Đánh nhau xong, người đàn ông đầu trọc trở thành kẻ bại trận mà ôm đầu máu nằm la liệt, còn Hạ Trì, hắn bị rách khóe môi, cộng thêm bị dao cắt trúng cổ tay, Trục Kha thì bầm tím khắp mặt.
Sự việc trước mắt hết sức hay ho nên Bách Thời chưa thể cất bước rời đi, cho đến lúc người đàn ông đầu trọc há to miệng kêu lên "tụi bây ra hết đây" để ra dấu cho đồng bọn ở trong xe lao ra khiến Trục Kha kéo Hạ Trì chạy đi thì Bách Thời mới đi về chung cư.
Lúc chờ cửa thang máy đi lên nhà, Bách Thời chợt nhận ra hình như cậu đã bỏ quên thứ gì đó, nhìn tay nhìn chân một hồi, cậu mới phát hiện mình đã làm rơi bọc đồ ăn ở trước cửa hàng tiện lợi khi nhìn thấy Hạ Trì mà không nhớ là phải nhặt nó lên.
Bách Thời mất thêm hai mươi phút để quay lại cửa tiệm nhặt lấy đồ của mình.
Lúc đi được một nửa, cậu lại nhìn thấy Hạ Trì và Trục Kha cách đó không xa đang ngồi bệt bên vệ đường thở hổn hển như sấp hết hơi.
"Chạy thoát rồi, hên cho hai người đấy." Bách Thời nói thầm: "Nếu bị đám người đó bắt được thì cả hai bị mềm xương hết rồi."
Bách Thời không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào vết thương của Hạ Trì, trong đầu liền nảy ra một ý định.
Nếu muốn trả thù, điều tiên quyết đầu tiên chính là tiếp cận, nếu không có tiếp cận thì trả thù bằng kiểu nào.
Dẫu rằng tâm trí cậu vẫn chưa có kế hoạch gì cụ thể và kỹ càng, nhưng trước tiên cứ dựa vào tình hình mà quyết đoán vậy.
Bách Thời quay đầu tìm đến một tiệm thuốc, mua một số thứ cần thiết chuyên dụng dành cho vết thương, sau đó không chần chừ mà hướng đến vị trí của Hạ Trì và Trục Kha đang ngồi nghỉ mệt.
"Cậu cầm đi." Bách Thời đưa bao thuốc cho Trục Kha.
Trục Kha ngước đầu lên, khuôn mặt của Bách Thời hiện ra, y vẫn là có hơi giật mình không khác gì lúc sáng, phải mất vài giây sau mới trở lại bình thường: "Tôi không ngờ lại gặp cậu ở đây đấy Vĩnh Kiệt."
Bách Thời mỉm cười, ánh mắt nhìn về Hạ Trì, sâu sắc nói: "Nhân duyên khó tránh.
Con người có duyên sẽ gặp, có nợ sẽ phải trả."
Trục Kha nghe thơ văn lý luận của Bách Thời xong thì gật đầu cười nhẹ tán đồng: "Đúng nhỉ, nếu vậy có nghĩa chúng ta chính là có duyên rồi." Nói xong, Trục Kha lập tức nhận lấy bao thuốc của Bách Thời, y còn nhân cơ hội chạm nhẹ vào bàn tay thon dài của cậu.
Hạ Trì nheo mắt hỏi: "Hai người biết nhau?"
Trục Kha cũng hỏi ngược lại: "Cậu và Vĩnh Kiệt cũng biết nhau à?"
Bách Thời nhìn cổ tay của Hạ Trì đang chảy máu không ngừng, nói: "Xử lý vết thương nhanh đi, bộ muốn mất máu mà chết hay sao vậy?"
"Cậu đang có ý đồ gì?" Hạ Trì ngờ vực hỏi Bách Thời: "Cậu từng bị tôi hành hạ, đáng lẽ ra phải hận tôi đến chết, hà cớ gì lại tốn tiền tốn tâm lo cho vết thương của bị mất máu?"
Bách Thời đoan chính mạnh mẽ trả lời: "Cậu đối xử tệ với tôi, tôi hận cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cũng sẽ đối xử với cậu giống như cách cậu đã làm với tôi."
Hạ Trì cười nhếch mép: "Cậu nghĩ nói như vậy là ngầu lắm sao.
Đối với tôi, đó gọi là ngu ngốc."
"Xài hàng đã có chủ hết lần này tới lần khác, cậu cũng ngu ngốc chẳng khác gì tôi đâu."
Hạ Trì thay vì đơ mặt như người bình thường khi bị nói trúng chỗ hiểm, hắn lại chọn cách động tay động chân thể hiện cho sự tức giận.
Hạ Trì cứng rắn đứng phắt dậy mắng "mẹ kiếp" rồi vung tay muốn tát Bách Thời, nhưng kết quả hắn phải dừng tay giữa không trung vì Trục Kha đột nhiên lại che chắn cho đối thủ.
"Cậu mà đánh Vĩnh Kiệt là tôi đoạn tuyệt với cậu một tháng luôn đấy." Trục Kha biết Hạ Trì không thể không gặp y quá ba ngày, nên khi nói câu này y thập phần tự phụ.1
"Cậu gặp cậu ta bao nhiêu lần mà dám đem tri kỷ đẩy ra xa đến tận một tháng nếu tôi đánh cậu ta hả?" Hạ Trì dở khóc dở cười đồng thời bất lực hạ tay xuống.
