Vải trắng sạch sẽ vừa phủ lên vết thương, trong nháy mắt đã thấm đẫm vết máu.
Cung nhân trẻ tuổi luống cuống tay chân, vội vàng vớ hai tấm khăn nữa đậy bừa lên, dùng sức hơi lớn làm đôi mắt hẹp dài thanh tú của người đàn ông khẽ híp lại.
“Phương tổng quản…” Cung nhân trẻ tuổi hoảng sợ ném khăn đi, rưng rưng quỳ rạp xuống đất, vai không ngừng run rẩy.
Phương Chư hờ hững liếc bóng dáng nhỏ yếu đáng thương ấy.
Họ sợ chàng, cũng là điều dễ hiểu.
Một thanh kiếm giết người như ngóe, dẫu không chĩa vào mặt họ song chỉ trông giọt máu từ sống kiếm lăn xuống kia cũng đủ khiến người ta kinh khiếp rồi.
“Cô đi đi, để ta thu dọn cho.” Hải Thị bận nam trang áo xanh, tựa cửa lạnh lùng mở lời.
Cung nhân nén lệ, ngước mắt ngó Phương Chư, thấy chàng không phản đối thì như được đại xá, nhẹ chân vội vàng lui ra khỏi phòng.
Xiêm áo vai trái dính máu của Phương Chư cởi xuống hông, trên vai đắp vải trắng, cũng loang lổ vệt son.
Hải Thị trở tay đóng cửa đi qua, nhẹ nhàng vén khăn vải ra, tức thì lặng lẽ hít mạnh một hơi.
Đường kính vết thương chẳng to hơn hạt đậu nhưng rất sâu, máu đã gần ngừng chảy nhưng vẫn như một dòng suối mảnh dài, nhuộm bả vai và cánh tay đỏ lòm.
Hải Thị nhíu mày ngồi xuống bên sập, lấy vải chấm rượu lạnh lau vết máu cho Phương Chư.
Màu sắc nguyên bản của làn da dần được rửa sạch hiện ra.
Mỗi một lần lau, thần sắc trong mắt Hải Thị lại tối xuống một nấc.
Vì nhiều năm không ra nắng nên làn da màu lúa mạch thời niên thiếu của Phương Chư đã phai thành màu trắng xanh.
Trên bờ vai để trần dày đặc hỗn tạp những vết thương lớn nhỏ từ đỏ tím đến trắng nhợt – hình dạng như đồng tiền xuyên qua bả vai là do trúng tên, ngang dọc nổi gồ là vết đao, đen bầm cả đời khó tiêu biến là do bỏng, nóng và lạnh.
“Nghĩa phụ… Người từng giết bao nhiêu người?” Hải Thị ngâm khăn vải vào chậu rượu lạnh, màu đỏ thẫm loang ra.
“Đếm không xuể.” Người đàn ông nghiêng đầu, không hề nhìn nàng.
Khăn vải trắng muốt đã bị nhuộm thành đỏ nhạt, Hải Thị buông mi cụp mắt, cẩn thận nhẹ nhàng vòng qua vết thương mới, “Lần cuối cùng là lúc nào?”
Người đàn ông yên lặng thoáng chốc, đáp: “Bảy năm trước.”
“Bảy năm?” Ngón tay Hải Thị dừng lại.
Dừng hồi lâu, nhiệt độ làn da dưới tay xuyên qua khăn vải ẩm ướt, chậm rãi thẩm thấu.
Nàng nhìn ngón tay mình không chịu khống chế cuộn lại, bóp khăn vải ra vệt nước, “Bảy năm trước?”
Phương Chư vẫn im lặng.
“Người lừa con.” Hải Thị cúi thấp đầu, bả vai như dùng lực cực đại.
Nàng thình lình ngẩng phắt lên, trong đôi mắt rưng rưng ngập tràn ánh sáng đau hận, “Ngay trong buổi sáng hôm nay, người đã giết Chá Lựu.
Người chỉ dùng mấy câu nói đó đã giết chết được cô ấy.”
Phương Chư chỉ một mực không nhìn nàng.
Sườn mặt phong nhã thanh lệ đến thế, không buồn không vui như được tạc từ đá, ấy nhưng không chịu nhìn nàng.
“Trước khi chết, cung nhân già đó đã buột miệng mắng Chá Lựu hại mình, còn nữa…” Trên rèm mi dày đậm của Hải Thị vương ánh lệ nhỏ vụn, “Nguyền rủa người không được chết tử tế.”
Phương Chư dửng dưng nhếch miệng.
Sống trong nhà công hầu, học trong vườn đế vương, chinh chiến khắp ngàn dặm, tính lại cả đời, chàng đã sớm ngộ ra thế nào là không được chết tử tế – sống còn chẳng được sống tử tế thì việc gì phải suy tính chết có được tử tế hay không?
“Tại sao? Rốt cuộc người muốn Trạc Anh làm gì cho người? Huynh ấy coi trọng lời hứa hơn tính mạng, từ năm mười ba tuổi bị người thu phục đi theo đến nay, mệnh lệnh của người có lần nào huynh ấy từng làm trái? Một hoàng đế như vậy, Chá Lựu bị mù là tại ông ta, Lục Dực Tướng chết là tại ông ta, năm sáu tuổi con bị đưa vào Giao Hải mất cha lạc mẹ cũng là tại ông ta – chỉ cần một câu nói của người, huynh ấy cũng bằng lòng hi sinh tính mạng, bảo vệ một hoàng đế như thế.
