Edit: Mel
Beta: Khang Vy
“…”
Nhiễm Nhiễm vừa nói xong thì không khí xung quanh như đóng băng từ phòng khách lên đến sân thượng.
Hạ Sênh nghiến răng kèn kẹt, cậu ngẩng đầu nhắm mắt lại, xương ngón tay ấn sống mũi, cố gắng hít thở đều.
Trong lòng mặc niệm: Nhóc con còn nhỏ, dạy dỗ dần dần, không được tức giận, không được tức giận.
Cậu quay đầu nắm vai cô gái nhỏ, không giận mà còn mỉm cười, “Nhiễm Nhiễm, lần trước tớ đưa cho cậu xấp nội quy đó, cậu vẫn chưa hiểu hết à?”
“…?” Nhiễm Nhiễm chớp mắt vài cái, không hiểu vấn đề.
“Muốn đi hẹn hò à?” Hạ Sênh nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô cảm thấy hôm nay em trai Sênh Sênh có hơi đáng sợ, nhưng cô không thể nuốt lời với Thư Nhất, Nhiễm Nhiễm căng da đầu gật gật.
“Làm xong bài về nhà chưa?”
Nhiễm Nhiễm: “… Rồi.”
“…” Hạ Sênh lại hỏi, “Học thuộc bài chưa?”
Nhiễm Nhiễm không nói nên lời: “… Chuẩn bị bài mới luôn rồi.”
Hạ Sênh sắp bị cô làm cho tức chết, cậu đã nói như vậy rồi mà con nhóc này vẫn muốn đi ra ngoài.
Cậu thở ra một hơi, cố mỉm cười, “Được rồi, chép 800 lần nội quy trường học xong thì tớ cho cậu đi.”
Nhiễm Nhiễm: “???” Gì?!
“Tại sao?” Nhiễm Nhiễm ấm ức mím môi, giọng nói mềm mại thở phì phì nói, “Chúng tớ đã hẹn nhau vào sáng sớm rồi.”
Á à, mẹ nó còn hẹn cậu ta vào sáng sớm à.
Nghe đi nghe đi, cô đang nói tiếng người đấy à?
Còn may học kỳ này nhóc con đến ở nhờ nhà cậu.
Nếu không, chẳng phải là cô sẽ lầm đường lạc lối, mới bây lớn mà đã yêu sớm rồi à?!!
“Không được đi!!” Hạ Sênh thấy cô dầu muối không ăn, dứt khoát hung dữ rống lên.
“…” Nhiễm Nhiễm bị cậu làm cho hoảng sợ, co vai run rẩy.
Cô càng nghĩ lại càng thấy ấm ức.
Không phải cô chỉ đi ra ngoài dạo phố với bạn thân thôi sao, vì sao lại không cho cô đi chứ.
Người này cũng quá vô lý rồi.
Sao bây giờ lại thành ra như vậy không biết…
Cô gái nhỏ vừa tức vừa bực vừa nghẹn khuất, ngước mắt nhìn cậu lên án, muốn dỗi cậu, moi hết lòng dạ suy nghĩ nửa ngày nghỉ nghẹn ra được một câu mềm như bông, “Cậu, cậu bắt nạt người ta…”
Bị đôi mắt nai hơi nước mê mang của cô nhìn, Hạ Sênh hoàn hồn.
Lại nghe được câu “Cậu bắt nạt người ta”, trong lòng như bị bàn tay mềm mại nhỏ xinh của cô nhéo một cái, hơi đau lòng.
Nhìn cô gái nhỏ buồn bực đến nỗi khuôn mặt đã hồng lên, Hạ Sênh chớp mắt, nhất thời nghẹn lời, “Tớ…”
Không đợi cậu nói xong, Trần Phong đã đi vào từ cửa, trông có vẻ rất vui, “Cô Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi thẳng hay đến Cảnh Đức Uyển đón bạn thân của cô đi cùng vậy?”
Hai người nghe thấy tiếng nói, đồng thời nghiêng đầu nhìn ông.
Trần Phong nhìn thấy cảnh tượng cậu chủ nhỏ nhà mình ỷ vào vóc dáng cao to, ấn vai cô Nhiễm Nhiễm gầy yếu, dáng vẻ bực bội còn chưa kịp bay mất.
