
Mộc Dụ cố nén trái tim đang đập bình bịch trong lòng ngực, giả bộ như không để tâm đem bóng ném vào trong rổ.
Lúc nghiêm túc còn sợ không trúng, hiện tại không chú tâm đương nhiên càng không thể trúng rổ được.
Quả bóng không chút ngoại lệ đập vào bảng sắt phía trên rổ bóng rồi rơi ra ngoài.
"Niềm vui mới của em là mặc đồ nữ?"
Bộp!
Một quả bóng lướt qua đầu cậu, trực tiếp rớt thẳng vào rổ.
Mộc Du khựng lại một chút rồi mới bĩu môi nói: "Anh kỳ thị?"
"Không có."
Mộc Du không nhịn được quay qua nhìn người đàn ông thì lại thấy hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng.
Chẳng đợi cho cậu chột dạ quay đi thì người đã hướng cậu lại gần, cúi đầu ép sát cậu nhẹ giọng nói: "Tôi không ngại em mặc đồ nữ.
Du Du mặc cái gì tôi cũng thích."
Âm thanh từ tính còn mang theo ám muội như vậy chọc cho Mộc Du đáy lòng không ngừng nhộn nhạo.
Cũng vì hắn tỏ ra không ghét sở thích bị nhiều người cho là lập dị của mình mà vui vẻ.
Ai biết phía sau còn nghe hắn nói: "Nhưng mà anh không thích người khác nhìn em mặc đồ nữ, anh sẽ ghen."
Phừng!
Mặt Mộc Du không có tiền đồ đỏ bừng lên.
Nhưng cậu xấu hổ lại chỉ đổi lại cái cười càng thêm sâu của người đàn ông khiến tính tình biệt nữu lại nổi lên, cậu không hiểu lại muốn xù lông: "Anh ghen kệ anh, liên quan gì tôi."
Cố Thời Minh vẫn cười nhìn cậu, nụ cười có thể khiến cho con gái toàn trường chết chìm, Mộc Du đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhưng cậu mới không thừa nhận mình lép vế mà cố sức trừng lại hắn.
"Bình thường em có hay mặc trong trường?"
"Không có."
Mộc Du theo bản năng đáp lại, lúc ý thức được đã thấy nụ cười vừa lòng của hắn.
Nhưng lời đã nói ra cậu không thể đem nó rút về, chỉ đành hờn dỗi quay đầu đi không nhìn hắn nữa.
Nói sao thì cậu vẫn biết ngại, ở ngoài toàn người xa lạ, họ có nhìn cũng chẳng biết cậu là ai.
Còn ở trong trường tuy không đến mức đầu đường gặp cuối đường gặp nhưng bị dòm ngó chỉ chỏ là không thể tránh khỏi.
Khi không có chuyện gì cậu đương nhiên sẽ không mặc đồ nữ đi loạn trong trường.
Không phải hắn định hỏi cậu sao lại thích cái này đấy chứ? Mộc Du không khỏi lắm lét liếc mắt nhìn người phía sau một cái khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu.
Nhưng ở lúc cậu còn đang nghĩ nếu hắn hỏi mình phải trả lời làm sao thì lại nhìn thấy người kia đang làm một pha vừa dẫn bóng vừa đập bóng hướng về rổ bóng lao đi.
Trong phút chốc Mộc Du hoàn toàn quên mất chuyện trước đó, trong mắt chỉ còn hình dáng của người đàn ông.
Bộp!
Một cú nhảy lên úp rổ ba điểm đẹp đến mức thành rổ đều run lên bầm bập, lòng ngực cũng bị hưng phấn bóp nghẹn.
Mộc Du cảm nhận được trái tim mình không ngừng rung động, giống như thuở nào.
Trong thoáng chốc cậu như thấy được người đàn ông kia của bảy năm trước, cũng chói sáng, hấp dẫn ánh mắt cậu như vậy, khiến cậu nghẹn thở lại không nhịn được hướng hắn đến gần, ánh mắt không muốn rời khỏi hắn dù chỉ một giây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...