"Ai bảo cậu vô lý làm gì?!" Trục Kha nói xong thì quay lưng nhìn Bách Thời: "Cậu yên tâm, có tôi ở đây Hạ Trì sẽ không dám làm gì cậu đâu." Y lại xoay người về bên Hạ Trì: "Ngồi xuống đi, để tôi xử lý vết thương."
Hạ Trì liếc Bách Thời một cái rồi bực dọc ngồi xuống, đưa cổ tay bị cắt ra cho Trục Kha giúp mình chăm sóc.
Trục Kha băng bó cho Hạ Trì hoàn tất, kế đó là thẳng thắng nói với Bách Thời: "Tôi đoán là nhà cậu gần đây, có thể cho tôi đến xem nhà cậu một chút được không? Thực ra, tôi muốn nhờ cậu cho tôi tá túc một đêm."
"Hả? Ở nhờ một đêm!" Hạ Trì và Bách Thời ăn ý cùng nhau thốt lên.
Trục Kha nói: "Ba mẹ tôi đi công tác hết rồi, mà nhà lại rộng thênh thang, ở một mình buồn chán lắm đấy.
Với lại tôi cũng bị bầm dập khắp nơi, nhỡ đâu tối ngủ tôi lại bị gì đó thì chắc tôi chết trong nhà luôn quá.
Thế nên, cậu cho tôi ngủ lại một đêm nhé?"
Có vẻ như nước cờ lần này của Bách Thời đi hơi sai rồi.
Cậu chỉ muốn tiếp cận nhẹ nhàng với một mình Hạ Trì, cậu không hề muốn mối quan hệ giữa mình và Trục Kha đi xa hơn hai chữ "người quen".
Nếu như cậu lại trở nên thân thiết với Trục Kha như trước đây, vậy chẳng phải mọi thứ đều y như cũ rồi sao, cậu không muốn như vậy.
Vả lại, nếu cậu và Trục Kha trở thành bạn, cậu có linh cảm kế hoạch khiến Hạ Trì phải suy sụp của cậu có thể sẽ bị hỏng mất.
Bách Thời chưa kịp trả lời, Hạ Trì đã bất mãn khó chịu lên tiếng: "Cậu định bỏ rơi tôi trong khi cái đám trâu bò thối tha kia còn đang truy bắt chúng ta à.
Chiếc mô tô của tôi còn chưa kịp lấy về nữa kìa.
Cậu nỡ để tôi quay về đó một mình luôn sao?"
"Sao hôm nay cậu nói nhiều thế không biết." Trục Kha than thở phàn nàn.
Suy nghĩ lại một hồi, y lại nói với Bách Thời: "Thế thì, cậu cho tôi với cả Hạ Trì ở lại luôn nha?!"
"Hả?" Hạ Trì và Bách Thời lại ăn ý đồng lòng thốt lên lần hai.
Thấy có Hạ Trì, Bách Thời kỳ thực nghiêm túc suy nghĩ lại, nói: "Được.
Theo tôi."
Sở dĩ Bách Thời đồng ý cho Hạ Trì ở lại ngay lập tức không phải vì cậu còn thương nhớ vấn vương gì hắn ta, mà là vì cậu có linh tính sự tiếp xúc lần này cũng sẽ có phần nào cần thiết cho kế hoạch sắp tới của cậu.
Giác quan thứ sáu của cậu vốn dĩ không phải dạng vừa, nó luôn luôn đúng trong một số hoàn cảnh, ít nhất là những hoàn cảnh có liên quan đến Hạ Trì.
Ngồi bên đường một hồi, Hạ Trì, Bách Thời và Trục Kha quay trở lại quán bar để lấy chiếc mô tô rồi cùng nhau đi về hướng chung cư của Bách Thời.
Lên đến nhà, Bách Thời đi đến tủ quần áo lôi ra hai đồ ngủ rộng nhất đưa cho Hạ Trì và Trục Kha.
May mà tất cả đều là quần áo của Vĩnh Kiệt cho nên cũng không quá bé so với thân thể của Hạ Trì và Trục Kha, vì độ chênh lệch giữa ba người cũng không quá nhiều.
Thú thật là mang hình thể vừa cao khỏe vừa săn chắc của Vĩnh Kiệt, Bách Thời có phần tự hào, nhưng nói như vậy không có nghĩa là cậu không coi trọng dáng vẻ cũ của mình, dù sao cũng là da thịt do cha mẹ cậu tạo ra, làm sao mà không trân trọng cho được, chỉ là cậu cảm thấy có lỗi vì đã không yêu quý và chăm sóc bản thân thật kỹ càng mà lại khiến nó thấp bé ốm yếu xanh xao và khó nhìn.
"Tắm chung nào bạn hiền." Trục Kha hất cằm với Hạ Trì, sau đó lại láo liên đôi mắt, cuối cùng dừng lại trên người Bách Thời: "Cậu vào tắm chung với bọn tôi luôn không? À mà thôi, Hạ Trì cậu tắm sau đi, để tôi với Vĩnh Kiệt tắm trước cho."
Bách Thời xua tay lia lịa khước từ: "Không không không, tôi tắm rồi.
Với lại tôi cũng không quen tắm chung với ai hết.
Ngại lắm."
Trục Kha một tia mất hứng thoáng qua chóp mũi, Hạ Trì thấy vậy thì lắc đầu bó tay, bởi vì hắn đã nhận ra Trục Kha có ý đồ tình cảm với Bách Thời.
Hạ Trì nói thầm: "Vậy là thời gian sắp tới mình sẽ phải cho tên Vĩnh Kiệt này vào danh sách đỏ cần được tránh xa và bảo vệ rồi." Hạ Trì hắn sẽ không bao giờ làm tổn hại đến những người bên cạnh Trục Khaké.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...