Hạ Trì mang cuốn sổ nhật ký của Bách Thời xuống dưới phòng khách.
Vừa mới đặt mông xuống, hắn nói: "Cậu ta chỉ toàn ở nhà thì có gì sự kiện đặc sắc mà phải viết nhật ký chứ?"
Cuốn nhật ký này Hạ Trì không biết Bách Thời đã viết từ bao giờ mà nó đã sắp kín mít hết các trang rồi.
Mở ra trang đầu tiên, Hạ Trì chăm chú nhìn những nét chữ nắn nót đẹp đẽ của chủ cuốn sổ, vô thức cảm thấy quen thuộc.
Thật ra thì kể từ khi hắn chịu khó học tập, chịu khó để Bách Thời dạy kèm, hắn đã vô số lần nhìn qua nét chữ của Bách Thời, nhưng vì hầu như đều là những dòng chữ ngắn hoặc là những con số ít ỏi, cho nên lúc ấy hắn cũng chẳng cảm thấu có gì bấy thượng.
Nhưng mà ngay lúc này, khi Hạ Trì chăm chú nhìn vào nguyên một trang giấy đầy rẫy những con chữ ấy, hắn lại cảm thấy chúng thật quái đản.
"Chữ viết của Vĩnh Kiệt cậu ta, cơ bản là giống với chữ của Bách Thời đến mức luôn sao?"
Nét chữ uyển chuyển xinh đẹp, ẩn náu bên dưới những đường nét ấy chính là tâm hồn mong manh.
Được chứng kiến cách viết chữ của Bách Thời khi còn nhỏ, Hạ Trì từ lâu đã ana tượng và ngưỡng mộ điều này mà chưa một lần nào hắn nói ra.
Ngày xưa lúc học cấp một, mỗi lần hắn không biết làm bài tập hay là lười biếng, hắn thường chủ động ra lệnh cho Bách Thời làm bài tập giúp hắn, lần nào bài tập có bàn tay của Bách Thời nhúng vô cô giáo của hắn cũng khen nức nở vì cho rằng chữ viết của hắn thật tuyệt.
Hạ Trì nhất thời cho vấn đề này, dù sao chữ nghĩa giống nhau cũng không có gì lạ.
Hạ Trì tiếp tục đọc câu chuyện trong quyển sổ.
Những trang đầu tiên của quyển sổ đa số là những công việc hằng ngày mà Bách Thời làm, ví dụ như chịu đựng những cơn ham muốn tình dục của Hạ Trì, song song song đó là những cảm xúc buồn bực khổ sở không cam tâm.
Tất cả đều được Bách Thời miêu tả cặn kẽ.
Nó cặn kẽ đến mức Hạ Trì cơ hồ có thể nhìn thấy ánh mắt cháy nóng đến từ lửa hận của Bách Thời đối với hắn hiện lên thông qua những trang giấy.
Hạ Trì cảm thấy không có gì là.
Hắn đã gây ra những tổn thương thể xác và tinh thần cho người ta nhiều như vậy, nếu không oán hận hắn mới là chuyện bất bình thường.
Càng đi đến giữa trang, nỗi lòng uất ức tức nghẹn của Bách Thời lại càng thể hiện rõ.
Cho đến khi Hạ Trì đọc được một dòng chữ kỳ quặc.
Trên trang giấy, Bách Thời viết rằng: "Hạ Trì, tôi yêu đơn phương cậu hết cả một thời niên thiếu, nhưng cuối cùng cậu lại nhẫn tâm khiến tôi phải kết thúc một kiếp người bằng đôi mắt đầy thù hận."
Cậu ta ghi cái quái gì vậy?
Kết thúc một kiếp người? Đây là thứ khiến hắn mơ hồ mụ mị.
Hạ Trì như bị thứ này lôi cuốn mà đọc tiếp, những trang giấy sau đó, tất cả đều là những câu nói ngắn gọn, giống như chủ nhân của cuốn sổ này đang muốn nói lên những tâm sự trong lòng chứ không giống là đang muốn viết nhật ký.
"Tôi cứ ngỡ mình chết đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng không ngờ, phía trước tôi lại mở ra một con đường mới."
"Khoảnh khắc bản thân tỉnh lại sau cú ngã đó, tôi không hề thấy vui mừng, không hề thoải mái."
"Phải sống trong thân xác của người khác đối với tôi thực sự là một đặc ân, nhưng cũng rất là kinh khủng."
"Vĩnh Kiệt vì tôi mà chết, tôi biết mình cần phải có trách nhiệm đối đãi thật tốt với thân xác này."
"Nhưng mà, người tôi hận đến tận xương tủy lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi không thể đứng nhìn cậu ta dửng dưng như vậy."
"Hạ Trì, cậu khiến tôi tuyệt vọng đến mức dẫn đến tự sát, vậy mà cậu lại có thể tiếp tục sống vui vẻ như vậy, mồi chút ân hận cũng không.
Cậu thật tàn nhẫn."
