Tối hôm đó, Hạ Trì và Trục Kha sau khi uống bia tâm tình chuyện phiếm thì cả hai dần dần đều mất tỉnh táo.
Hạ Trì từ đầu đến cuối đều bày ra ánh mắt buồn đến nao lòng, nhưng hắn lại không hề muốn nói bất cứ điều gì cả.
Còn Trục Kha thì nằm ngủ bên cạnh hắn.
Lúc này, Bách Thời đi ra đề nghị: "Hai người dừng ở đâu được rồi.
Uống gì mà lắm thế."
Nói xong, Bách Thời đỡ Trục Kha dậy: "Vại phòng ngủ thôi." Sau đó quay đầu nói với Hạ Trì, cậu cũng về luôn đi, mấy cái đống lộn xộn này để tôi dọn cho."
Bách Thời dìu Trục Kha vào trong, Bách Thần nhìn theo bọn họ mà lắc đầu chậc chậc đánh giá: "Daddy Kha Kha của con hư quá à."
Dứt câu, Bách Thần leo xuống ghế, tung tăng cái đôi chân ngắn chạy tới bên cạnh Hạ Trì: "Daddy của con say rồi, con uống với chú nhá?!"
Hạ Trì phụt cười nhẹ, hắn không ngờ Bách Thần lại lí la lí lắc khôn lanh đáng yêu và ham vui như vậy, hắn xoa đầu Bách Thần: "Bia này, con nít không được uống.
Trẻ con chỉ được uống nước ngọt thôi.
Con giống ai mà máu quá vậy hả?"
Bách Thần bĩu môi, hai cái má bánh bao vì thế mà nhô lên, khiến cho Hạ Trì nhịn không được mà bẹo một cái, sau đó, hắn bế Bách Thần lên, để cậu ngồi vào lòng.
"Nhìn lên trời đi." Hạ Trì chỉ tay lên trời.
Bách Thần ngẩng chiếc ngắn nhìn lên, há hốc mồm, vỗ tay lia lịa: "Đẹp quá, kim tuyến quá trời luôn."
"Không phải kim tuyến đâu.
Nó là ngôi sao.
Hai baba của con không hay cho con ngắm sao à?"
Bách Thần lắc đầu: "Không ạ.
Ba ba với daddy thường ngày bắt con ngủ sớm lắm."
Bách Thời từ trong phòng đi ra ban công, dọn dẹp bãi chiến trường là một mớ lon bia lăn lộn.
Hạ Trì thấy vậy thì không nỡ để Bách Thời dọn một mình, vội nói: "Để tôi giúp cậu."
"Không cần đâu." Bách Thời từ chối thành ý của Hạ Trì: "Nhờ cậu giữ Bách Thần một lát giúp tôi."
Hạ Trì không ngoan cố, gật đầu nhẹ nhàng rồi ngồi đó tiếp tục ngắm sao với Bách Thần.
Vài giây sau, Bách Thần lại vỗ đùi Hạ Trì, ngẩng đầu ra sau nói: "Chú có baby chưa ạ?"
Hạ Trì mỉm cười nhẹ: "Chúa có, chú còn chưa vợ." Dứt lời, Hạ Trì kéo cái đầu đang ngẩng lên của Bách Thần trở về vị trí cũ: "Lát nữa bị gãy cổ bây giờ.
Nhúng mà, sao con lại hỏi chú chuyện đó?"
"Con muốn có bạn là con gái, sau này chú đẻ bé gái rồi cho em qua chơi với con nha."
Bách Thời một bên dọn dẹp mà chỉ biết cười trừ vì sự ngây ngô dễ thương của Bách Thần.
"Chú không đẻ được."
"Sao không ạ? Ba ba đẻ ra con được mà."
Hạ Trì nhìn sang Bách Thời, Bách Thời đứng dậy đem bọc lon bia đi đổ: "Đừng có nói nhảm nữa Thần Thần, chuẩn bị vào ngủ." Nói xong cậu quay vào trong nhà vứt bọc bia vào sọt rác.
Lúc này, Bách Thần lại làm nũng với Hạ Trì: "Chú ở lại ngủ với con nha."
"Ờm… hỏi ba ba con đi."
