Thời gian từ ngày khai giảng tới nay đã gần một tháng, màu da của Diêu Nhất cũng dần quay trở lại bộ dáng ban đầu.
Hàn Tiêu Tiêu ngồi ở phía trước thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cũng phải giật mình.
Nghiêm túc mà nói thì Diêu Nhất lớn lên cũng không hề giống con trai.
Tuy rằng ngũ quan giống ba Diêu khí khái anh hùng một chút nhưng mà cũng sở hữu da thịt trắng nõn của mẹ.
Lúc trước bởi vì đen thui nhìn không ra mặt mũi, hơn nữa Diêu Nhất lại không hề trang điểm nên bị nhận nhầm thành nam sinh.
“Tuần sau phải tiến hành kiểm tra lần đầu tiên, mình nghe mấy người bên Lớp 1 nói thành tích của Phó Xuyên rất tốt.
Lần kiểm tra này người đứng đầu có khả năng là cậu ta” Lý Cách làm xong một đề vật lý, quay đầu lại nói chuyện với ba người kia.
Hàn Tiêu Tiêu tuy rằng mê muội nhan sắc của Phó Xuyên nhưng cô luôn rất sùng bái những người có thực lực.
Đối với loại tin tức này khinh thường nói:
“Thành tích tốt là có thể đứng đầu, mình cũng thành tích tốt đây này có phải mình cũng đứng đầu không?”
Triệu Tiền cười vui vẻ nói:
“Cậu á? Thôi đi”
Hàn Tiêu Tiêu không phục nói:
“Mình thì sao chứ? Lần trước kiểm tra ngữ văn là mình đứng đầu, tiếng anh cũng vậy”
Đa số các học sinh ở Lớp 2 đều có thành tích tốt, Hàn Tiêu Tiêu trong số đó cũng không kém nên nói như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Diêu Nhất đang cúi đầu tính toán, đối với chủ đề này cũng không mấy hứng thú.
Theo quan điểm của cô toán học mới là nhất, mấy môn khác chỉ là phụ, đối với vị trí đầu tiên cũng chỉ là phụ thêm mà thôi.
Lão Hàn cũng không mấy quan tâm đến việc học sinh mang điện thoại di động.
Các học sinh hận không thể chia đôi thời gian của mình ra để dùng, nhiều khi đến giờ giải lao cũng không nghỉ ngơi, tất cả đều ngồi đó ghi bài hoặc làm các đề trắc nghiệm.
Điều này rất thuận tiện cho Diêu Nhất, người luôn mang theo điện thoại bên mình, vì cô không muốn bỏ lỡ tin tức của hàng xóm đang ở nước M.
Vừa mới làm xong đề trắc nghiệm sinh học, Diêu Nhất nghe thấy từ trong ngăn bàn có thông báo.
Cúi đầu rút điện thoại di động ra, là ba cô gửi tin nhắn nói là đến thăm cô, bọn họ sẽ chờ ở cổng trường.
Diêu Nhất gửi lại cho ba một tin nhắn: ‘con biết rồi, con còn một tiết nữa.’
Đến lúc tan học, Diêu Nhất không lập tức chạy ra cổng trường mà là nhanh chóng quay trở lại phòng ngủ.
Lấy sách và giấy nháp trên giường, trên bàn thậm chí là dưới đất dọn dẹp gọn gàng.
Lúc này cô mới đi về phía cổng trường.
Vừa ra đến nơi, quả nhiên, mẹ cô cũng theo đến.
Diêu Nhất càng tới gần càng cảm thấy không đúng, ba mẹ đang đứng quay lưng lại phía cô, cùng một người mặc đồng phục học sinh nói chuyện.
“Ba, mẹ” Diêu Nhất gọi một tiếng.
“Tiểu Nhất, sao con lại gầy thế này?” Mẹ Diêu nhìn Diêu Nhất từ trên xuống dưới rồi nhíu mày nói.
Diêu Nhất đi đến gần mới phát hiện, người đang nói chuyện với ba mẹ cô là bạn học Phó Xuyên.
Cô ngơ ngác một lúc, rồi mới nở một nụ cười thân thiện.
“Bạn học Phó Xuyên”
“Con biết cậu ấy sao?” Ba Diêu ngạc nhiên hỏi.
Diêu Nhất gật đầu: “Cậu ấy là bạn học lớp bên cạnh”
“Trùng hợp vậy sao!” Mẹ Diêu mang một chiếc túi nhỏ cười cười
“Còn nhớ trước đây mẹ đã từng nói với con hàng xóm trên núi Lộc Cốc không? Không ngờ hai đứa đã biết nhau rồi”.
“Núi Lộc Cốc?” Trước đây ba mẹ cô từng nói về hàng xóm bên cạnh mình trên ấy, không ngờ lại là Phó Xuyên.
