Học Trưởng Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân
Cha mẹ hắn đánh chủ ý lên Lạc thị có ý gì hắn không muốn biết, hắn chỉ biết sẽ không có chuyện hắn theo ý họ.
Cho nên hắn chỉ có thể đem Lạc thị đánh rớt đài, đến lúc đó dù họ có muốn nói gì cũng không thể nói được.
Không có sự chèn ép của Lạc thị, phía cha mẹ hắn hắn mới không để ý.
Nói đến Cố Thời Minh, bắt đầu từ năm thứ ba đại học hắn đã đi theo đám học trưởng trong trường cùng nhau thành lập một công ty.
Cha mẹ hắn chỉ biết hắn là đi làm thực tập sinh đúc kết kinh nghiệm chứ không hề biết hắn đã bắt đầu tạo dựng con đường cho mình.
Họ còn nghĩ đợi hắn tốt nghiệp trở về quản lý công ty nhà họ.
Chuyện này thật ra không phải không được, nhưng Cố Thời Minh có ý định riêng, cũng chưa từng nghĩ dựa vào gia đình chứ chưa nói đến thừa kế công ty là còn phải mặc cho họ bày bố.
Tuy rằng lúc đó hắn một mình dựa vào chính mình, không có bao nhiêu vốn để hùm vào nhưng ai biểu hắn tài giỏi, mưu lược hơn người nên vẫn là cổ đông, có cổ phần cố định trong công ty.
Hiện tại hắn còn là phó tổng giám đốc kiêm người hoạch định kế hoạch cho công ty trong tương lai.
Chưa tới mấy năm công ty đã hướng ra ngoài thị trường quốc tế, sớm muộn gì cũng sẽ nổi danh tại T thị, ở đây tranh một chỗ đứng cho mình.
Nếu hắn muốn quyết định tương lai của mình mà không xung đột với gia đình thì cần phải cố gắng hơn.
Vốn hắn luôn nghĩ như vậy nên mới so với người ta bắt đầu từ rất sớm.
Ai có thể ngờ sự chuẩn bị của hắn lại là tiền đề cho ngày hôm nay.
Nếu không thì lúc này đây hắn nhất định là không thể có đủ tự tin để nắm bắt tình cảm của mình một cách triệt để, còn tự tin có thể bảo vệ được đoạn tình cảm này của mình.
Lúc hai người Hách Tường trở về thì phát hiện Mộc Du đã ngủ nên ăn ý nhẹ tay nhẹ chân hơn.
Nhưng Mộc Du trước đó đã mê man mấy tiếng xem như là nghỉ ngơi đủ, sau khi ai đó đi dù cậu đã cố gắng ngủ lại nhưng vẫn không quá an ổn nên khó trách khỏi dễ dàng tĩnh lại vì một vài tiếng vang nhỏ do tên ngốc Hách Tường không cẩn thận tạo ra.
"Ách...!Tôi làm cậu tỉnh à?"
Cậu chàng gãi cái mũi đầy áy náy khi bất ngờ đối diện với đôi mắt đen không tạp chất của người trên giường.
Lục Phong đang làm bài tập ở kia trên mặt chợt lóe biểu tình bất đắc dĩ nhưng vẫn đứng lên đi đến bên giường của Mộc Du, đối với trán cậu sờ một cái.
Thấy chỉ ấm ấm thì hắn yên tâm, lúc này mới nói chuyện: "Không sốt nữa.
Thế nhưng ngày mai cậu vẫn là ở nhà đi."
"A Phong nói đúng đó.
Hôm nay cậu dọa tôi đứng tim đấy!"
Cậu chàng Hách Tường không nghĩ ngợi gì lập tức thêm vào, lời nói còn tự cho là rất có sức thuyết phục khiến Lục Phong trong lòng buồn cười.
"Có muốn ăn gì không?"
Nhưng hắn vẫn mặt không nhiều cảm xúc bỏ qua cậu chàng mà hỏi đến Mộc Du vẫn còn ngu ngơ trên giường.
Chỉ là chưa đợi được câu trả lời của cậu thì cửa phòng của họ đã bị người gõ vang.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, sau đó do Lục Phong đi ra mở cửa.
"Cố học trưởng."
Mộc Du còn đang lơ tơ mơ vừa nghe thấy mấy chữ này cơ thể đã giống như được gắn thêm động cơ phản xạ từ trên giường bật ngồi dậy, mắt nhìn thẳng ra hướng cửa.
Cho dù trước cửa đứng chắn một Lục Phong cũng cao lớn nhưng vẫn là để cậu nhìn thấy người đàn ông đi rồi mà quay lại Cố Thời Minh.
Cố thời Minh xuyên qua khe hở nhìn đến bé tảo nhỏ của hắn mang một đầu tóc bù xù ngồi trên giường, thấy cậu có chịu nghỉ ngơi thì vừa ý.
Khi nhìn thấy đôi mắt hoảng hốt của cậu thì đáy lòng hắn không khỏi trở nên mềm mại.
Nhưng hắn không có đợi cho cậu tỉnh táo lại rồi chạy trốn mình mà bình tĩnh dời ánh mắt đến trên người Lục Phong.
Hắn vừa nói vừa đưa cái bịch trong tay ra: "Cháo ở trong trường không có nhiều lựa chọn.
Này là cháo trứng bắc thảo thịt bằm cùng tiểu lung bao.
Bên trong còn có thuốc, ăn xong rồi uống.
Buổi tối không cần tắm, cẩn thận bị cảm lạnh."
"Tôi đi đây."
Đợi Lục Phong sắc mặt kỳ dị nhận cái bịch rồi hắn lại chẳng đá động gì tới ai nữa mà nhấc chân định rời đi.
Lúc Lục Phong nghĩ hắn sẽ đi luôn thì hắn bỗng nhiên đứng lại, giống như xuyên qua Lục Phong nhìn đến người trên giường cười ôn nhu nói: "Bên trong còn có một hộp kẹo vitamin, uống thuốc xong có thể ăn một chút, sẽ không bị đắng.
Sáng mai tôi lại đến."
Lần này thì hắn đi thật này.
Mãi cho đến khi Lục Phong đóng cửa phòng cái cạch Hách Tường mới tỉnh hồn, sau đó từ trên ghế bay tới giật lấy cái túi trên tay Lục Phong, hùng hùng hổ hổ mở ra xem.
"Để tôi xem hắn muốn mua cái gì đến đầu độc Du Du nhà chúng ta!"
"..."
Lục Phong đến là cạn lời với cậu ta.
Hắn chỉ đành bỏ qua tên dở hơi này, đi đến dựa vào cột giường nhìn Mộc Du vẫn đang cúi đầu ngồi trên giường, đầy ẩn ý hỏi: "Hai người đã nói chuyện với nhau xong rồi?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...