Giải quyết xong đống sấp giấy trước mặt, đồng hồ cũng đã là 7 giờ. Thiên Chi đứng dậy, duỗi lưng rồi đi đến bên cạnh tủ quần áo.
Ngồi lâu thật sự rất đau lưng, em chỉ mới 15 nhưng tưởng tượng bản thân đã là cụ già 70 tuổi rồi đấy. Vỗ nhẹ ra sau lưng, cố gắng giữ cho mí mắt không cụp xuống.
// Em mặc đồ màu trắng nhé. // Hồ Nam.
// Bữa tiệc của anh thiên về màu trắng hả? // Thiên Chi.
// Ừm, màu trắng là màu anh thích. // Hồ Nam.
// Trùng hợp nhỉ. // Thiên Chi.
Màu trắng tượng trưng cho sự thịnh vượng, tinh khiết, cũng có thể nói màu trắng là sự bắt đầu của vạn vật. Trong tình yêu, nó còn tượng trưng cho sự bền chặt...
Thay đồ tắm rửa xong cũng chỉ mới có 7 giờ 45. Em đi xuống dưới lầu ngồi một chút, đợi anh trai đến. Trong lúc chờ đợi, Thiên Chi tranh thủ kiếm sữa trong tủ lạnh.
- Cậu chủ, một lát nữa cậu đi tiệc nên không cần uống sữa làm gì đâu ạ. - Ông Trần nhìn thiếu niên đã 15 tuổi trước mặt này, khuôn mặt baby cùng với tính cách trẻ con, sẽ chẳng ai nghĩ em đã là học sinh cấp 3.
- Kệ đi, bụng của ta bự lắm. - Thiên Chi vừa uống sữa vừa lấy cái tay kia chỉ chỉ vào bụng của mình.
Bụng bự thì không chắc, nhưng điều mà mọi người ở đây ai cũng biết là Thiên Chi chỉ cần ăn vài muỗng đã bắt đầu thấy ngán, huống chi là vừa mới uống xong một hộp sữa nữa chứ. Chắc chắn một lát nữa em chỉ ăn được một vài món bên đó xong rồi lại lắc đầu than no cho mà xem.
Ngồi ở phòng khách được một lát cũng đến 8 giờ, em nhìn ra ngoài cổng đã thấy chiếc siêu xe Veneno Lamborghini đậu ở ngoài. Phải nói rằng Hữu Kiên là người đam mê với những dòng siêu xe, đến mức cả sân nhà của anh ta đều là những dòng siêu xe giới hạn trên thế giới.
Thiên Chi lon ton chạy ra ngoài, Hữu Kiên thấy vậy cũng đi ra ngoài mở cửa xe giúp cậu.
- Mỗi ngày đi một chiếc anh nhỉ? - Thiên Chi cất tiếng khi Hữu Kiên vừa ngồi vào ghế lái.
- Haha, vậy mới xứng danh con chủ tịch mà. - Hữu Kiên nở nụ cười.
Nhà họ Lưu luôn nổi tiếng vì tài năng, tiền tài, địa vị và nhan sắc của họ. Phải nói ở nhà họ Lưu ai ai cũng đẹp, đẹp đến mức khiến người ta còn phải ganh ghét. Những người con của nhà Lưu luôn có trí tuệ vượt trội hơn cả người bình thường, và người vượt trội, xuất sắc hơn tất cả là Lưu Hữu Kiên.
Lưu Hữu Kiên là người tài, 10000 người chưa chắc có 1, chỉ trong vòng 2 năm ngắn ngủi đã lên nắm 45% khối tài sản kết xù của bố. Được lọt top 10 những người giàu có nhất thế giới.
- Anh vừa nghe ông Trần nói rằng em mới uống một hộp sữa xong à?
- Vâng ạ.
- Đã biết mình kén ăn, ăn ít rồi mà còn uống sữa. Lát nữa mấy món đồ ăn bên đó đãi, em tính thế nào đây hả Thiên Chi? - Giọng điệu của Hữu Kiên chứa đầy sự bất lực, nhưng trong đó tương đối vẫn có chút cưng chiều.
- Em không ăn nổi thì anh ăn hộ em nhá? - Thiên Chi đưa ánh mắt cún con nhìn Hữu Kiên.
Hữu Kiên nhìn màn này cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, ai biểu anh ta cưng em trai quá làm gì cơ chứ? Đúng là chiều sinh hư mà.
- Vậy nếu không có anh thì em phải làm sao đây hả Thiên Chi?
- Thì thôi... Em sẽ nói họ rằng em không có đói... - Thiên Chi nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, vì em chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày anh trai không còn bên mình nữa.
- Haizzz, đúng thật là... - Hữu Kiên cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
...----------------...
Bước xuống chiếc xe trị giá hàng triệu usd, em cùng Hữu Kiên đi song song vào căn biệt thự xa hoa, tráng lệ trước mặt.
" Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời. " người xưa nói câu ấy cũng ngầm chỉ rằng không có ai là giàu mãi mãi, cũng không phải cái nghèo cứ mãi đeo bám chúng ta. Nhưng có lẽ rằng câu này không phù hợp khi đặt vào nhà họ Hồ.
Gia đình họ đã giàu từ nhiều đời trước, đến tận bây giờ phải nói rằng nhà Hồ nếu không đi làm thì khối tài sản của họ vẫn có thể cho con cháu đời sau tiêu xài thỏa thích.
- Cậu út và cậu cả nhà Lưu mời đi theo hướng này ạ. - Người hầu vừa thấy hai người đã ngay lập tức dẫn đường cho họ.
Dọc đường đi, em vẫn luôn để ý những thứ được bày biện trước mắt như những đồ cổ mà ông Hồ sưu tầm. Hay những bức tượng trị giá cả mấy ngàn usd được trưng bày cả tủ kính ở bên trái hành lang.
Nhìn sơ thôi cũng đủ biết, chỉ cái hành lang này thôi cũng đã tốn hết gần mất chục tỷ rồi. Nhà Hồ nổi tiếng chịu chi có khác nhỉ?
Vào đến đại sảnh, căn phòng 500m vuông, căn phòng thật sự rất rộng, cộng thêm số lượng khách không đếm xuể ở đây nữa...
- Thiên Chi! Em đến sớm quá. A chào tiền bối Kiên ạ. - Hồ Nam đi tới chỗ em, vừa thấy Hữu Kiên đã lễ phép chào hỏi.
- Mừng sinh nhật cậu nhé, tôi cũng chẳng biết thiếu gia nhà Hồ thích cái gì nên chỉ mua một chiếc đồng hồ. Mong cậu không chê. - Hữu Kiên cười xả giao, đưa cho hắn chiếc hộp quà mà Hữu Kiên đã nhờ trợ lý gói giúp...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...