Phó Xuyên mỗi năm ở trên núi nghỉ ngơi luôn có một khoảng thời gian gặp phải đôi vợ chồng này, nghe bọn họ nói có một cô con gái cùng tuổi với cậu.
Hôm nay gặp phải bị họ kéo đến nói vài câu liền nhìn thấy Diêu Nhất đi về phía bên này.
Phó Xuyên khách sáo cười với ba mẹ Diêu, ánh mắt đảo qua Diêu Nhất một vòng.
Cô không giống ba mẹ của cô lắm.
Ba Diêu là một thương nhân, phàm những người có nhãn lực đều nhận ra được, mẹ Diêu cũng không giống với các phụ nữ khác.
Ít nhất vợ chồng bọn họ hành xử luôn rất khéo léo đưa đẩy, không giống như Diêu Nhất chuyện gì cũng viết hết trên mặt.
Sau cùng Phó Xuyên uyển chuyển từ chối ba mẹ Diêu Nhất mời cơm trưa, lên xe của chú Lý quay lại chung cư.
“Đứa nhỏ này, lớn lên thật tuấn tú” Mẹ Diêu nhìn theo bóng dáng của cậu cảm thán một câu.
Ba Diêu gật đầu: “Thoạt nhìn có tinh thần hơn nhiều so với trước kia”
Diêu Nhất trước kia chưa từng gặp qua Phó Xuyên, mà kể có gặp cũng không mấy ấn tượng.
Chỉ có thể ngồi im lặng nghe ba mẹ mình tán thưởng diện mạo của Phó Xuyên, còn có lễ phép tiến lùi thoả đáng.
“Tiểu Nhất, ở trường học có ngủ đúng giờ không? Ăn cơm thì sao? Có phải chỉ ăn hai bữa rồi bỏ đúng không?” Mẹ Diêu chuyển mục tiêu sang con gái mình
Diêu Nhất không thích nói dối, lại không muốn làm ba mẹ mình lo lắng, vụng về chuyển sang chuyện khác
“Tại sao trước đây con ở núi Lộc Cốc không gặp Phó Xuyên nhỉ?”
“Nó chỉ có nghỉ hè mới lên núi Lộc Cốc, con trừ lúc còn nhỏ ở trên đấy ra, chẳng phải luôn ở trong thành phố không nguyện ý đi ra khỏi phòng sách sao?”
Con gái mình mình hiểu, Mẹ Diêu không muốn làm Diêu Nhất khó xử đành theo cô chuyển đề tài.
Ba Diêu hỏi lại một lần nữa:
“Con thật sự không muốn quay về nhà ở sao? Ba nghe nói đồ ăn ở trường không ngon, tiểu Nhất con cứ ở lại trường học, ba mẹ ở nhà cũng không yên tâm làm việc”
“Con đã lên cấp ba rồi, thời gian học tập gấp rút muốn vào một trường đại học tốt phải cố gắng phấn đấu” Diêu Nhất đứng đắn nói.
“Con đừng giả bộ ngốc để lừa chúng ta” Ba Diêu không vui nói
“Con cho rằng ba không biết sao? Toán cấp ba con đã sớm học xong rồi.
Hơn nữa chúng ta chỉ cần con vui vui vẻ vẻ, cho dù là đại học cũng không cần con hy sinh sức khỏe của mình để thi đậu.”
Đôi khi cha mẹ cũng thật mâu thuẫn, con cái thành tích không tốt thì hy vọng nó chăm chỉ học tập.
Nhưng khi thành tích quá tốt rồi, lại hy vọng nó không cần quá áp lực, có thể chăm sóc tốt sức khoẻ là đủ rồi.
“Tiểu Nhất, sau này cuối tuần đều về nhà được không?” Mẹ Diêu nắm tay Diêu Nhất mong chờ hỏi.
“……..Oh” Diêu Nhất không chịu nổi điệu bộ làm nũng của mẹ mình, chỉ có thể đồng ý.
Cùng ba mẹ cơm nước xong xuôi, Diêu Nhất quay lại phòng ngủ lấy văn ra ôn tập.
Diêu Nhất không hề lo lắng về thành tích của mình với các môn khác, duy chỉ có tả văn là điểm yếu của cô.
Trước kia ở cấp 2 viết văn Diêu Nhất còn có thể tạm bợ qua ải.
Đến cấp ba thì nội dung và bố cục phải đào sâu, học sinh còn phải viết đến đồ vật, yêu cầu của đề cũng cao hơn không ít.
Tần suất kiểm tra của lớp giỏi cao hơn nhiều so với lớp bình thường, không đến một tháng Diêu Nhất đã bị giáo viên văn gọi ra một mình nói chuyện rất nhiều lần.