Bàn tay Hạ Trì lạnh ngắt, trái tim tự giác đập nhanh hơn, mồ hôi ứa ra trên vầng trán.
Hắn lật đến trang gần cuối rồi đọc tiếp.
"Việc tôi rời bỏ cậu để yêu Trục Kha, không phải vì tôi phản bội cậu, mà là tôi muốn trả thù."
"Cậu có biết cảm giác bị người mình yêu lăng mạ sỉ nhục xem thường nó kinh khủng thế nào không?"
"Hạ Trì, ngay cả khi tôi sống lại và có một cuộc đời mới, cậu cũng đến để phá hoại tất cả, một lần nữa cậu đã khiến tôi sống trong khốn đốn lao đao như thế này."
"Nếu như cậu biết Vĩnh Kiệt chính là tôi, là một Bách Thời yếu đuối từng bị cậu chà đạp, cậu sẽ cảm thấy như thế nào?"
Hạ Trì đọc đến đến dòng cuối cùng, sống mũi đột nhiên cay xè, cổ họng ứ nghẹn khô khan, đôi mắt lại đỏ lên không thể chớp nháy.
Hắn bắt đầu nhớ lại một số tình huống trước đây mà đến giờ hắn vẫn chưa có lời giải đáp.
Lần đầu tiên Vĩnh Kiệt đến nhà hắn chơi, Vĩnh Kiệt đã nhìn vào phòng của Bách Thời chầm chầm.
Một lần khác, cũng tại nhà hắn, Vĩnh Kiệt đã lén lút trong đêm đi xuống dưới phòng của dì Từ để ngủ cạnh dì ấy.
Trong khi dì Từ và Vĩnh Kiệt chẳng hề biết nhau trước đây.
Lại một lần khác, khi hắn hỏi Vĩnh Kiệt về vấn đề tại sao gia đình Vĩnh Kiệt không giàu có mà lại có thể học ở trường Trấn Lâm, lần đó Vĩnh Kiệt kể rất chi tiết, nhưng mà cậu lại sử dụng từ "cậu ấy" thay vì sử dụng từ "tôi".
Những điều khó hiểu không lời giải, đến tột cùng, Hạ Trì cũng đã thấu đáo tất cả.
Vĩnh Kiệt chính là Bách Thời.
Hạ Trì thực sự không dám tin đây là sự thật, nó quá hoang đường, trên đời này thực sự có những chuyện kỳ quặc kỳ dị đến mức này sao?
Hay đây chỉ là trò đùa của người kia?
Hạ Trì cũng muốn đây chỉ là trò đùa, nhưng chính trực giác của hắn nói cho hắn biết, đây đều là sự thật.
Vậy là suốt thời gian vừa qua, hắn đã làm tổn thương Bách Thời nhiều đến mức hắn cũng không thể chấp nhận.
Hắn đã khiến Bách Thời tự sát, rồi cho đến khi Bách Thời may mắn được thượng đế trao cho một cuộc sống mới, hắn lại tiếp tục làm tổn thương Bách Thời.
Hạ Trì rưng rưng nước mắt, tứ chi như bị ai rút hết, trái tim như bị tảng đá đè nặng đến khó thở.
Việc người chết sống lại trong thân xác của người khác không khiến Hạ Trì hoảng sợ, mà điều khiến hắn hoảng sợ chính là hắn không ngờ người chết được nhắc đến đó lại là Bách Thời.
Hắn không biết phải đối mặt với Bách Thời thế nào.
Chỉ trong vòng một ngày, bao nhiêu chuyện kinh hoàng liên tiếp ụp xuống đầu hắn.
Hắn không tiếp nhận kịp.
Bao nhiêu nỗi xót xa, cay đắng, chua chát Hạ Trì đời này rất hiếm khi nếm được, vậy mà giờ phút đây, tất thảy đều hiện diện tròn con người hắn, trên đầu lưỡi hắn, trong đáy tim hắn.
"Hạ Trì."
Nghe tiếng Bách Thời gọi, Hạ Trì vô tình làm rơi cuốn sổ trên đất.
Hắn ngẩng đầu nhìn Bách Thời với ánh nhìn phức tạp.
.
"Trục Kha sao rồi?" Bách Thời hỏi.
Hạ Trì không thể lên tiếng, cổ họng hắn có hồ như có thứ gì đó đè lại.
Hô hấp hắn đình trệ, đôi mắt rưng rưng, bàn tay siết chặt.
Phải tốn khá nhiều sức lực và tâm lực lắm thì Hạ Trì mới mở miệng nói được.
"Trục Kha, ổn rồi." Âm giọng hắn trầm đục.
Cố gắng nén lại những xót xa trong lòng.
Bách Thời định hỏi thêm, nhưng Hạ Trì lại đứng lên một cách máy móc, gương mặt tái mét, cơ thể còn có chút run rẩy, nhấc những bước chân nặng nề rời khỏi gian nhà.
Bách Thời muốn hỏi Hạ Trì định đi đâu, nhưng suy nghĩ đi suy nghĩ lại rồi đành thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...