Mà cô bé đang sắp khóc tới nơi rồi.
Trần Phong: “…” Ông có thể đảm bảo cậu chủ nhỏ nhà mình đang bắt nạt người ta.
“Chú Trần ơi, cậu ấy không cho cháu đi…” Nhiễm Nhiễm thấy ông đến, cảm thấy cuối cùng cũng có người thay cô phân xử công bằng, buồn bực nói.
Thấy Trần Phong liếc lại đây, ánh mắt lên án giận mà không dám nói gì, Hạ Sênh: “…”
Khi cậu nghe thấy ba chữ ‘Cảnh Đức Uyển’ kia đã biết mình trách lầm người ta.
Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cậu, ai bảo cô gái nhỏ trang điểm đẹp như vậy, còn nói muốn đi hẹn hò nữa chứ??
Không hiểu sai thì cậu không phải đàn ông!
Hạ Sênh đứng thẳng người, khẽ thở phào giơ tay xoa đầu cô gái nhỏ, “Đi đi.”
“?” Không biết vì sao cậu đột nhiên dịu lại, Nhiễm Nhiễm đưa mắt nhìn.
Cô thấy mình đã trì hoãn quá lâu, rầu rĩ “Ừ” một tiếng, giơ tay vuốt lại mái tóc hơi rối rồi đi ra ngoài, cũng không hỏi cậu nguyên nhân.
Hạ Sênh nhìn bóng dáng nhỏ yếu xoay người ra ngoài còn đang phồng mồm trợn má, vẻ mặt buồn bực xen lẫn khó hiểu.
Trong lòng cậu thầm nghĩ: Đm cô ấy ngoan một cách quá đáng luôn ấy, cậu thật sự đang muốn ghẹo cô một tí đây này…
Khả năng cậu làm “badboy”* khá lâu rồi, có hơi không muốn làm người.
* 不良少年 (convert: thiếu niên bất lương), dịch ra là “cậu bé hư”, dịch ra bản Anh thì là “badboy”.
Không biết nên để thế nào nên tớ để bản Anh.
Ba Thư rảnh vào cuối tuần, ông đưa hai cô gái nhỏ đến trung tâm mua sắm rồi về.
Thư Nhất đứng chỗ bức tượng điêu khắc ở lối vào quảng trường, mặc chiếc “váy đôi” liền thân, yên tĩnh chờ đợi.
Cô ấy nhìn thấy Nhiễm Nhiễm ở xa xa, gấp không chờ nổi vội vàng chạy qua, giơ tay ôm chầm lấy cô.
Hôm nay Thư Nhất thả tóc, trên đầu đội chiếc mũ hình quả xoài màu vàng nhạt, chiếc mũ nhỏ có vành hẹp rất giống nhân vật nào đó trong phim hoạt hình.
Hai cô gái tay trong tay bắt đầu mua sắm và ăn uống.
Một người xinh đẹp ngây thơ, một người tinh quái đáng yêu, lại còn mặc váy đôi, ra đường thu hút rất nhiều sự chú ý.
Ăn xong bữa trưa, hai cô lại đi xem phim ăn bắp rang bơ, mua một chút đồ linh tinh xong Thư Nhất kéo Nhiễm Nhiễm vào một tiệm bánh ngọt, gọi cho Nhiễm Nhiễm một ly sữa tươi đường đỏ, còn mình là dương chi cam lộ*.
* Dương chi cam lộ: Nước cốt được làm từ xoài và sữa kem béo, vừa có vị ngọt ngọt chua chua của xoài, vừa có mùi thơm nhẹ và vị béo của sữa, ăn kèm với bưởi và dưa hấu.
Vẫn là chè hoa quả nhưng đặc biệt hơn.
Nguồn Google.
Cô ấy và Nhiễm Nhiễm ngồi ở một bên ghế sofa, ôm lấy bạn thân bắt đầu selfie 360 độ.
Thư Nhất giơ di động lên, Nhiễm Nhiễm rất phối hợp mỉm cười.
Ngay khi vừa chụp xong, cô lập tức chẹp miệng.
Cười đơ cả hàm rồi…
“Nhiễm Nhiễm! Sao cậu chụp ảnh xinh thế!” Thư Nhất lướt những bức ảnh trong di động và xuýt xoa mãi, “Còn mặt tớ thì tròn như cái mâm í.”
Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì buồn cười, đưa tay bẹo má cô ấy, vừa mềm vừa thích.
Cô buột miệng thốt ra, “Véo sướng lắm.”
Thư Nhất cười hì hì, giơ tay muốn véo lại, còn chưa sờ đến thì có bóng người trước bàn.
Cô ấy còn tưởng rằng là nhân viên phục vụ bưng đồ ngọt lên, nhìn lên lại là một nam sinh xa lạ.
Hai cô giật mình ngừng đùa giỡn, liếc mắt nhìn nhau.
Hai người đều dò hỏi nhau qua ánh mắt: “Cậu quen không?”
Sau đó lại ăn ý lắc đầu.
“Có chuyện gì vậy?” Thư Nhất nhìn anh ta, bối rối hỏi thẳng.
Nam sinh trông lớn hơn so với hai cô vài tuổi, như sinh viên đại học vậy.
Thư Nhất quét mắt nhìn quanh, thấy phía sau còn có một chiếc bàn khác, đám người trông có vẻ là bạn học của anh ta đang ngồi hóng hớt.
Thư Nhất lập tức cảm thấy khó chịu.
“Tôi có thể add Wechat em không?” Nam sinh không trả lời Thư Nhất, trực tiếp hỏi Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm: “…”
Thư Nhất thầm nghĩ, ngoại hình cũng ổn nhưng hơi lớn tuổi, có đám bạn chẳng ra gì.
Tục ngữ có câu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, người này có lẽ cũng chẳng tốt lành gì.
Biết bạn thân dễ xấu hổ, Thư Nhất vừa định uyển chuyển từ chối thay cô thì đã nghe thấy Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không có Wechat.”
Vừa nói vừa giấu di động sau lưng.
Thư Nhất: Làm tốt lắm.
Nam sinh nhướng mày, giả bộ không nghe ra ý từ chối trong lời nói của cô, anh ta chỉ biết giọng nói của cô gái này nhỏ nhẹ đến mức cào xé lòng người, tiếp tục cười nói: “Vậy lưu số điện thoại cũng được.”
Nhiễm Nhiễm: “…”
Cô gái nhỏ nghiêng đầu tìm kiếm sự giúp đỡ từ người chị em.
Thư Nhất đang có chút hảo cảm vì đối phương còn có 2 điểm ngoại hình ngay lập tức cảm thấy người này không còn ưa nhìn như ban nãy nữa.
Sao có vẻ giống như kẹo mạch nha thế nhể?
Cô ấy đưa tay xuống bàn siết chặt tay bạn tốt, nhanh chóng viết bài trên vòng bạn bè rồi nhấn đăng.
Sau đó cầm di động trong tay quơ quơ trước mặt nam sinh kia.
Nam sinh nhíu mày không hiểu cô ấy đang diễn xiếc cái gì.
Anh ta nhìn xuống thì thấy trong vòng bạn bè là một bài viết vừa đăng, là bức ảnh hai cô gái vừa chụp chung ở đây, nội dung là:【Đồ đôi nè.】
Thư Nhất đưa tay ôm lấy vai Nhiễm Nhiễm, vẻ mặt “Anh hiểu ý tôi chứ? Hiểu rồi thì mau cút đi”.
Vừa đăng hai giây, phía dưới vòng bạn bè của Thư Nhất đã có người bình luận.
Nam sinh còn nhìn thấy một cái:【Đm xứng đôi thật đấy!】
Nam sinh kia không biết là bạn cùng lớp các cô đang trêu chọc, còn tin là thật, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, yên lặng rời đi.
Trở về chỗ ngồi không bao lâu, một bàn ba người nhanh chóng đi ra khỏi cửa hàng.
Thư Nhất đắc ý ‘hừ’ một tiếng, giống như một con khổng tước vừa thắng trận.
Vừa lúc, nhân viên phục vụ bưng đồ uống và bánh ngọt lên, Thư Nhất bắt đầu ăn.
“Nhiễm Nhiễm ơi, để tớ gửi ảnh này cho cậu nha, cậu cũng đăng lên đi.” Thư Nhất ăn một miếng đã buông muỗng xuống, lẩm bẩm, “Chúng ta đăng hình giống nhau, rất ngầu đấy!”