Bách Thời bên trong nghe rõ mồm một hai người kia nói gì, cậu trả lời luôn: "Chú Hạ bận nhiều việc lắm, con đừng làm phiền nữa, đến đây."
Bách Thời nhất quyết ngồi trong lòng Hạ Trì không chịu xuống: "Chú không bận."
Thật ra thì Hạ Trì nửa muốn ở lại nửa muốn rời đi.
Dù sao chỗ này cũng là gia đình nhà người ta, hắn tự nhiên khi không đòi ở lại thì quá kỳ, nhưng mà Bách Thần đáng yêu quá, hắn không nỡ từ chối.
Suy nghĩ một hồi, Hạ Trì nảy ra ý kiến: "Hay vậy đi, con với chú ngủ ngoài này nhé?"
Bách Thần yeah lên một tiếng.
Bách Thời dự định phản đối, cậu đột nhiên thấy Hạ Trì nháy mắt ra hiệu.
Vì thế cậu yên lặng, sau đó quay vào ngồi ở sô pha.
Còm Hạ Trì ở bên ngoài, tiếp tục nói chuyện với trẻ con, vài phút sau, Bách Thần đã nằm ngủ trong lòng Hạ Trì.
Bách Thần đã say giấc, lúc này Hạ Trì mới giao lại thằng bé cho Bách Thời.
Bách Thời nhận thấy một điều, bèn lên tiếng: "Thằng bé có vẻ khá thích cậu."
"Chắc tại… tôi đẹp trai chăng."
Bách Thời cười bó tay: "Cậu vẫn tự luyến như ngày nào nhỉ."
Hạ Trì nhìn Bách Thời ôm Bách Thần trong lòng và nói cưới với hắn, tất thảy đều khiến hắn sinh ra ảo giác, hắn có cảm giác như hai người ở trước mặt hắn chính là gia đình của mình.
Đắm chìm một hồi, rốt cuộc Hạ Trì cũng phải thức tỉnh, việc Bách Thời và Bách Thần trở thành gia đình của hắn là một điều rất chi là xa xôi diệu vợi, có lẽ cả quãng đời còn lại hắn cũng không thể nào chạm tới ước mơ xa xỉ đó.
"Tôi về đây." Hạ Trì nói.
"Ừm, về cẩn thận.
Rảnh rỗi thì đến chơi với Thần Thần cũng được nhé."
"Ừm, chỉ cần cậu không phiền, tôi liền đến đây mỗi ngày."
Bách Thời tạm biệt Hạ Trì, sau đó ôm Bách Thần vào trong nằm ngủ với Trục Kha.
***
Hôm nay đã là ngày thứ mười hai Hạ Trì đi phỏng vấn tìm việc nhưng vẫn không có một công ty nào chịu chấp thuận cho hắn vào làm.
Ban đầu, Hạ Trì cứ tưởng rằng do trình độ của mình còn quá kém so với mặt bằng chung của công ty họ, nhưng rồi hắn lại nghe lén được tin phong thanh là hầu như tất cả doanh nghiệp đều ái ngại hắn.
Vì bọn họ ai cũng biết đến hồ sơ đen tối của Hạ Trì.
Từng là du côn thứ thiệt ở thời cấp ba, còn từng đâm người đến nhập viện, cộng thêm việc giam giữ người trái phép, tóm lại, bao nhiêu tội lỗi của hắn đều là nguyên do chính cho mọi thất bại của hắn.
Hạ Trì thật tình không hiểu, là ai đã làm tin tức xấu xa thời quá khứ của hắn tràn lan như vậy?
Hắn lắc đầu thở dài, từ bỏ chuyện đi phỏng vấn xin việc.
Và ngày hôm sau, hắn chính thức đến làm việc ở công ty của Hạ Cảnh Thâm.
Không những Hạ Cảnh Thâm cho hắn làm việc, mà ông ấy còn muốn Hạ Trì tiếp quản chiếc ghế tổng giảm đốc của Lệ Thi mẹ hắn.
Ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, Hạ Trì nói: "Không nên đâu, con nghĩ con cần phải trau dồi thêm."
