Lúc này, Bách Thời cảm nhận được tuần hoàn máu trong cơ thể đang gia tăng quá trình chuyển hóa, từng tế bào thần kinh dần dần nóng lên, xúc cảm cần được âu yếm thân mật để thỏa mãn ham muốn ngày một dâng tràn trong tâm trí, cậu biết rằng bây giờ mình không ổn rồi.
"Cảm ơn.
Tôi đi trước." Bách Thời khoác áo Hạ Trì lên người đứng dậy, tay chân bủn rủn nhưng vẫn gắng gượng bước đi.
Hạ Trì dở khóc dở cười, kéo tay Bách Thời quay lại: "Này, tôi mới vừa cứu cậu đấy, nói một tiếng cảm ơn đơn điệu như vậy mà coi được à.
Đây là cách đối xử với ân nhân mà cậu thấy là đúng?" Ít ra cũng phải nhìn vào mắt tôi rồi nói cảm ơn một cách chân thành chứ.
Bách Thời vẫn duy trì cúi đầu, đôi chân đang dần tê liệt, cậu muốn vào nhà vệ sinh ngay lập tức, nếu như để Hạ Trì thấy bộ dạng của cậu khi thuốc đã ngấm, cậu thật tình không biết chuyện gay go gì sẽ tới với cậu.
"Thả tay tôi ra, tôi muốn vào nhà vệ sinh." Âm giọng Bách Thời khiêm tốn e dè, vì cổ họng khô nóng khó nói nên lời.
Dứt lời, cậu xoay người muốn bỏ đi ngay tức khắc.
Hạ Trì cứng đầu không để Bách Thời đi, ngay khi cậu vừa xoay người, hắn dứt khoát kéo mạnh khiến Bách Thời mất thăng bằng ngã nhào vào lòng hắn.
Cơ thể Bách Thời vốn dĩ đang bất ổn, lúc này lại cộng thêm lực tác động từ việc ma sát với cơ thể Hạ Trì, hơi ấm da thịt cách qua một lớp quần áo vẫn dồi dào tư vị.
Tom Bách Thời đột ngột đập mạnh hơn, kỳ thực cậu không biết rằng đây là do tác dụng của thuốc, hay đây chính là lời nói từ trái tim, rằng cậu lại rung động vì Hạ Trì.
Hạ Trì là dân chơi thứ thiệt từ nhỏ, vừa thấy cơ thể Bách Thời đỏ lên và mềm nhũn tựa vào lòng ngực hắn run rẩy, hắn liền biết Bách Thời có vấn đề, hắn khom cổ nhìn đỉnh đầu Bách Thời hỏi: "Đám người này cho cậu dùng thuốc đúng chứ?"
Bách Thời phủ nhận lắc đầu.
Từ trên cao nhìn xuống, Hạ Trì thấy Bách Thời không khác gì một chú cún nhỏ đang sợ sệt mà cọ cọ đầu vào người hắn.
Cảm giác muốn che chở một ai đó tự dưng trồi lên một vài giây trong thâm tâm sắc lạnh của Hạ Trì.
"Nếu cậu thừa nhận cậu bị chúng cho dùng thuốc, tôi liền đưa cậu đến nhà vệ sinh để cậu tự giải quyết, bằng không, tôi đem cậu giao lại cho chủ quản ở đâu để cậu tiếp tục bị đưa đi tiếp khách.
Sao, có bị hay không bị?"
Bách Thời không có quá nhiều thời gian để giằng co lý lẽ với Hạ Trì, cậu bèn thừa nhận: "Có."
Hạ Trì cười nhếch mép, lập tức ôm ngang Bách Thời lên, đem cậu đi đến nhà vệ sinh, đặt cậu lên bồn rửa tay, sau đó cứ đứng mãi nhìn Bùi mà không chịu rời đi.
"Cậu ra ngoài đi." Bách Thời nắm chặt vạt áo, cố gắng kìm nén.
"Tại sao?"
"Cậu ở đây… tôi không thoải mái."
"Nhưng tôi thoải mái."
Bách Thời cắn chặt răng hàm, giữ lại một chút thần trí còn lưu lại, khổ thân lên tiếng: "Xin cậu đấy, làm ơn ra ngoài đi."
Hạ Trì lần nữa bị bộ dạng kiềm chế của Bách Thời mà thầm nể phục, tuy đã sử dụng thuốc kích thích tình dục nhưng cậu vẫn giữ được bình tĩnh đến tận bây giờ.
Bề ngoài có vẻ rụt rè nhưng ý chí thì cực kỳ ngoan cường.
Hạ Trì không trêu chọc Bách Thời nữa, đồng ý đi ra ngoài, tiện tay khóa cửa phòng vệ sinh lại, đứng ở đó làm vệ sĩ canh cửa cho một người duy nhất ở bên trong, mỗi lần có ai đó muốn đi vào, Hạ Trì đều ngăn cản kịch liệt, thế là một trận đánh nhau hỗn loạn lại được diễn ra.
.
truyen bac chien
Bách Thời bên trong ngồi trên chỗ rửa tay, một tay mở khóa quần chọc vào trong, một tay tự sờ soạng đầu ngực của chính mình, hai mắt khép lại dựa lưng vào tường, từ đầu đến cuối đều tự an ủi.
Động tác tay ngày càng nhanh, Bách Thời cắn chặt chuẩn bị phóng thích, vài phút sau, một dòng dịch trắng đã vỡ bờ tràn ra.