Nhiễm Nhiễm uống một ngụm sữa tươi ấm áp, bên trong là trân châu đường đỏ, cười nói “Được.”
Cô mở máy lưu lại ảnh chụp rồi làm theo cách của Thư Nhất, đăng giống nhau như đúc.
Cô thấy cũng thú vị nên không để ý đến nữa.
Chỉ là người kia vừa làm mới vòng bạn bè, có chút hụt hẫng.
Nhìn hai cô gái mặc váy đôi khác màu, thân mật khăng khít chụp ảnh chung, còn mẹ nó viết caption khiến người khác suy nghĩ lung tung tuy rằng chỉ có ba chữ.
Nhìn hai cây một vàng và một xanh lá trong ảnh chụp, trực giác của cậu cho rằng đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Hạ Sênh click mở ảnh chụp chung nhìn cô gái nhỏ mỉm cười xinh đẹp, tâm trạng rất phức tạp.
Phóng to ảnh chụp, Hạ Sênh thị lực 5.3 phát hiện một tình huống mới.
Vuốt màn hình thu nhỏ rồi lại phóng to, Hạ – kính hiển vi – Sênh lập tức phát hiện tình địch.
Ánh mắt của mấy nam sinh ở bàn sau kia nhìn cô gái nhỏ của cậu rất trần trụi.
Khung cảnh mờ vậy mà không hiểu sao cậu lại thấy được.
Có lẽ đây là trực giác của đàn ông chăng.
Cậu nén bực bội trong lòng, quyết định mặc kệ người qua đường gì gì đó.
Hạ Sênh nhắn tin vào nhóm:【Những người cùng giới tính mà mặc đồ đôi thì có nghĩa là gì?】
Cả đám: “…” Anh Sênh của bọn họ, thật sự, có, vấn, đề…
…
Ngày hôm sau phải đi học nên hai cô gái không chơi ở ngoài quá muộn, về nhà trước giờ cơm chiều.
Nhiễm Nhiễm ăn cơm cùng bàn với Hạ Sênh, cảm thấy cậu đang đè nặng cảm xúc muốn nói lại thôi.
Quả nhiên không lâu sau, Hạ Sênh vẫy tay với cô, “Lại đây, chúng ta tâm sự tí nào.”
Nhiễm Nhiễm khó hiểu theo cậu vào thư phòng, Hạ Sênh đứng trước bàn, dừng một lúc rồi ấn vai cô ngồi xuống ghế.
Xong cậu lại vòng qua một bên và ngồi đối diện cô.
Nhiễm Nhiễm cảm thấy như bị thầy phụ trách lôi lên văn phòng, sắp bị dạy dỗ: “…”
“Cậu thấy…” Hạ Sênh suy nghĩ một chút rồi nói, “Cậu nghĩ gì về yêu đương đồng tính?”
“…?” Trong đầu Nhiễm Nhiễm bật ra chấm hỏi, cô chợt nhớ tới tin đồn ở trường học “đại ca có thể là gay”, bắt đầu đoán mò xem có phải Hạ Sênh đang muốn thảo luận vấn đề này với mình hay không.
Phải mất một lúc lâu sau cô mới chậm rãi nói, “Xã hội ngày càng phát triển và con người cũng tiến bộ theo, tớ cảm thấy… Tớ có thể chấp nhận được.”
Cô không biết mình nói như vậy có thể an ủi được em trai Sênh Sênh hay không.
Cô dừng vài giây, bên Hạ Sênh thì như bị ném vào chảo dầu nóng.
CĐM! Cô ấy lưỡng lự khi trả lời cậu!
Thật sự không chịu nổi loại dày vò này, tim Hạ Sênh chùng xuống, cậu hỏi thẳng: “… Cậu, cậu thích con gái à?”
“???” Mắt Nhiễm Nhiễm tròn xoe, ngây ngốc nhìn cậu.
Cô bình tĩnh nhớ lại bài đăng trên vòng bạn bè, không khỏi cười đến bả vai run rẩy.
“…” Hạ Sênh nhìn phản ứng của cô thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn mà.
Ngay khi cậu cảm thấy nhẹ nhõm, đầu óc trống rỗng giây lát, buột miệng thốt ra, “Vậy cậu… cậu thích con trai không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...