Nói cô tả về đồ vật lạnh băng, không có cảm giác thực, tràn ngập một đường thẳng về môn tự nhiên để tả.
Giáo viên ngữ văn của Lớp 2 đã từng lấy ra một đoạn văn của Diêu Nhất, đưa cho các giáo viên văn khác xem, rốt cuộc họ vẫn không hiểu.
Cuối cùng bị một giáo viên hoá giải ra, là dùng về hợp chất hoá học để nêu lên một ví dụ.
Cũng không phải là không thể lấy đó nêu thành ví dụ.
Chẳng qua là những người khác không miệt mài tìm hiểu về nguyên lý của nó, mà đem hoá học hợp thành lại một kết quả rồi bắt đầu viết lên văn, sau đó rút ra kết luận.
Mà Diêu Nhất, cô lại thuần thục viết một mớ nguyên lý đó trên bài văn của mình.
Não của Diêu Nhất có lẽ không hề hoạt động khi bắt đầu viết văn.
Cô có một trí nhớ tốt, tất cả những gì cô đã đọc sẽ in sâu vào trong đầu, viết văn cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua là khi bắt đầu viết cô liền tùy ý phát huy căn bản là không nhớ rõ nội dung trong sách nói gì
“Tiêu Tiêu, có thể cho mình mượn bài thi ngữ văn của cậu xem một chút không?” Diêu Nhất vẫn không muốn buông tay.
Một tuần trước kỳ kiểm tra, cô đã xem lại tất cả các bài văn của Hàn Tiêu Tiêu và học hỏi, thậm chí còn tham khảo ý kiến của giáo viên ngữ văn.
Những thành tích khác của Diêu Nhất rất dễ thấy, giáo viên ngữ văn đương nhiên cũng không thể để môn của mình kéo Diêu Nhất lại phía sau.
Nếu không, không những bản thân thấy áy náy mà đến hiệu trưởng cũng sẽ không bỏ qua.
Chỉ có thể nói, yếu là yếu, chính là vừa sinh ra đã không có năng khiếu, trời sinh không nhạy cảm đối với phương diện này.
Diêu Nhất nhìn chằm chằm vào mặt chữ Hán ngăn nắp, tai nghe giáo viên ngữ văn nói về kỹ năng viết bài, đầu choáng váng giống như ngồi xe buýt cả ngày vậy.
Giáo viên ngữ văn đại khái nhìn ra sự mù mịt của Diêu Nhất, cuối cùng đành từ bỏ, nói:
“Mở bài nêu vấn đề, thân bài nêu vài cái ví dụ, cuối cùng kết bài nêu kết luận.
Đoạn mở bài em nêu ví dụ không cần quá mức thái quá, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được rồi”
Trong nháy mắt đã tới kỳ thi hằng tháng lần đầu tiên
Phòng thi được sắp xếp theo kết quả đầu vào của trường, đương nhiên Diêu Nhất là người ngồi đầu tiên trong phòng thi đầu.
Vì Phó Xuyên là học sinh ngoại tỉnh đến chỉ có thể ngồi ở hàng cuối phòng thi cuối cùng.
Lớp mười không có phân môn, môn tự nhiên hay xã hội cũng đều phải thi, tổng cộng có 9 môn.
Thực ra ngoại trừ môn văn, Diêu Nhất thi cũng khá nhẹ nhàng, không khác mấy so với trước đây
Các học sinh bắt đầu thi tới môn thứ hai, các giáo viên đã bắt đầu bắt tay vào chấm bài cho nên rất nhanh đã có kết quả.
Bọn họ thứ 6 thi sau, qua hai ngày cuối tuần kết quả đã dán ở trên trường, rất nhiều học sinh học xong liền chạy ra xem
Mỗi khối đều có một bản thành tích riêng và bản thông báo sẽ đăng top 100 của khối trong năm đầu tiên trung học
Học xong tiết 2, Diêu Nhất và Triệu Tiền cùng nhau ra ngoài mua bánh ăn, khi hai người xuống lầu chỗ bảng thông báo đã chật kín người.
Lúc hai người quay về thì người ở đây đã giảm đi không ít.
Triệu Tiền thành thạo đem bánh ăn xong hết rồi hỏi: “Cậu đoán xem ai đứng đầu”
“Mình” Diêu Nhất cúi đầu cắn miếng bánh củ cải, không chút khiêm tốn nói.
Triệu Tiền chuyển hướng chạy sang coi bảng xếp hạng.
Diêu Nhất cầm bánh trong tay thong thả đi theo sau, thờ ơ nhìn thoáng qua bảng xếp hạng nhưng cô liền ngẩn người ngay lập tức.
Tác giả có lời muốn nói: Diêu Diêu hãy trân trọng chỗ ngồi đầu tiên trong phòng thi đầu tiên của mình đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...