Bách Thời vẫn nhắm hít thở, bên tai ù ù, tác dụng của thuốc vẫn chưa bay hết, cậu vô thức kéo quần xuống đầu gối, luồn tay xuống phía dưới ở chỗ giữa hai cánh mông, bắt đầu xoa nhẹ ở bên ngoài, chậm rãi đưa một ngón tay vào trong.
Bách Thời khẽ rên lên một tiếng vì có thứ xâm nhập vào vị trí bí mật, đây là lần đầu tiên sau khi sống lại cậu sử dụng đến nơi này, may mắn là lần này là do chính cậu tự xử, thay vì là những kẻ xấu xa chỉ muốn đè cậu ra như Tạ Duy, Cửu Minh, gã bảo vệ, và cả Hạ Trì.
Cạch một tiếng, cánh cửa nhà vệ sinh mở toang, Hạ Trì ôm cái đầu máu xông vào hỏi lớn: "Xong chưa vậy? Mau… " Vừa mới nói được mấy từ, Hạ Trì đã đứng chết trân tại chỗ.
Bách Thời mở toang áo, quần dài quần lót đều tuột xuống hết, ngồi với tư thế hai chân dang rộng trước mắt hắn, lại còn tự động cho một ngón tay vào.
Hình ảnh này như một cơn sóng thần mãnh liệt ập xuống đầu hắn.
Hắn muốn chiếm lấy cơ thể của người trước mặt.
Bách Thời mơ hồ hé mắt, lập tức nhìn thấy Hạ Trì đứng đối diện, cậu xấu hổ kéo co người lại, xoay đầu đi chỗ khác hoảng hốt nói: "Cậu chẳng bao giờ giữ lời cả."
Thấy Hạ Trì không lên tiếng, Bách Thời thử đối mặt với hắn một lần nữa, cậu loạn hốt hoảng: "Đầu của cậu."
Hạ Trì hạ mi mắt, cố gắng dùng cơn đau trên đầu để thu hồi lý trí, hắn xoay người đưa lưng về phía cậu nói: "Mặc đồ vào đi, bên ngoài có chuyện rồi.
Còn chần chừ là cả hai bị đánh cho nát thây đấy."
Bách Thời lia mắt nhìn xuống đất ở bên ngoài cửa, thấy có hai người nằm bất động, cậu liền hiểu là Hạ Trì lại mới vừa giao đấu với bọn họ, chắc là trong đám người kia có người đi gọi đồng bọn tới rồi.
Bách Thời thấy Hạ Trì đổ máu, tự nhiên tự động tỉnh táo lại mấy phần, nhanh nhẹn mặc quần áo vào, cùng Hạ Trì chạy mất.
Trong lúc chạy qua dãy hành lang, Hạ Trì vô tình đâm sầm vào Trục Kha khiến y ngã lăn quay, chẳng nói chẳng rằng thêm tiếng nào, hắn lập tức kéo Trục Kha chạy theo.
Trục Kha khá bất ngờ khi Hạ Trì đi cùng Bách Thời, nhưng vì thấy tình hình hiện tại chắc chắn có chút rắc rối, y liền biết Hạ Trì lại gây chuyện, y gác qua những thắc mắc trong lòng, cùng hai người còn lại chạy đi.
Lúc chạy ra khỏi quán bar, có một nhóm du côn xăm mình đầy người từ bên hông chạy tới chỉ tay vào Hạ Trì gào lên: "Là thằng đó."
Hạ Trì, Bách Thời và Trục Kha chạy ào xuống nhà xe, nhanh như chớp leo lên, Bách Thời một bên hoang mang không biết nên lên xe của ai, chưa kịp quyết định, Hạ Trì đã kéo cậu lại: "Đừng có lề mề nữa, leo lên."
Một xe ô tô một xe mô tô chạy tăng tốc, thấy phía trước bọn du côn đã chạy tới, Trục Kha chạy trước mở đường, đạp ga đâm sầm vào bọn chúng, bọn chúng không còn cách nào khác là né sang hai bên để bảo toàn tính mạng, vì thế, Trục Kha an toàn rời khỏi hầm xe, Hạ Trì cũng nối đuôi theo với tốc độ tên lửa.
Chạy xe với tốc độ cao trên đường vào buổi tối lành lạnh, vừa đông đúc vừa lấp lánh ánh đèn, đây quả thật là một trải nghiệm nửa sợ nửa thú vị, Bách Thời ôm chặt lấy eo Hạ Trì, đôi mắt nhắm chặt khi Hạ Trì đột nhiên tăng tốc.
"Cậu đang rao bán mạng của tôi với cậu cho thần chết hay gì vậy?" Bách Thời nói to.
"Chạy chậm thì không gặp thần chết à? Đang chạy trốn chứ có phải đi phượt đâu." Hạ Trì cũng nói to.
Bách Thời liều mạng xoay đầu ra sau xem thử, sau đó nói: "Bọn họ không còn đuổi theo nữa rồi."
Hạ Trì lại thình lình tăng tốc, Bách Thời bị giật mạnh mồi cái, cánh tay lại bất đắc dĩ ôm chặt lấy Hạ Trì: "Cậu cố tình!"
Hạ Trì âm thầm cong khóe môi cười nhẹ: "Ừm, tôi cố tình đấy.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...