Lệ Thi nói: "Con thay đổi nhiều quá, ngay cả cái tính tự tin của bản thân cũng biến mất luôn rồi.
Này, con có thể điềm đạm lại, hiền lành lại, nhưng sự tự tin không được mất như vậy.
Mẹ không giống ba con, mẹ không ham công tiếc việc, mẹ muốn nghỉ ngơi để còn thư giãn tận hưởng cuộc sống nữa.
Con vào thay thế vị trí của mẹ là đúng rồi."
"Nhưng mà… "
"Không nhưng nhị gì hết.
Mẹ biết là con thích, Hạ Trì con trai mẹ là người thích đứng trên đầu người khác mà không phải sao? Chỉ vì con không tự tin thôi."
Hạ Trì dở khóc dở cười: "Câu đầu với câu sau thì được, nhưng câu giữa hơi sai sai.
Mẹ đang chửi xéo con đấy à?"
Lệ Thi cười tươi: "Mẹ giỡn thôi.
Thế vậy đi nhé, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện với ba con.
Không biết dạo này ông ấy đi đâu mà hiếm khi ở công ty, trong khi mẹ nghe thư ký của ba con nói là công việc làm ăn gần đây đâu có gì bận đến mức này."
"Chắc là giải quyết việc riêng thôi mà." Hạ Trì hời hợt: "Mẹ đừng suy diễn lung tung."
Vào ngày hôm sau, khi Hạ Trì và Lệ Thi đến công ty để gặp Hạ Cảnh Thâm, Hạ Cảnh Thâm đã phờ phạc đi rất nhiều, nhìn có vẻ mệt mỏi.
Ngồi trong phòng chủ tịch, Hạ Trì hỏi: "Ba không khỏe à?"
"Ba mới tìm được một nhà đầu tư mới cho dự án xây dựng chung cư khổng lồ của công ty mình.
Cuối cùng cũng ổn thỏa, nhưng mà… "
Hạ Trì và Lệ Thi lắng nghe.
"Trong lúc ba làm việc, ba vô tình nghe được một thông tin từ một người bạn thân là bác sĩ của ba.
Hạ Trì, có phải con đã gặp lại Vĩnh Kiệt không?"
Vĩnh Kiệt?
À, là Bách Thời!
Hạ Trì gật đầu.
Hạ Cảnh Thâm không có vấn đề về chuyện đương sự là nam nhưng vẫn có thai, mà điều làm ông hoang mang chính là việc đứa nhỏ bên cạnh người đó.
Hạ Cảnh Thâm nói: "Vĩnh Kiệt đã sinh con đúng không?"
Một sự chạnh lòng thoáng qua chóp mũi Hạ Trì: "Phải."
Hạ Cảnh Thâm căng thẳng: "Chuyện là… Vĩnh Kiệt đã đến khám thai tại bệnh viện của bạn ba cách đây bốn năm trước.
Giấy tờ hồ sơ vẫn còn lưu lại, và cả tình trạng thai nhi trong mỗi thời điểm của Vĩnh Kiệt nữa."
"Con vẫn chưa hiểu, vậy thì có gì lạ?"
Hạ Cảnh Thâm nói tiếp: "Mọi xét nghiệm liên quan bào thai, gần tám mươi phần trăm đều tương đồng với con đấy Hạ Trì."
Vì Hạ Trì ngày xưa cũng được thăm khám và được sinh ra dưới bàn tay của vị bác sĩ này.
Mọi dữ liệu về cơ thể của Hạ Trì vị bác sĩ kia nắm rõ.
Trong một lần cần lục lại hồ sơ, vị bác sĩ ấy đã đối chiếu các kết quả của Hạ Trì và bào thai của Bách Thời, từ đó cho ra sự ngạc nhiên này.
Một tiếng nổ lớn đám rầm bên tai hắn: "Ba nói gì?"
"Cộng thêm việc thời gian Vĩnh Kiệt đến khám thai lần đầu tiên, nó chỉ cách vài ngày sau khi Vĩnh Kiệt bỏ đi.
Rất có khả năng, đứa trẻ đó, là con của con."
Lệ Thi chấn kinh che miệng, Hạ Trì cũng đứng ngây người, thở mạnh cũng dám thở..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...