Học Trưởng Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân
Kết quả giằng co một hồi không tiếng động xong chủ nhân của đôi mắt kia lại có vẻ thật bình tĩnh đem nó dời đi, chỉ để lại cho hắn một bên sườn mặt nghiêng nghiêng lạnh nhạt thêm quật cường...!Cố Thời Minh không giận, hắn chỉ cảm thấy đau lòng.
Một hồi giày vò cuối cùng phát hiện ra để lại chỉ là đau thương...!Khoảng thời gian ngồi canh giữ bên cạnh cậu hắn đã bình tĩnh lại rồi ngẫm nghĩ, nếu lúc trước hắn kiên quyết ở lại thì mọi chuyện sẽ thế nào.
Kết quả là, hắn nghĩ không ra.
Thời điểm thiếu niên mười bảy tuổi vốn nên bồng bột nhưng hắn thì chính chắn hơn đồng lứa thật nhiều, hắn nghĩ rằng cho dù đổi lại một lần hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Bởi vì đó là cách hắn đáp lại tình cảm của cậu.
Yêu một người là phải trân trọng và bảo vệ, để người đó bình yên hạnh phúc lớn lên.
Vì để chu toàn cho hạnh phúc đó, mặc cho bản thân thời điểm ấy còn chưa nhận thức được rõ ràng tình cảm của mình hắn vẫn là nghĩ bảo vệ cậu trước.
Nhưng ai ngờ đâu sức của một mình hắn lại chẳng thấm tháp gì với cơn ác mộng của cậu.
Hiện tại nói quay ngược...!Thật sự là không có tiền đồ.
Một hồi ngẫm lại hắn xem như đã nghĩ thông suốt, rằng thay vì dây dứt mãi với quá khứ, hắn đem cậu giữ lại bên cạnh, lần nữa nâng niu đến hết đời không phải là được sao.
Cho dù cậu đối với hắn thất vọng thương tâm không nguyện tin tưởng lần nữa...
"Du Du."
Hai chữ này bị hắn gọi đến ôn nhu như nước nhưng đối với người trên giường lại có bao nhiêu kích thích.
Dù đã tận lực giấu giếm nhưng lại không thể hoàn toàn thoát khỏi đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm của Cố Thời Minh.
Hắn nhìn thân hình đơn bạc của cậu khẽ run lên, vậy mà khẽ nhếch lên khóe môi.
Hắn vui chứ, điều đó chứng tỏ cậu vẫn để ý hắn, lời của hắn vẫn có sức nặng đối với cậu, vẫn tác động được đến cậu không phải sao.
Dù người trên giường sau một hồi run rẩy đã bắt đầu muốn cuộn lại thành một đoàn, cự tuyệt cùng hắn câu thông Cố Thời Minh vẫn dùng ánh mắt mềm mại nhìn cậu vừa tiếp tục nói: "Xin lỗi vì lúc đó đã không thể ngay lập tức nhận ra em."
Mộc Du dù đã cố gắng nhưng vẫn là để cho âm thanh của người kia chui vào trong tai, không ngừng ảnh hưởng đến tâm tình vốn đã muốn hỏng bét của mình.
Đối với lời kia của hắn cánh mũi cậu cay cay, rèn mi cũng muốn tích nước.
Mộc Du theo bản năng vùi đầu vào trong chăn, chỉ vì không muốn để cho hắn nhìn thấy cậu khổ sở chật vật lại hèn mọn vì mãi vẫn không thể buông xuống được đoạn tình cảm cứ ngỡ như nước chảy bèo trôi kia.
Mặc cho đối phương không ngừng tỏ vẻ không có cười nhạo cậu thì đã làm sao.
Tổn thương chính là tổn thương, sự thật chính là sự thật, bảy năm đã trôi qua càng không phải là giả, có cái gì để biện minh nữa đây.
Nhưng không có vì cậu không đáp lại mà ai đó ngừng nói.
Biểu hiện của cậu lại chỉ càng khiến hắn hiểu được sức nặng của hắn ở trong lòng cậu vẫn thật lớn.
Chẳng sợ không có, nếu vẫn có thì sao hắn có thể bỏ qua không tận dụng nắm bắt cho được.
Cho dù biết cậu sẽ không dễ chịu, nhưng đau dài không bằng đau ngắn.
Hắn là không có khả năng từ bỏ cậu, nên hắn sẽ không để cho cậu khổ sở bởi vì sự xuất hiện của hắn.
"Năm đó không từ mà biệt làm tổn thương em anh sẽ không dùng bất cứ lý do nào để biện hộ cho mình.
Tổn thương em là sự thật dù cho có lý do gì đi nữa.
Hiện tại anh chỉ muốn nói...!Du Du, thích em là thật.
Anh muốn cùng em yêu đương cũng là thật.
Năm đó anh cứ nghĩ chỉ có mình em thích anh, bản thân anh còn chưa xác định được mình thích em bao nhiêu ngoại trừ không muốn nhìn thấy bóng lưng cô đơn rời đi sau khi tỏ tình với anh của em.
Kết quả bảy năm trôi qua lại lần nữa được nhìn thấy em anh mới biết mình thích em thật nhiều.
Ít nhất nhìn thấy em lạnh nhạt với anh anh thật khó chịu.
Cuối cùng anh vẫn là không nhịn được đến gần em, mặc cho biết rõ sẽ gợi lại bao nhiêu khổ sở cho em."
"Hu..."
Nhìn người trên giường đã bởi vì những lời của hắn mà khóc rắm rức nhưng ngoài đau lòng nhìn hắn lại không thể làm gì được, Cố Thời Minh chỉ biết siết chặt nắm tay đến đau đớn.
Hắn muốn ôm cậu lại sợ càng kích thích đến cậu...!Rốt cuộc Cố Thời Minh vẫn không phải là một gã trai tồi tình trường phong phú, nếu không hắn sẽ biết lúc này nên làm thế nào để an ủi người yêu đang khóc thảm thiết chứ không phải chỉ biết đứng nhìn rồi rối rắm.
Kết quả của hai mươi mấy năm làm người, vậy mà ngoại trừ quãng thời gian ngắn ngủi cùng Mộc Du yêu đương kia hắn lại chưa từng có cùng ai đó thử qua chuyện này.
Cuối cùng...
"Du Du đừng khóc, anh sẽ đau lòng!"
"Ô ô..."
Ai biết lời này của hắn chỉ càng khiến người trên người mất khống chế thêm, làm hắn bất giác trở nên luống cuống đứng lên lại gần cậu, muốn ôm cậu vào lòng dỗ dành.
Nhưng thời điểm nhìn thấy một bên sườn mặt tèm nhem của người trên giường hắn lại không thể tiến thêm một bước.
Nỗi hận bản thân vô dụng không ngừng dâng trào khiến hắn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...