Học Trưởng Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân
Lạc Thiên không biết người trước mặt đánh giá mình như vậy, nếu không sẽ lập tức xù lông cho xem.
Mà cho dù có nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Lục Phong thì hắn cũng không có khả năng lý giải được sâu xa đến vậy.
Hiện tại anh chàng chỉ nghĩ tìm hiểu xem mối quan hệ của hai người kia là gì.
Không hẳn bởi vì Cố Thời Minh là bạn của hắn, cũng không phải do hắn thích Mộc Du nên muốn tìm hiểu.
Lúc này có lẽ không thể nói rõ được mục đích, có chăng chỉ là vì nội tâm bát quái quấy phá đi.
Nhưng hắn không có nghĩ nhiều như vậy, đơn giản là vì Lạc Thiên làm người thật sự đơn thuần, nghĩ là làm thôi, không có nhiều đường cong ngõ tắt bên trong đến thế.
Chỉ là dù hắn tuy có khi hơi động kinh nhưng hai mươi mấy năm cuộc đời hắn sống cũng không có uổng phí, ít nhiều vẫn nhìn được sắc mặt đoán tâm tình.
Thấy biểu cảm của Lục Phong có phần dịu lại vì lời giải thích của mình thì lập tức nương theo nói:
"Tôi thấy hai người họ giống như có quen thuộc dù theo tôi biết thì Thời Minh chưa từng có hẹn hò với ai trước đây."
"Chưa từng?"
Lục Phong nhíu mày hỏi lại: "Có khi anh ta quen ai đó trước khi các người biết nhau thì sao?"
Lời này vậy mà khiến Lạc Thiên á khẩu không phản bác được.
Này nói thật ra không sai đâu nhỉ, dù sao trước giờ Cố Thời Minh chưa từng nói cho họ chuyện trước kia, những gì họ biết đều là trong quãng thời gian chính thức tiếp xúc với nhau.
"Hai người trước đây từng quen nhau?"
Ở bên kia Tống Thạch cũng đang hỏi Cố Thời Minh chuyện này.
"Cậu đừng trách tôi lắm chuyện.
Bởi vì cậu không thường ở trong trường nên không biết rất nhiều chuyện.
Bởi vì Lạc Thiên thần tượng cậu ấy nên tôi cũng biết được kha khá.
Nếu cậu chỉ là có hứng thú thôi, hoặc cậu không thể để cho chuyện này đi xa hơn, ít nhất là cậu không thể thống nhất được với người nhà chuyện này thì vẫn không nên dính vào cậu ấy."
Tống Thạch nói xong vẫn thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt cố chấp thì thở dài.
"Chúng tôi chỉ là bạn cậu, thật không có lập trường để ngăn cản cậu cái gì.
Đúng ra chúng tôi phải ủng hộ cậu mới đúng.
Việc này không phải không được, nhưng đứng dưới lập trường là Lạc Thiên không coi cậu ấy là người lạ, chúng tôi vẫn phải biết chuyện trước kia của hai người mới có thể giúp cậu được.
Nhìn thái độ của Mộc Du, tôi thấy giữa hai người nhất định có chuyện xưa, mà khả năng vì một lý do nào đó hai người không thể tới được với nhau.
Mộc Du rõ ràng muốn né tránh cậu, nhưng chỉ cần nhìn biểu hiện cậu ấy đối với cậu thì có thể ít nhiều nhận ra được trong chuyện này nhất định cậu ấy là người tổn thương nhiều nhất."
"Thời Minh, mấy hôm nay tôi nhìn cậu, thấy cậu không nói gì nhưng không khó nhận ra cậu đấu tranh trong lòng, điều này chứng tỏ cậu hổ thẹn, do dự không quyết được nên đối mặt với cậu ấy thế nào.
Với tư cách là bạn bè, tôi hi vọng cậu suy nghĩ nhiều hơn đi.
Cậu như hôm nay liệu có phải là hành động đúng đắn không."
Thấy hắn vẫn không có vẻ gì chịu nghe, Tống Thạch không khỏi thở dài nhắc nhở hắn: "Chỉ bằng cô nàng đanh đá Lạc Thi Nhu kia, không nói đến người nhà cậu, nếu cậu còn như vậy, người thân cô thế cô như Mộc Du sẽ..."
"Cậu nói gì?"
Bỗng nhiên Cố Thời Minh lên tiếng cắt ngang lời nói của hắn khiến Tống Thạch nhất thời nghệch mặt ra.
Hắn vô thức hỏi lại, có vẻ không bắt kịp mạch não của Cố Thời Minh:
"Tôi nói gì?"
"Cậu nói thân cô thế cô gì?"
Cố Thời Minh không có kiên nhẫn đợi hắn nhớ ra mà lên tiếng nhắc nhở.
"À đúng rồi.
Cậu ấy là cô nhi, có còn người thân đâu mà không phải thân cô thế cô."
"Làm sao có thể!"
Ai biết vừa nói xong đã bị Cố Thời Minh quát vào mặt phản bác.
Tống Thạch nhất thời cũng bị biểu tình kinh hoàng thất thố của Cố Thời Minh dọa cho giật mình.
Đến lúc này hắn có thể chắc chắn hai người họ thật sự từng biết nhau, ít nhất khi Cố Thời Minh quen biết Mộc Du cậu còn chưa phải là một cô nhi.
"Chuyện này cậu có thể tra được đấy.
Trước đây cũng là vì từng có một học trưởng theo đuổi cậu ấy nên bỏ sức ra tìm hiểu được.
Lúc đó còn có rất nhiều người khinh thường việc cậu ấy thích cosplay đồ nữ, là học trưởng kia đã lên tiếng đính chính cho cậu ấy, nói rằng cậu ấy vì trang trải cuộc sống đại học mà làm nọ làm kia.
Cậu ấy cũng không lừa gạt trộm cướp, không đáng để bị chỉ trích.
Vì chuyện lúc đó mà cậu ấy so với cậu nổi tiếng trong trường này hơn nhiều, mãi cho đến hiện tại."
Tống Thạch nhìn sắc mặt người anh em của mình ngày một xấu đi mà không khỏi cảm thấy trong chuyện này nhất định có ẩn tình thật lớn.
Thật lòng mà nói, chỉ nhìn vài cái cử chỉ của Cố Thời Minh đối với Mộc Du thì hắn đã biết cậu ta thật có tình chứ không phải chơi đùa.
Hai người không phải không xứng đôi nếu lại đều có cảm xúc với nhau.
Là bạn bè mấy năm, họ biết con người Cố Thời Minh không hề xấu, ngược lại còn rất tốt.
Ít nhất ở thời điểm biết bao người thích hắn, thổ lộ với hắn hắn đều thủ thân như ngọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...