Dẫu Chá Lựu tự sát ngay sau khi trở về từ Sưởng vương phủ, huynh ấy muốn báo thù cũng chỉ biết tìm đến Sưởng vương phủ, sao có thể tìm đến tận hoàng đế?”
Hải Thị vươn tay.
Ngón tay nàng run rẩy.
Đôi mắt chàng dài đẹp thâm thúy tựa vực sâu rồng ẩn; sống mũi chàng hẹp thẳng nom hệt mũi đao; gương mặt chàng xương xương, tâm tư nặng nề.
Đầu ngón tay nàng khẽ phất qua gò má chàng, như bông hoa năm cánh miên man, uổng công vãn hồi tầm mắt chàng.
“Tại sao Chá Lựu không thể không chết? Từ bé đến lớn, phàm người muốn chúng con làm gì, dẫu bao nhiêu khó khăn, chẳng cần tính mạng, bọn con cũng sẽ làm được cho người.
Nhưng Chá Lựu, cô ấy thật sự không thể không chết ư? Đó chỉ là một cô gái mù! Cô ấy chết, Trạc Anh không khóc một tiếng nào, có lẽ cả đời này huynh ấy cũng chẳng khóc nổi nữa rồi!
“Thế nên cô gái mù đó không thể không chết.” Rốt cuộc mắt Phương Chư cũng nhìn thẳng Hải Thị, chậm rãi trầm thấp nói.
Một tiếng giòn giã vang lên, mặt Phương Chư bị đánh nghiêng sang một bên, trên gương mặt trắng nhợt hiện lên năm vết đỏ.
Hải Thị tóm chặt cổ áo phải của chàng, trừng mắt không sao tin nổi nhìn khuôn mặt lạnh nhạt, nước mắt vỡ tròng tuôn ra.
Thì ra nàng và Trạc Anh đều là quân cờ cho ngón tay chàng tuyệt tình khua gảy.
Chàng căn bản chưa từng coi Trạc Anh và nàng là con cái, thậm chí còn chẳng coi là người – ngoài Đế Húc ra, người bên cạnh vốn dĩ không coi là người.
Với Hải Thị, Trạc Anh là huynh trưởng là bằng hữu, có thể uống rượu luận kiếm cùng ngựa chung xe, tình như thủ túc.
Phương Chư lại là thầy, là cha, là bạn, là tia chớp ánh sáng khai thiên lập địa trong thế giới hỗn độn của nàng.
Nàng vốn biết mình và chàng không có khả năng, cũng chẳng ước mong xa vời điều gì.
Không hỏi quá khứ, không màng đường lui, giết người như ngóe chỉ vì một câu khen ngợi từ chàng, kết quả, lại đổi được một kết quả như vậy.
Nàng siết chặt áo chàng, nhìn xoáy vào mắt chàng, lệ như ngọc chuỗi đập xuống vết thương trên vai chàng, đau xót nhức nhối.
Đứa trẻ ngây thơ mà quật cường như một con thú nhỏ không muốn rời xa chàng.
Nàng là bé con chàng đích thân ôm về, tuy nhiên, chàng đã quên mất rằng nàng sẽ lớn lên.
Có lúc, dẫu mặc nam trang cũng chẳng che giấu được đôi mắt mỹ lệ đó giờ vẫn mê hoặc hớp hồn.
Nàng trợn trừng đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chàng.
Ngón tay do dự nhấc lên từng ngón, qua một khoảng thời gian rất dài, sau cùng mở ra thành tư thế tìm kiếm nho nhỏ.
Giơ cao lên một thước nữa là có thể ôm bờ vai nhỏ gầy của nàng.
Nhưng chàng không giơ lên.
Tay dừng lại giữa không trung nửa khắc, bỗng nắm thành quyền, thu về hạ xuống bên người.
Mặt không đổi sắc, nàng chưa từng phát hiện ra.
Vẻ đẹp của nàng như một lời sấm, không lúc nào không nhắc nhở chàng: Chàng đã sớm quyết ý chặt đứt mình, đời này đã phế.
Chàng không thể không tránh ánh mắt nàng.
Dòng nước sông ngòi không bao giờ chảy ngược, số phận của họ một đi không thể trở về.
Cửa vang lên tiếng gõ khe khẽ.
Người hầu trong quán cách cửa gọi: “Tiểu công tử, trong cung truyền lời tới, giục ngài lập tức lên đường.”
Hải Thị rùng mình toàn thân, đột nhiên thả tay buông vạt áo chàng ra, ngẩn ngơ đôi chốc, lại thô lỗ dùng mu bàn tay chùi nước mắt đẫm mặt, mò từ trong ngực ra một chiếc phàn chỉ bằng vàng khảm lưu ly xanh nhạt, ném lên người Phương Chư.
Chiếc phàn chỉ ấy vốn Phương Chư tự dùng, nàng đeo chê to, bèn lấy tơ xanh quấn lại như con gái khuê các bình thường quấn nhẫn vậy.
Phương Chư như nhìn mà không thấy, đáp lại ngoài cửa: “Trả lời bọn họ, tiểu công tử tới ngay đây.” Giọng không mang một nét chập chờn.
Hải Thị phun ra một hơi thật sâu rồi đứng lên, đi từng bước ra cửa, chợt ngoái đầu lại, ấn đường khóa nghi hoặc và thê lương, “Nuôi con mười năm, Trạc Anh mười lăm năm, chẳng lẽ… chính là để hôm nay bọn con chém giết lẫn nhau? Rốt cuộc con có thể tin người bao nhiêu?”
Nàng cứ đứng như vậy một khắc, từ đầu chí cuối vẫn không đợi được câu trả lời của chàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...